Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 744 - Chương 749: Hoàng Thiên Chiến Kỳ (1)

 Chương 749: Hoàng Thiên Chiến Kỳ (1) Chương 749: Hoàng Thiên Chiến Kỳ (1) Chương 749: Hoàng Thiên Chiến Kỳ (1)

- Tần Thiên, anh mau xuống đây, nơi này có đồ!

Lúc này, phía dưới huyệt động truyền đến thanh âm Lăng Vũ, nghe Lăng Vũ không có xảy ra chuyện gì, thanh âm xuyên qua vô cùng xa, đoán chừng huyệt động rất sâu.

Tần Thiên nhìn bốn phía, tựa hồ không giống như là có người mai phục cho nên đem chiến kiếm thu vào, đi tới cửa động, hướng về phía dưới nhìn lại, phía dưới rất đen, cái gì cũng nhìn không thấy, bất quá cũng có thể cảm giác được Lăng Vũ tồn tại.

- Cô chờ một chút, tôi đây sẽ xuống ngay!

Tần Thiên hướng về phía dưới hô, ngay sau đó nhìn chung quanh một lần, xem có dây leo hay không... , để cho mình đi xuống, bất quá đáng tiếc không có gì cả, chỉ có lùm cây.

- Nếu vậy, nhảy đi xuống.

Tần Thiên thầm nghĩ.

- Cô nàng, cô đứng sang bên cạnh tránh né, tôi nhảy xuống.

Tần Thiên hướng về phía dưới hô lớn, sau khi nhận được Lăng Vũ đáp lại, Tần Thiên liền mạnh mẽ hướng phía dưới nhảy xuống.

- Hưu hưu!

- Oanh!

Tần Thiên trong nháy mắt liền rơi vào đáy động, hai chân trực tiếp chính lâm vào trong đất, cũng may là đất cát, rất dễ dàng rút chân ra.

- Tần Thiên, anh không sao chứ!

Lăng Vũ bên cạnh theo hơi thở năng lượng của Tần Thiên đi tới đỡ lấy Tần Thiên.

- Không có chuyện gì.

Tần Thiên đem chân rút ra, hướng bốn phía nhìn một chút, hai người giờ phút này đang ở bên trong một cái lối đi, cái lối đi này cũng không phải tối, ở phía trước hai người cách đó không xa có một chút ánh sáng, càng đi về trước càng sáng, đến cuối loáng thoáng truyền đến một đạo hơi thở cực kỳ tang thương cổ xưa, rất là yếu ớt, tựa hồ là từ chỗ nào tiết ra ngoài.

- Đây là địa phương nào.

Tần Thiên nhìn phía trước thầm nghĩ, lấy ra chiến kiếm, dắt tay Lăng Vũ, hai người giẫm lên đất cát cẩn thận hướng phía trước đi tới, càng chạy càng sáng, đồ vật hai bên cũng có thể thấy rõ ràng rồi.

Hai bên vách tường dùng Thanh Thạch dài 1 thước tạo thành, phía trên một mảnh loang lổ, hiển nhiên là có chút năm tháng rồi, treo trên vách tường vô số viên quyền hạt châu sáng ngời lớn như đầu người, cũng không biết là làm bằng vật liệu gì, phát ra sáng ánh màu vàng.

Tần Thiên thử đi hái một viên cầm ở trong tay, cực kỳ bóng loáng, cầm ở trong tay lành lạnh, rất là thoải mái, bất quá không có chút hơi thở năng lượng, không có tác dụng gì, tự hồ chỉ có thể xử dụng để chiếu sáng.

Tần Thiên liền đem hạt châu cho Lăng Vũ, bởi vì Lăng Vũ là nữ nhân, rất thích nhìn mấy thứ lóe sáng. Sau đó hai người tiếp tục hướng phía trước mà đi, đi tới một chỗ khúc quanh, một cánh cửa liền hiện ra trước mặt hai người.

Cánh cửa này rất lớn, nhìn tới thật giống như rất nặng, toàn thân cũng là làm bằng đồng xanh, cực kỳ dầy cộm nặng nề.

Đi lên nhìn kỹ, mặt trên còn có rất nhiều điêu khắc chi chít, bất quá khắc cái gì thì cũng nhìn chưa ra, bởi vì... Phiến đại môn này cũng bị hủ thực vô cùng nghiêm trọng không còn trọn vẹn rồi.

Tần Thiên thử đẩy cửa một chút, phát hiện có thể thôi động, cho nên vừa dùng lực, Tần Thiên liền trực tiếp đem đại môn đẩy ra.

Nhất thời một cổ sát khí mãnh liệt đột nhiên từ bên trong bay vụt đi ra ngoài.

- Cẩn thận!

Tần Thiên lập tức hô lớn, trong nháy mắt chắn trước mặt Lăng Vũ, chiến kiếm cầm trong tay chặn ở trước ngực.

- Oanh!

Một hư ảnh chiến kỳ tàn phá từ bên trong giết ra ngoài, đuổi giết Tần Thiên, trong nháy mắt liền đem Tần Thiên trực tiếp oanh bay ra ngoài, nặng nề đụng vào trên vách tường.

- Tần Thiên!

Lăng Vũ lập tức sợ hãi kêu, nhanh chóng chạy đến chỗ Tần Thiên, tay vịn chặt Tần Thiên. Trong nháy mắt, lại là mấy đạo hư ảnh chiến kỳ hướng hai người Tần Thiên đuổi giết mà đến.

- Cẩn thận!

Tần Thiên quát to, một tay lấy Lăng Vũ đẩy qua một bên đi, cả người từ trên mặt đất nhảy lên, trong nháy mắt chiến kiếm trong tay mạnh mẽ hướng quét ngang mà đến thanh chiến kỳ đang chém giết tới.

- Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ mạnh kinh khủng vang lên, Tần Thiên cầm trong tay chiến kiếm, trực tiếp đem hư ảnh chiến kỳ bắn thành mảnh nhỏ.

- Buồn cười, lại dám đánh lén, muốn chết!

Tần Thiên giận quát một tiếng, trong nháy mắt cả người bộc phát toàn bộ thực lực, sát khí kinh khủng trong nháy mắt hiện đầy cả không gian, Tần Thiên cầm chiến kiếm hướng trong cửa vọt đi vào, nhìn qua chiến kỳ tàn phá màu vàng huyền phù phía trước cách đó không xa, không gió mà bay, bay phất phới.

- Đi ra ngoài!

Tần Thiên phẫn nộ quát, cả người là hồng sắc quang mang, cuồn cuộn sôi trào, rất là kinh khủng, giống như một pho tượng sát thần.

Chiến kỳ mạnh mẽ phất phới bay lên, hướng Tần Thiên hung hăng hoành tảo tới đây, một cổ năng lượng tang thương cổ xưa cùng hùng hậu trong nháy mắt bắt đầu từ trên chiến kỳ bộc phát ra, như thủy triều hướng Tần Thiên mà tràn tới.

- Phá cho ta!

Tần Thiên giận quát một tiếng, bộc phát ra chiến lực, một thanh kiếm quang màu đỏ như máu khổng lồ trong nháy mắt phi bắn ra, trực tiếp oanh kích ở trên chiến kỳ màu vàng.

- Oanh!

- Oanh!

Kiếm quang kinh khủng trực tiếp đem công kích của chiến kỳ màu vàng tan rã, trong nháy mắt làm chiến kỳ bắn bay ra ngoài, đụng vào trên vách tường, trực tiếp gắn vào bên trong, trên vách tường xuất hiện một cái rãnh to sâu hơn một thước, phiến chiến kỳ kia trực tiếp rớt xuống, lạc ở trên mặt đất.

Tần Thiên nhìn chiến kỳ màu vàng bị đánh rơi, ngay sau đó nhanh chóng nhìn quanh bốn phía tìm người đánh lén, nhưng lại không có phát hiện có người đánh lén.

- Babaca, có thể tìm được người đánh lén hay không.

Tần Thiên hỏi.

- Chủ nhân, theo babaca nhìn, lần công kích này tựa hồ không phải là người đánh lén, là chiến kỳ màu vàng này tự chủ công kích ngài.

Bình Luận (0)
Comment