Ngày thứ hai.
Thật lâu không có đi trường học, thứ hai trời sáng, Tần Thiên liền bị Hàn Thi Vũ kêu tỉnh lại, cùng đi học, bởi vì tin tức Tần Thiên tử vong chẳng qua là ở các đại gia tộc truyền ra, trong trường học chỉ nói là xin phép, cho nên mọi người căn bản không biết Tần Thiên chết rồi, Tần Thiên vẫn có thể trở về học.
- Chúng em cũng muốn, em còn không có được đi học!
Linh Nguyệt nhìn Tần Thiên kích động nói, ôm cánh tay Tần Thiên không buông, rất là nhiệt tình, chuyện tình Linh Nguyệt buổi tối hôm qua cũng đã bị Hàn Thi Vũ cùng Yến Thủy Dao có kinh nghiệm phát hiện, ngược lại tất cả mọi người biết rồi, cũng thừa nhận địa vị Linh Nguyệt ở trong nhà.
Triệu Chỉ Vân nhìn Linh Nguyệt nhiệt tình ôm Tần Thiên như vậy rất mất hứng, nói như vậy bởi vì từ trước đến giờ đều là nàng làm như vậy, nhất là Tần Thiên rước thêm Linh Nguyệt, mà không cần nàng, Triệu Chỉ Vân càng thêm không thoải mái, ghen tức.
- Anh rể, chúng ta nhanh đi học đi!
Triệu Chỉ Vân chạy đến ôm tay phải Tần Thiên làm nũng nói, hai cái bánh bao ma sát cánh tay Tần Thiên, động tác rất rõ ràng, Tần Thiên trong nháy mắt cũng cảm giác được.
Vừa nhìn, ánh mắt Triệu Chỉ Vân nhìn Linh Nguyệt có cái gì không đúng, liền biết cô nàng này ghen tị, nhất thời đầu hắn to ra, hai tiểu nha đầu này là nhân vật khó dây dưa, nếu là hai tiểu nha đầu này đối chọi, thì đúng là trời sụp đất nứt.
Bất quá cũng may, Linh Nguyệt mặc dù phát hiện Triệu Chỉ Vân ghen tị, nhưng không để ý tới, vẫn thân mật ôm Tần Thiên.
- Khụ khụ, hai em buông ra trước, anh còn chưa có đánh răng rửa mặt đây, ăn sáng cũng không, học cái gì!
Tần Thiên vừa nói rồi tránh thoát hai người, hướng phòng vệ sinh đi.
Đánh răng rửa mặt xong, Tần Thiên liền dẫn bốn mỹ nữ, rất là phong tao hướng trường học mà đi, dẫn tới người đi đường liên tục quay đầu lại, nhìn Tần Thiên bị bầy mỹ nữ vờn quanh, mọi người hâm mộ ghen tỵ, hận không được thay thế hắn.
- Sách sách, lão tử làm sao có cảm giác làm hoàng đế!
Tần Thiên nhìn nữ nhân bên cạnh trong lòng thầm nghĩ, rất là sảng khoái.
Rất nhanh, đi tới trường học, còn không có vào trụ sở mỹ thuật, Tần Thiên đã thấy Phạm Kiến trong miệng cắn bánh quẩy từ phòng ăn đi ra ngoài, mặc một bộ áo lớn đầy bông, cả người gầy đi một vòng, thoạt nhìn không hề mập mạp nữa, mà là trung đẳng.
- A! Tần Thiên!
Phạm Kiến thấy Tần Thiên, kích động đến bánh quẩy trong miệng cũng phun đi ra, mãnh liệt hút nước mũi một chút, sau đó hướng Tần Thiên dang tay chạy nhanh tới.
- Cút! Tôi không thích đàn ông!
Tần Thiên thấy Phạm Kiến kích động như thế, vội vàng tránh ra, để cho Phạm Kiến vọt tới, đưa tay lên, níu lấy y phục Phạm Kiến, kéo hắn lại, tránh cho hắn ngã xuống trên mặt đất.
- Móa, Tần Thiên, cậu đã làm gì, suốt một tháng không thấy mặt, tôi nhớ quá đi!
Phạm Kiến nhìn Tần Thiên rất là kích động, một quyền đập vào bộ ngực Tần Thiên, Tần Thiên muốn ngăn cản cũng không kịp, Phạm Kiến đấm đến mặt mũi trắng bệch.
- Tần Thiên chết bầm, cậu có cần lót thép tấm ở bên trong vậy không!
Phạm Kiến xoa xoa tay nhìn Tần Thiên oán trách mà nói.
- Ha ha ha... Phạm Kiến, gần đây làm sao ốm đi nhiều như vậy, tôi đều sắp nhận không ra rồi, không nhìn thấy vóc người tròn vo của cậu thật đúng là không quen!
Tần Thiên vỗ vỗ vóc người Phạm Kiến cười nói.
- Hắc hắc, ngày đêm vất vả!