Buổi trưa tan giờ học, Tần Thiên lái xe hướng phía ngoài trường học đi, Tiêu Du tới, Tần Thiên rất cao hứng, lái xe rất nhanh.
- Tần Thiên, chậm một chút!
Tống Thiến nhìn Tần Thiên lo lắng nói, kỹ thuật lái xe của Tần Thiên chưa ra hình dáng gì, Tống Thiến lo lắng cho mình không có bị sát thủ giết chết, cũng là bị Tần Thiên cho làm ra tai nạn xe cộ chết, vậy thì bi kịch rồi.
- Yên tâm, kỹ thuật của tôi rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện.
Tần Thiên nhìn Tống Thiến vỗ bộ ngực bảo đảm nói.
- Yên tâm cái đầu anh!
Tống Thiến bỉu môi nói.
Giờ phút này, phía sau xe hai người, một chiếc xe MiniBus dần đi theo, bên trong xe, Triệu Vũ mang theo một đám sư đệ ngồi ở chỗ đó, mang đám sư đệ ở trong tửu điếm tiêu khiển xong, Triệu Vũ liền khẩn cấp mang của bọn hắn đến đây tìm Tần Thiên báo thù, thật sớm chờ chực ở cửa trường học, chờ Tần Thiên đi ra ngoài liền theo đuôi Tần Thiên tìm một chỗ không người giết chết.
Không nghĩ tới Tần Thiên lại lái xe đi ra, cho nên Triệu Vũ liền để cho tài xế lái xe đi theo.
- Sư huynh, cần gì phiền toái như vậy, tôi trực tiếp tế ra phi kiếm đuổi giết hắn là được rồi, đi theo hắn quá phiền toái.
Một sư đệ nhìn Triệu Vũ không nhịn được nói, Triệu Vũ nghe mà mồ hôi lạnh ứa ra, đám người này, ở trong núi quá lâu, hoàn toàn không biết luật pháp quy củ hiện tại.
- Không được, sư đệ, cái thế giới này cùng tu luyện giới không giống nhau, mọi người là tu sĩ, giết người bên đường sẽ bị quốc gia xử phạt, đệ đã quên dị năng giả ước định sao.
Triệu Vũ nhìn người sư đệ kia nói.
- Thật là phiền toái!
Người sư đệ kia bất mãn mà nói.
Tần Thiên bên này, rất nhanh phát hiện Triệu Vũ theo ở phía sau, bất quá Tần Thiên không biết bọn họ là ai, tổ chức Hồ Điệp bị chính mình tiêu diệt, còn ai vào đây đi theo mình.
Những người này thực lực nhỏ yếu như vậy, thực lực cao nhất bất quá cảnh giới ba sao, hẳn không phải là người các đại gia tộc, Tần Thiên suy nghĩ một chút, người đắc tội mình, cơ hồ đều chết hết, không có chết chỉ có Phó Càn.
Chẳng lẽ Phó Càn vừa tìm người để đối phó mình, tiểu tử này thật đúng là không sợ chết, xem ra mình tất phải động thủ giết hắn rồi, nếu không luôn dây dưa thì phiền toái chết rồi.
- Tần Thiên, chiếc xe phía sau kia thật giống như vẫn đi theo chúng ta, có phải lại có sát thủ giết tôi nữa hay không.
Tống Thiến nhìn phía sau xe một chút, rất là lo lắng hỏi.
- Đúng.
Tần Thiên tùy ý mà nói.
- A... Thật à, vậy mau lái nhanh một chút.
Tống Thiến lập tức nói.
- Sợ cái gì, một đám đồ bỏ đi mà thôi, đem điện thoại di động của cô cho tôi!
Tần Thiên hướng về phía Tống Thiến nói, Tống thiến lập tức đưa điện thoại di động cho Tần Thiên, Tần Thiên lấy tới, nhấn một dãy số sau đó gọi.
- Này!Chị, đúng vậy em đây, Tần Thiên, em đang trên đường trở về, phía sau có mấy người đuổi theo muốn giết em, chờ em trở lại khu dân cư chị giúp em giải quyết một chút.
Tần Thiên hướng về phía điện thoại nói, nhưng ngay sau đó liền cúp điện thoại, ném trở về cho Tống thiến.
- Tốt lắm, không có chuyện gì rồi!
Tần Thiên nói.
- A... Cái này không có chuyện gì nữa à, người chị kia là ai, anh còn có một người chị.
Tống thiến nhìn Tần Thiên rất ngạc nhiên hỏi.
- Tôi còn có một người cha đó, cô có muốn ngạc nhiên một chút hay không!
Tần Thiên nhìn Tống thiến im lặng nói, tại sao mình không thể có một người chị.
- Tôi chỉ là hỏi một chút thôi, thiệt là, quỷ hẹp hòi.
Tống Thiến bĩu môi bất mãn nói, Tần Thiên mặc kệ nàng, tăng tốc hướng khu biệt thự mà đi, không lâu sau, liền trở lại khu biệt thự, Tần Thiên chạy thẳng đến bên trong mở cửa đi vào, bọn Triệu Vũ đi theo Tần Thiên mở cửa ra đi vào.
- Tốt, chuẩn bị, ở phía trước động thủ, người ở đây ít, giết chết bọn họ cũng không người biết là chúng ta làm.
Triệu Vũ nhìn người sư đệ kia nói.
- Tốt, sư huynh, xem đệ đây.
Người sư đệ kia vừa nói liền muốn tiến công, lúc này xe cũng mạnh mẽ thắng một cái dừng lại, Triệu Vũ vừa muốn hỏi làm gì, một cổ năng lượng kinh khủng bắt đầu từ phía trước xe truyền đến, một cô gái áo trắng đứng ở nơi đó, đưa tay lên, cự chưởng năng lượng khổng lồ hướng xe chộp tới.
- Oanh!
Trong nháy mắt, xe trực tiếp nổ tung, đám người Triệu Vũ không còn kịp chạy trốn, toàn bộ bị tạc bay, rụng đầy đất, bất quá mọi người cũng không có chết đi toàn bộ, chẳng qua là trọng thương, Tiêu Du đã lưu tình.
Giờ phút này, Tần Thiên đã rời xe, lao đến.
- Chị!
Tần Thiên nhìn Tiêu Du hưng phấn nói, nhanh chóng lao đến, lập tức liền bế Tiêu Du lên, hướng về phía đôi môi Tiêu Du hung hăng hôn xuống.
- Chị, em nhớ chị muốn chết.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du hưng phấn nói.
- Chị cũng nhớ em, trước đi xem những người kia một chút, chút nữa chúng ta ôn chuyện.