- Tần Thiên? Tiểu tử nơi nào đến, xem bộ dáng của mày thật giống như nhìn tao không thoải mái!
Trương Cuồng đi tới trước mặt Tần Thiên, vươn tay, muốn vỗ vỗ mặt Tần Thiên, kết quả tay còn không có đưa đến, đã bị Tần Thiên bắt được.
- Không nên lộn xộn, nếu không cái tay này của mày sẽ phế đi!
Tần Thiên nhìn Trương Cuồng thản nhiên nói, buông lỏng tay, đem tay Trương Cuồng bỏ xuống.
Phạm Kiến vừa nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến, Tần Thiên lại đắc tội Trương Cuồng rồi, mặc dù Phạm Kiến biết Tần Thiên cũng có chút bối cảnh, nhưng người ta là con trai chủ tịch Quang Châu, còn có quan hệ với Thiên Bang, cho dù cậu lợi hại, vậy không lợi hại bằng người ta nha, vạn vạn không thể đắc tội.
- Tần Thiên, chúng ta trở về phòng học đi!
Phạm Kiến vội vàng lôi kéo tay Tần Thiên, nhưng lại không nhúc nhích, căn bản kéo không nhúc nhích Tần Thiên.
Giờ phút này, sắc mặt Trương Cuồng rất khó coi, hắn tới nay luôn luôn ngang ngược càn rỡ, uy hiếp người khác, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được tiểu tử Tần Thiên không biết mình, uy hiếp hắn, nhất thời để cho hắn rất là khó chịu.
Trương Cuồng nhìn Tần Thiên, giọng khó chịu mà nói:
- Tiểu tử, mày biết tao là ai không, lại dám uy hiếp tao, mày không muốn sống sao.
- Không biết, tất nhiên là muốn sống, hơn nữa, tao có muốn sống hay không, không phải là mày nói, mà là do tao quyết định!
Tần Thiên nhìn Trương Cuồng nói, nói xong xoay người bỏ đi, không muốn cùng phú nhị đại này chấp nhặt.
Nhưng Tần Thiên muốn xong việc, Trương Cuồng lại không muốn, không nghĩ tới Tần Thiên lại càng thêm lớn lối, Trương Cuồng tức chết rồi, quả thực không biết sống chết, lại dám nói chuyện như vậy với mình, không dạy dỗ một chút Tần Thiên sao được.
- Tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho tao!
Trương Cuồng nhìn Tần Thiên quát lên, vung tay lên, hai người hầu lập tức liền đem Tần Thiên một trước một sau bao vây lại, không để cho Tần Thiên đi vào phòng học. - ;
- Trương thiếu gia, tất cả mọi người là bạn học, Tần Thiên hôm nay vừa trở về, tôi thấy coi như xong đi, mọi người nắm tay giảng hòa được rồi.
Phạm Kiến nhìn Trương Cuồng tươi cười nói.
- Để con mẹ mày chó má, thằng mập chết tiệt, mấy ngày nay không giáo huấn mày ngứa da à, lại dám đứng ra đối nghịch với lão tử, muốn chết à, lần trước dạy dỗ đã quên, còn muốn thêm một lần!
Trương Cuồng nhìn Phạm Kiến lạnh lùng nói, giọng nói cực kỳ bá đạo.
Phạm Kiến bị hắn vừa nói, nhất thời sắc mặt đại biến, trực tiếp cúi đầu, không dám nói gì rồi.
- Mẹ so sánh với, lão tử ngươi cũng dám dạy dỗ, tao xem mày chán sống!-
Trương Cuồng nhìn Phạm Kiến bị mình giáo huấn không nói nên lời, nhất thời càng thêm tàn nhẫn mà nói.
Tần Thiên nghe rất khó chịu, mày muốn chết, bạn của lão tử mà mày cũng dám dạy dỗ uy hiếp, tao xem mày mới là chán sống, bất quá Tần Thiên rất kỳ quái, làm sao Phạm Kiến sợ chết như vậy , lúc trước Phạm Kiến nhưng không phải như vậy, lại bị một phú nhị đại hù, phú nhị đại này rốt cuộc làm sao với Phạm Kiến.
- Phạm Kiến, ngẩn đầu lên, mẹ kiếp, lão tử không có ở đây một tháng mà thôi, cậu đã bị tên này hù dọa thành cái dạng đầu buồi gì, cậu là đàn ông sao, ngẩn đầu lên, có cái gì cứ nói ra, lão tử giúp cậu báo thù! -
Tần Thiên nhìn Phạm Kiến quát lên, đưa tay kéo Phạm Kiến lên.
- Tần Thiên, không có gì!
Phạm Kiến vội vàng nói, nghĩ tới chuyện lần trước, Phạm Kiến vẫn còn sợ hãi, lần trước Phạm Kiến chính đắc tội Trương Cuồng, bởi vì không nghe lời Trương Cuồng nói... , bị người của Trương Cuồng hung hăng đánh một trận, dùng xích chó buộc cổ nắm chạy khắp trường, sau lại náo đến hiệu trưởng, kết quả không có bất kỳ kết quả, ngược lại Phạm Kiến còn bị bắt vào đồn công an ăn giáo huấn một trận, chính là một lần đó để lại bóng ma cho Phạm Kiến, biết Trương Cuồng mạnh cỡ bao nhiêu, không phải là mình có thể chọc.
- Nói, chuyện gì, ít nói nhảm với tôi!