- Không được, đây là công pháp cho nữ, em không cách nào tu luyện, nhưng những nữ nhân kia của ngươi thì có thể, chờ chị trở về Quang Châu thị liền gọi bọn nàng tu luyện, em tu luyện «Bá Vương quyết» so sánh ra còn mạnh hơn «Cửu Phượng quyết», không cần những tâm pháp khác, nếu không sẽ rối loạn tu vi của em!
Tiêu Du nói.
- Thì ra là như vậy!
Tần Thiên gật đầu, nhưng ngay sau đó hỏi:
- Tỷ, thật sự có thần tiên sao?"
- Không biết, truyền thuyết có, chị nghe sư tôn nói sư tổ của Côn Luân Tiên Cung chúng ta là một vị thiên thần, nhưng người nào cũng chưa từng thấy qua, thần rốt cuộc có hay không, chờ em tu luyện đến đỉnh cao rồi tự mình đi thăm dò sẽ biết.
Tiêu Du cho không có biện pháp cho Tần Thiên đáp án chuẩn xác, bởi vì nàng cũng không biết, nàng cũng muốn biết.
Ở Thiên Nam lại một ngày, Tần Thiên đi theo Tiêu Du trở về Quang Châu, bởi vì Thiên Nam đã không có việc gì, tổ chức sát thủ cũng bị Tần Thiên phá hủy, Tống thiến cũng không có nguy hiểm, Tần Thiên cũng không cần phải ở lại Thiên Nam nữa.
Hơn nữa, Quang Châu còn có chuyện chờ hắn trở về làm, hôm nay năm mới Tần Thiên sẽ phải tiến vào đế đô, gặp gia chủ, đồng thời, cha cùng mẹ của hắn cũng sắp trở về rồi, rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, Tần Thiên muốn trong vòng một tháng, đem các tỉnh thu toàn bộ vào trong túi của mình, phát triển thế lực bản thân hơn nữa, cả Nam Phương khu Tần Thiên cũng muốn bắt vào tay, mới có thể trở về thừa kế vị trí gia chủ. ...
Đế đô.
- Bà nội, Tần Thiên ca ca thật không có chết sao!
Tề gia, trong phòng, Triệu Tiểu Nhã nhìn lão thái trước mặt hỏi.
- Dĩ nhiên, con không có nhìn thấy hiện tại khắp thiên hạ đang truy nã nam nhân của con sao.
Lão thái Tề gia nhìn Triệu Tiểu Nhã cười nói, sắc mặt Triệu Tiểu Nhã nhất thời biến thành đỏ thẫm, rất ngượng ngùng, trong lòng phi thường cao hứng, Tần Thiên không có chết, thật tốt quá, người trong lòng nàng không có chết.
- Bất quá, nam nhân của con hiện tại rất nguy hiểm, gặp phải rất nhiều người truy nã, cuộc sống sau này sợ là không dễ chịu lắm.
Lão Thái Tề gia chậm rãi nói, không nghĩ tới Tần Thiên lại ác như vậy, còn dùng loại phương thức hung tàn này tới nói cho mọi người, hắn không có chết, phải về báo thù.
- Hừ! Ai dám động đến Tần Thiên ca ca, con sẽ giết hắn!
Triệu Tiểu Nhã chu cái miệng nhỏ nhắn nói, hai tay nắm thật chặc quả đấm, Lão Thái Tề gia nhìn Triệu tiểu Nhã biểu hiện, không khỏi nhíu mày, trên trán xẹt qua một tia buồn rầu. ...
- Sách sách, lão tử vừa về nhà, có loại cảm giác áo gấm về làng!
Tần Thiên nhìn lên khu dân cư trước mặt lầu bầu nói.
- Tỷ, tỷ đi trước, em qua Triệu Nhã Chi bên kia xem một chút!
Tần Thiên nhìn Tiêu Du nói, Tiêu Du gật đầu, sau đó đi trước biến mất, Tần Thiên thì hướng siêu thị của Triệu Nhã Chi mà đi, hơn một tháng không gặp Triệu Nhã Chi rồi, trong lòng Tần Thiên rất nhớ mong, không khỏi bước nhanh một chút.
Trong siêu thị, Triệu Nhã Chi đang phân phó công nhân viên làm việc, hơn một tháng Tần Thiên không về, Triệu Nhã Chi cảm giác trong lòng vô cùng vắng vẻ, Triệu Tiểu Nhã hoàn toàn không có tin tức, Tần Thiên cũng đi xa tha hương tị nạn, Triệu Nhã Chi trong lúc nhất thời mất đi phương hướng cuộc sống, nếu không phải Tiêu Du thường xuyên tới đây cùng Triệu Nhã Chi nói chuyện phiếm, Triệu Nhã Chi sợ rằng sẽ điên mất.
- Tiểu Phương, các cô chuẩn bị cho tốt rồi đi ăn cơm đi.
Triệu Nhã Chi nhìn những nhân viên đang làm việc nói, sau đó hướng phòng làm việc của mình đi, mới vừa mở cửa, một cánh tay cường lực đã ôm ngang hông của nàng, còn không kịp phản ứng, cả người đã bị ôm vào trong ngực, cửa phía sau đã bị khóa.
Triệu Nhã Chi mới vừa muốn hét to, miệng đã bị người ngăn lại, một cổ hơi thở quen thuộc truyền vào đôi môi.
- Tần Thiên!
Trong đầu Triệu Nhã Chi nhất thời hiện ra bộ dạng của Tần Thiên.
Triệu Nhã Chi tách đôi môi ra, nhìn lên khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cơ hồ rơi lệ, sau một khắc, Triệu Nhã Chi hôn Tần Thiên một lần nữa, hai tay ôm chặc lấy Tần Thiên, nhiệt tình mà vồ vập.
Hai người song song ngã xuống trên bàn công tác, không lâu sau, tiếng nam nữ hoan ái vang lên... ...
Cũng không biết qua bao lâu, hai người rốt cục dừng lại, Triệu Nhã Chi nằm ở trong ngực Tần Thiên, nhìn Tần Thiên trước mặt, sắc mặt đỏ hồng, trong lòng thật khó có thể bình tĩnh.
- Như thế nào, dì vui mừng không!
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi cười nói, bàn tay ở trước ngực Triệu Nhã Chi làm loạn, làm cho mặt Triệu Nhã Chi càng đỏ, vội vàng lấy tay Tần Thiên.
- Sắc lang, mới vừa rồi còn chưa đủ thỏa mãn sao?
Triệu Nhã Chi nũng nịu mắng.
- Hắc hắc, tôi đã thỏa mãn, tôi chỉ là sợ dì chưa đủ anh không có ở đây trong một tháng, dì giải quyết như thế nào đó.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi cười nói, cười vô cùng hèn mọn.
- Mắc mớ gì tới cậu, tại sao cậu trở về nữa, bọn họ không giết cậu nữa sao!
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên hỏi, rất lo lắng cho Tần Thiên.
- Giết!
Tần Thiên hồi đáp.
- Vậy tại sao cậu còn trở về!
Triệu Nhã Chi nhất thời vừa động.
- Tôi không trở lại thì dì làm sao đây, tôi không nỡ xa dì!
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi mê đắm mà nói.
- Miệng lưỡi trơn tru, tôi mới không tin cậu, nói mau, rốt cuộc như thế nào.
- Vậy cũng không sao cả, bọn họ tới giết tôi, tôi sẽ giết bọn họ, giết bọn họ không dám tới giết tôi nữa mới thôi, giết bọn họ đến thấy tôi phải tránh lui ba dặm, như con chuột thấy mèo.
Tần Thiên thản nhiên nói, trong ngôn ngữ toát ra một cổ khí phách đầy tự tin.