- Cẩn thận, lưu manh.
Lý Phỉ Nhi thấy bốn năm lưỡi đao đang bổ tới Tần Thiên liền cảm thấy lo lắng, kêu lên một tiếng. Nàng nhìn xung quanh, vớ ngay cục gạch ném tới.
- Muốn chết.
Tần Thiên quát lên, cả người như gió lướt sang phía hông của mấy tên côn đồ.
Khảm đao vừa động, mấy tên côn đồ còn chưa kịp phản ứng đã thấy mấy cánh tay cầm đao bay lên trời, xương trắng lòi cả ra chỗ bị chém cụt. Sau đó máu tươi trào ra ướt đẫm, từng vòi máu li ti phụt lên vương vãi ra đất.
Tần Thiên chém người không nháy mắt, càng thêm lạnh lùng, chém một người lại chém thêm người nữa.
Tên kia sớm có chuẩn bị, vung đao chặn trước người.
Loảng xoảng.
Tiếng sắt cứng chạm nhau vang lên, tia lửa tóe ra. Tần Thiên dùng lực quá mạnh khiến tay đối phương cũng tê dại, hắn thừa thế mà lên, lại chém thêm một đao.
- Phụt.
- Á...
Tiếng kêu như heo bị mổ vang lên. Tần Thiên chém đứt đôi đao tên côn đồ, bổ thẳng xuống, từ trán một đường rạch xuống, xẻ đôi cái mũi, một bên mắt cũng lìa ra khỏi đầu, trong nháy mắt máu tươi xối ra. Tên này tuy chưa chết nhưng bị chặt nửa đầu, không chết cũng chẳng sống được bao lâu.
Đối mặt tràng diện giết chóc này, Tần Thiên không có khái niệm nương tay, có thể trọng thương, có thể tử thương, ít nhất cũng là mất đi khả năng ảnh hưởng tới bản thân.
Lý Phỉ Nhi đang cầm cục gạch muốn trợ giúp Tần Thiên, thấy một màn như vậy, máu me bạo lực, cả người liền ngơ ra. Cô chung quy chỉ là một cô bé, mặc dù nhìn thấy người chết rồi, nhưng chưa từng thấy cảnh giết người nào bạo lực kinh dị như vậy, suýt nữa cô đã nôn ra.
- Chúng mày cản thằng kia lại, tao đi giết con đàn bà kia.
Ba tên côn đồ tương đối lão luyện, vung dao chém tới Lý Phỉ Nhi còn đang choáng váng.
- Mẹ kiếp. Mụ đàn bà đanh đá kia, mau chạy đi.
Tần Thiên hét lớn, muốn đi cứu Lý Phỉ Nhi nhưng đang bị hai tên côn đồ cuốn lấy.
- Chết đi.
Tần Thiên quát to, mạnh mẽ bộc phát, cái gì cũng không quan tâm, một đao chém vào cổ tên côn đồ, lấy đi mạng sống của hắn.
Mấy tên ở ngoài còn đang ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì đao đã tới trước mặt.
- Phụt.
Tiếng kêu thảm vang lên, nửa cái đầu bị hớt ngang, một đao tàn nhẫn cướp đi mạng sống của tên còn lại.
Lý Phỉ Nhi nghe Tần Thiên quát liền tỉnh lại, thấy một lưỡi đao chém tới, lập tức cầm cục gạch trong tay ném tới, rất ngưu.
"Thật chứ con mẹ nó không muốn sống nữa à?."
Tần Thiên vừa nhìn không khỏi kinh hô, tên côn đồ kia không phải hạng bình thường, tuyệt đối là một kẻ nguy hiểm.
Quả nhiên tên côn đồ tốc độ tăng mạnh, vọt qua viên gạch tới trước mặt Lý Phỉ Nhi, chém xuống một cái.
- Chết.
Tần Thiên hét một tiếng, toàn thân căng ra, tập trung lực lên chân, trong nháy mắt vọt tới bên cạnh tên côn đồ mà chém xuống.
- Phập...
Trong nháy mắt, Tần Thiên chém bay cánh tay tên côn đồ, máu tươi bắn cả lên mặt Lý Phỉ Nhi, dọa cho nàng kinh hoảng thét ầm lên.
Mà Tần Thiên chém xong cũng không dừng lại, một đao bổ dọc đầu tên côn đồ, nhìn hắn đổ rạp xuống mới dừng lại. Với Tần Thiên mà nói, chết mới hết uy hiếp.
- Đồ đàn bà đanh đá cô, không muốn sống nữa à? Cầm cục gạch đánh với đao, cô nghĩ mình là siêu nhân Gao sao?
Tần Thiên tức giận quát.
- Chủ nhân cẩn thận, một tên dị năng đang tới.
Ba Ba Ca chợt nói trong đầu Tần Thiên, một chiếc xe đang lao tới, mục tiêu là hắn và Lý Phỉ Nhi. Lái xe chính là một tên côn đồ, tốc độc rất nhanh, cách chỗ này chỉ còn hơn mười thước.
- Cẩn thận.
Tần Thiên lập tức ôm cổ Lý Phỉ Nhi, cả người lăn sang bên cạnh.
- Ầm.
Chiếc xe đâm vào cửa hàng bên cạnh, tài xế trong xe nhảy ra, tay cầm trường đao chạy tới chỗ hai người Tần Thiên.