- Báo thù... Báo cái gì thù, tối ngày hôm qua Cổ Phong thua không phục, tìm người đến đánh tôi, Cổ Phong, cậu thật không được, loại chuyện không biết xấu hổ này mà cậu cũng làm ra được, tổ tông nhà cậu là tiểu nhân sao.
Tần Thiên nhìn Cổ Phong khinh bỉ mà nói.
- Xì!
- Tần Thiên há mồm liền vô địch!
Tống Thiến một bên cười một bên hướng về phía Tần Thiên khích lệ nói.
- Cảm ơn, tôi từ trước đến giờ thích nói chuyện không thích động thủ!
Tần Thiên đắc chí nói, nhưng gặp phải vẻ mặt khinh bỉ của Tống Thiến, đầu anh bị choáng sao, miệng đang thay mặt tay động thủ à.
Cổ Phong bị lời nói của Tần Thiên làm tức đến run, cơ hồ thất khiếu cũng muốn bốc khói.
- Hộ vệ sắp chết kia, ít ở chỗ này khua môi múa mép cho lão tử, lão tử chính là muốn trả thù mày như thế nào, mày có thể làm gì tao.
Cổ Phong nhìn Tần Thiên cả giận nói, sau đó quay đầu nhìn trung niên bên cạnh nam tử nói:
- Sư phụ, chính là tiểu tử này đả thương đệ tử, người giúp đệ tử hảo hảo giáo huấn hắn một chút.
Nam tử trung niên kia nghe được Cổ Phong nói... lập tức đi ra, đứng ở trước mặt Cổ Phong nhìn Tần Thiên đến:
- Tiểu hữu, tôi là sư phụ của Cổ Phong tên Trương Đại Lực, tôi nghe đồ đệ nói cậu võ nghệ cao cường, cho nên trắng đêm khó ngủ, sáng sớm liền chờ chực ở chỗ này, muốn cùng tiểu hữu giao thủ một lần, không biết tiểu hữu xưng hô như thế nào, sư phó từ đâu.
Nam tử trung niên nói chuyện rất văn nhã, nhưng Tần Thiên cũng không để mình bị dẫn dắt.
- Lăn mẹ đi, không làm màu thì sẽ chết sao, muốn đánh thì đánh, lại còn cái gì giao thủ giao lưu, giao cái mặt ông à.
Tần Thiên không nể mặt chút nào mắng, mở cửa xe đi xuống.
Trương Đại Lực không nghĩ tới Tần Thiên lại không nể mặt như vậy, bị sỉ nhục trước mặt nhiều người, trong lòng nhất thời rất tức giận, bất quá cũng không bộc phát ra, mà chỉ nói:
- Tùy cậu, ra tay đi.
Trương Đại Lực nói xong trực tiếp bày ra thủ thế.
- Ông xác định muốn đánh sao!
Tần Thiên nhìn Trương Đại Lực nói.
- Nếu đã tới phải đánh một trận, nếu không chẳng phải là đến không rồi.
Trương Đại Lực nói.
- Ta khuyên ông hay là nhanh đi về, bằng không đợi bán thân bất toại rồi sẽ không tốt.
Tần Thiên nhìn Trương Đại Lực khuyên nhủ.
- Ha ha ha... cười chết mất, Tần Thiên, mày cho rằng mày là ai, còn muốn đánh cho sư phụ tao bán thân bất toại, tao cho mày biết, sư phụ tao là cao thủ võ thuật, chút công phu mèo ba chân của mày, trong hai chiêu sẽ giải quyết xong.
Cổ Phong chỉ vào Tần Thiên cười nhạo, Tần Thiên cũng hoàn toàn bình tĩnh, từ đầu, luôn luôn không để ý tới.
- Tôi tự nhận vẫn có chút thực lực, xuất chiến đến nay, chẳng bao giờ bị bại, cho nên, ra tay đi, tiểu hữu, cậu nên ra tay đi, nếu là không ra tay, tôi sẽ xuất thủ!
Trương Đại Lực nhìn Tần Thiên nói, hắn đã không còn kiên nhẫn cùng Tần Thiên dây dưa, muốn xuất thủ dạy dỗ Tần Thiên nhanh một chút, để cho Tần Thiên biết sự lợi hại của mình.
- Xuất thủ? Đây cũng là ông nói, vậy ông chuẩn bị xong chưa!
Tần Thiên nhìn Trương Đại Lực nói.
- Đến đây đi!
Trương Đại Lực nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, lộ ra một bộ thần sắc rất ngạo nghễ, Tần Thiên là một người hộ vệ bình thường, hắn căn bản không để vào mắt.
- Hưu!
Trương Đại Lực chưa kịp phản ứng, một cái chân to mạnh mẽ đã đạp tới trước mặt của hắn, cuối cùng đập vào trên mặt của hắn, trong nháy mắt Trương Đại Lực ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra một tiếng, cả người liền bay ra ngoài, nặng nề đụng vào cửa trường học.
- Thình thịch!
- A!
Trương Đại Lực té trên mặt đất, trực tiếp ngất đi.
Người ở chỗ này nhìn cũng u mê, lại chỉ cần một chiêu, Trương Đại Lực đã bị Tần Thiên đánh bại, đây không phải là hoa mắt sao.
Cổ Phong không tin xoa xoa ánh mắt, nhìn một chút, Trương Đại Lực quả thật nằm trên mặt đất, sống chết không rõ rồi.
- Ai, thiệt là, đều nói cho ông mau trở về, không cần đánh, làm hại tôi lại đánh người rồi, thiệt là, thật ra thì tôi muốn làm người có văn hóa.
Tần Thiên nhìn Trương Đại Lực trên mặt đất, rất phách lối nói, mọi người thấy thế khinh bỉ một trận.
- Như thế nào, Cổ thiếu gia, cậu có muốn làm một trận nữa không!
Tần Thiên đi tới trước mặt Cổ Phong, cười híp mắt nói, hù Cổ Phong vội vàng lui về phía sau hai bước, rất là sợ nhìn Tần Thiên.
- Coi là... mày thắng.
Cổ Phong nhìn Tần Thiên khẩn trương mà nói.
- Như vậy sao được, cậu sáng sớm từ xa đã chạy tới, cứ như vậy nhận thua mà nói... , chẳng phải rất không có cốt khí sao, như vậy đi, tôi lưu ít đồ cho cậu làm kỷ niệm! Tần Thiên nhìn Cổ Phong cười nói.
- Thứ gì?
Cổ Phong hỏi.
- Phế đi hai tay của mày!
Tần Thiên cười nói, tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt liền xuất thủ đánh vào trên hai tay Cổ Phong.
- A!