Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 742 - Chương 747: Nguy Hiểm Khắp Mọi Nơi

 Chương 747: Nguy Hiểm Khắp Mọi Nơi Chương 747: Nguy Hiểm Khắp Mọi Nơi Chương 747: Nguy Hiểm Khắp Mọi Nơi

- Đi tìm chết!

Liêu Bích Nhi mang theo năng lượng khổng lồ hướng cổ họng Tần Thiên giết tới, một đóa kiếm hoa hoa mỹ bộc phát ra sát khí cực kỳ đáng sợ, mãnh liệt mênh mông.

- Uống!

Tần Thiên gầm lên một tiếng, chiến kiếm trực tiếp xuất thủ, kiếm quang màu đỏ như máu bộc phát, hướng Liêu Bích Nhi nghênh đón, mượn uy năng Bá Vương quyết, trực tiếp đem thực lực tăng lên tới bốn sao cấp tám đỉnh phong, sát khí kinh khủng tràn ngập bốn phía, huyết vụ mịt mờ để cho Liêu Bích Nhi cũng hơi bị kinh hãi.

- Oanh!

- Cạch!

Chiến kiếm hai người đụng thẳng vào nhau, trong nháy mắt, chiến kiếm Liêu Bích Nhi vang lên tiếng gãy, ngay sau đó, huyết sắc kiếm quang cùng kiếm hoa Liêu Bích Nhi đuổi giết nhau, năng lượng sinh ra từng trận nổ tung, trực tiếp đem hai người chấn bay ra ngoài.

Tần Thiên quay cuồng trong không trung một cái, vững vàng rơi trên mặt đất, Liêu Bích Nhi cũng bay ngược trên mặt đất, khí huyết cả người sôi trào một trận, vội vàng áp chế.

- Lại dám hủy chiến kiếm của ta, muốn chết!

Liêu Bích Nhi nhìn Tần Thiên giận dữ, không nghĩ tới chiến kiếm của mình bị chiến kiếm của Tần Thiên chặt đứt, đây cũng là chính mình tân tân khổ khổ thu thập hơn một ngàn cân hàn thiết tạo nên, cực kỳ cứng rắn sắc bén, chém sắt như chém bùn, Liêu Bích Nhi ỷ vào nó giết người, mọi việc đều thuận lợi, không nghĩ tới bị Tần Thiên tung một kiếm chặt đứt.

Bất quá thanh kiếm kia của Tần Thiên thật là kiếm tốt, lại có thể gọt gãy hàn thiết chiến kiếm của mình, kia tất nhiên là chiến kiếm thượng thừa, mình nhất định đoạt tới tay mới được.

- Hừ! thanh kiếm rách nát cũng không biết xấu hổ lấy ra khoe, đồ rác rưởi mà thôi, phá hủy thì phá hủy, ta còn phá hủy ngươi.

Tần Thiên nhìn Liêu Bích Nhi cười lạnh nói, đem chiến kiếm của mình thu vào, trong mắt Liêu Bích Nhi khát vọng đối với chiến kiếm của mình, Tần Thiên nhìn một cái là thấy, muốn đoạt chiến kiếm của mình, Liêu Bích Nhi ngươi còn không được.

- Hừ! Bớt nói nhảm, ta đây sẽ làm cho ngươi nhìn tuyệt học của Phiêu Miểu Thánh Địa ta.

Liêu Bích Nhi nhìn Tần Thiên cười lạnh nói.

Sau một khắc, Liêu Bích Nhi mạnh mẽ đánh ra một cái pháp quyết, trong nháy mắt, trên người nàng bay ra chín chuôi chiến kiếm, quay chung quanh ở bốn phía thân thể của nàng, nhanh chóng chuyển động, mỗi một chuôi chiến kiếm cũng bộc phát ra cực kỳ sáng chói lóng lánh, uy năng bắn ra bốn phía.

- Đi!

Liêu Bích Nhi quát to một tiếng, trong nháy mắt chín chuôi chiến kiếm hướng Tần Thiên nhanh chóng đuổi giết mà đến, tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã giết tới trước mặt Tần Thiên.

- Phá cho ta!

Tần Thiên quát to, vung mạnh chiến kiếm lên, bộc phát ra năng lượng cường đại, trong nháy mắt chiến kiếm đồng xanh trong tay đem chín thanh chiến kiếm bay tới trực tiếp oanh nát bấy, đồng thời, Tần Thiên cũng bị uy năng khổng lồ nổ tung bắn bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, y phục rách nát một trận, thân thể đau nhức vô cùng.

Chiến kiếm Liêu Bích Nhi mặc dù bị hắn phá hủy, nhưng vỡ ra cũng văng vào trong cơ thể của hắn, di chuyển trong thân thể hắn một trận, Tần Thiên nhanh chóng vận chuyển năng lượng áp chế, tránh cho nội tạng bị xoắn nát.

Liêu Bích Nhi không nghĩ tới cửu kiếm liên kích của mình lại còn bị Tần Thiên phá vỡ, bất quá Tần Thiên nhìn qua như bị trọng thương, để cho trong lòng nàng khẽ dễ chịu một chút.

- Hừ! Để cho ta tới giải quyết ngươi đi!

Liêu Bích Nhi lạnh lùng nói, cả người nhanh chóng hướng Tần Thiên giết tới.

- Hưu!

Lúc này, Tần Thiên cũng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hai tay vung mạnh lên.

- Oanh!

Trong nháy mắt, toàn thân Tần Thiên có tia sáng màu đỏ như máu lan ra, sau một khắc, vô số chiến kiếm máu đỏ từ trong thân thể Tần Thiên bay ra, chi chít hiện đầy cả bầu trời, sát khí kinh khủng không gì sánh kịp cùng uy năng từ thân kiếm bộc phát ra, mãnh liệt mênh mông, khí thế ngập trời, tựa hồ muốn đem Thiên Địa hủy diệt.

Lăng Vũ đang chiến đấu cùng bốn người Phiêu Miểu Thánh Địa cũng bị khiếp sợ, nhanh chóng dừng chiến đấu lại, hướng bên kia nhìn tới, xem năng lượng làm cho các nàng tim đập nhanh là từ đâu vọng lại.

Lúc các nàng thấy trên bầu trời kia chi chít chiến kiếm màu đỏ như máu, cả người cũng u mê, toàn bộ ngây người như phỗng đứng ở nơi đó, một câu cũng nói không nên lời, trong lòng chỉ có khiếp sợ, tâm tình không cách nào hình dung.

Giờ phút này, Liêu Bích Nhi, đột nhiên cảm giác được một cổ hơi thở tử vong, Tần Thiên này nàng không để vào mắt lại có thể phát động sát chiêu mãnh liệt như vậy, đây là người nào, loại sát chiêu này bộc phát ra hơi thở kinh khủng hủy diệt hoàn toàn không thua gì cao thủ cảnh giới năm sao công kích.

- Hừ! Chín thanh Tiểu Kiếm mà thôi, ta để cho ngươi xem một chút, cái gì mới gọi Kiếm Trận, cho ngươi nếm thử công kích mạnh nhất, hai trăm mười sáu kiếm!

Tần Thiên nhìn Liêu Bích Nhi cười lạnh nói.

- Trốn!

Trong nháy mắt, Liêu Bích Nhi chỉ có một ý niệm trong đầu như vậy, lập tức muốn động thân rời đi.

- Muốn đi, chậm, đi chết đi!

Tần Thiên quát to một tiếng, trong nháy mắt, chiến kiếm đầy trời hướng Liêu Bích Nhi bắn tới, Liêu Bích Nhi còn không có kịp phản ứng, trực tiếp liền bị kiếm vũ khủng bố che mất.

- Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ mạnh kinh khủng vang lên, Lăng Vũ cùng người của Phiêu Miểu Thánh Địa rối rít rút lui, bên trong phương viên trăm mét, toàn bộ bị chiến kiếm bao phủ, Liêu Bích Nhi phát ra tiếng kêu thảm thiết, cực kỳ bén nhọn, cả người cũng bị chiến kiếm oanh trở thành mảnh vỡ, theo chiến kiếm oanh tạc, hôi phi yên diệt.

Bình Luận (0)
Comment