Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 751 - Chương 756: Giết Chết Ngụy Khuê

 Chương 756: Giết Chết Ngụy Khuê Chương 756: Giết Chết Ngụy Khuê Chương 756: Giết Chết Ngụy Khuê

Ngụy Khuê trên không trung giận dữ nói, sau một khắc, Tần Thiên hiện ra trước mặt hắn, một tay nắm được cổ của hắn, ánh mắt lạnh như băng, sát khí phóng ra ngoài.

- Đừng giết ta, ngươi muốn như thế nào ta cũng cho ngươi!

Ngụy Khuê nhìn Tần Thiên hoảng sợ cầu xin tha thứ, nhưng Tần Thiên không có bất kỳ để ý tới, hấp lực trên người kinh khủng thích phóng đi ra, thân thể Ngụy Khuê nhất thời thôn thôn bạo liệt, máu tươi chạy ra, toàn bộ bị Tần Thiên hấp thu vào trong cơ thể.

Sau một khắc, Ngụy Khuê liền trở thành một cổ thây khô, Tần Thiên trực tiếp chấn vỡ, ném xuống đất.

- Hai con lừa ngốc, chạy cũng rất nhanh, hừ! Dám ngăn trở ta, lần sau nhìn thấy chính là tử kỳ của các ngươi!

Trong miệng Tần Thiên lạnh lùng nói, huyết khí trên người quay cuồng, thời gian dần qua, Tần Thiên khôi phục bộ dáng lúc trước, hướng Lăng Vũ bị thương đi tới.

- Như thế nào, không có sao chứ, tới đây ăn những trái cây này vào đi!

Tần Thiên đỡ lấy Lăng Vũ trọng thương nói, đưa Tử La quả trong tay đưa cho Lăng Vũ, đồng thời từng đợt năng lượng tinh thuần trong tay trào vào trong thân thể Lăng Vũ.

Lăng Vũ ăn trái cây, cộng thêm Tần Thiên giúp nàng chữa thương, rất nhanh, thân thể trọng thương liền dần khôi phục.

Ngay sau đó, hai người thu thập sửa sang lại một chút, tiếp tục hướng phía trước lên đường.

Đất này cũng không biết là địa phương nào, lối đi đông đảo, Tần Thiên nắm tay Lăng Vũ trong thông đạo không ngừng chuyển, nhưng lối đi này thật giống như mê cung, làm sao cũng không đi ra được.

- Chúng ta không phải lạc đường đó chứ!

Lăng Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.

- Không biết, tôi nhìn thật giống như không có đường, chúng ta tiếp tục đi thôi!

Tần Thiên vừa nói nắm tay Lăng Vũ tiếp tục hướng phía trước đi tới, tay nhỏ bé bị bàn tay thô ráp của Tần Thiên nắm chặt, Lăng Vũ cảm giác rất ấm áp.

Hai người đi hơn phân nửa ngày, vẫn không có đi ra, Tần Thiên để cho babaca tra một chút, đi như thế nào, nhưng babaca không có biện pháp, bởi vì... Lối đi quá dài khúc chiết quanh co rồi, khắp nơi đều là cửa ngã ba, babaca cũng không cách nào tính toán chính xác đi nơi nào mới đúng.

- Nếu không, chúng ta nghỉ ngơi trước chút, Tần Thiên!

Lăng Vũ nhìn Tần Thiên nói.

- Ừ, ở chỗ này nghỉ ngơi một chút

Tần Thiên nhìn Lăng Vũ nói, hai người ngay sau đó ngừng lại, ngồi xuống trên mặt đất, Tần Thiên từ trong túi áo trữ vật kia, cầm một ít thức ăn đi ra ngoài, cũng đói bụng, bắt đầu ăn.

Trải qua chiến đấu mới vừa rồi, cộng thêm đi gần nửa ngày, hai người cũng mệt mỏi, Lăng Vũ dựa vào bả vai Tần Thiên, bất tri bất giác liền đã ngủ, Tần Thiên nhìn Lăng Vũ đã ngủ, cẩn thận để đầu của nàng gối trên đùi của mình, làm cho nàng ngủ thoải mái một chút.

Sau đó Tần Thiên để cho babaca cảnh giới, mình bắt đầu tu luyện, mới vừa đột phá, nhất định phải tu luyện một chút củng cố mới được. ...

Không biết qua bao lâu, Lăng Vũ dần qua tỉnh lại, ngủ được một giấc rất thoải mái, mệt nhọc khốn khổ cả người toàn bộ tiêu tán.

Tần Thiên còn không có tỉnh lại, còn đang tu luyện, Lăng Vũ nhìn lên Tần Thiên trước mặt nhắm hai mắt, trong lúc bất chợt một trận tim đập tăng nhanh, sắc mặt khẽ biến liền đỏ, Lăng Vũ không biết mình tại sao như vậy.

- Ta đây là thế nào, tại sao mình có thể thích tên khốn kiếp này, không thể, không thể!

Lăng Vũ nhìn Tần Thiên, trong miệng rù rì nói.

- Tại sao không thể, tôi không phải rất tuấn tú sao!

Tần Thiên mạnh mẽ mở mắt ra, nhìn Lăng Vũ cười nói.

- A!

Lăng Vũ nhất thời bị làm cho sợ đến kêu to lên, sắc mặt hồng đến trên cổ.

- Anh... Anh vô sỉ, tại sao có thể trộm nghe người ta nói chuyện!

Lăng Vũ nhìn Tần Thiên thẹn thùng mắng.

- Khụ khụ, là một mình cô ở trước mặt tôi nói, ta cũng không có đặc biệt đi nghe trộm cô nói chuyện.

Tần Thiên liếc mắt nhìn Lăng Vũ, rất bất đắc dĩ nói.

Lăng Vũ vừa nghĩ, vậy cũng đúng, không trách được Tần Thiên.

- Tại sao, cô đang suy nghĩ về tình yêu nữa à, có muốn bổn suất ca an ủi an ủi cô hay không!

Tần Thiên nhìn Lăng Vũ cười híp mắt nói, đưa tay lên, đem Lăng Vũ kéo vào trong ngực, Lăng Vũ nhất thời bị làm cho sợ đến kêu to.

- Anh làm gì, mau buông, lưu manh!

Lăng Vũ hét lớn, vội vàng giằng co, nhưng lại bị Tần Thiên ôm vào thật chặt trong ngực, căn bản không thoát được.

- Thật ra thì, nếu cô cười một cái, rất là đẹp, tại sao luôn nghiêm mặt, thật giống như bị thương tổn qua!

Tần Thiên nhìn Lăng Vũ trêu chọc nói.

- Anh nằm mơ đi, anh mới là người bị thương tổn, mau buông.

Lăng Vũ hung hăng nói, muốn đẩy tay Tần Thiên ra, bởi vì tay Tần Thiên đang đặt ở phía trên eo nhỏ của nàng, làm cho nàng cảm giác khác thường.

Bình Luận (0)
Comment