Hai người hầu vừa nghe Trương Cuồng nói... lập tức hướng Tần Thiên đi tới, đưa tay muốn nắm tay Tần Thiên.
- Cút ngay!
Tần Thiên quát lạnh một tiếng, trong nháy mắt giơ tay lên, xoay tròn một cái tát về phía một người hầu.
- Ba!
- Thình thịch!
- A!
Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng ngã xuống đất đồng thời vang lên, người hầu kia bị Tần Thiên đánh cho một cái tát trực tiếp ngã xuống đất, mặt cũng sưng lên, biến thành màu tím đen, hàm răng bay ra bốn năm cái răng, máu chảy từng giọt, lỗ tai vù vù, cả người cũng bị đánh cho mộng.
Người ở chỗ này cũng u mê, Tần Thiên lại dám đánh người của Trương Cuồng, Phạm Kiến đơ cả người, lần này phiền toái rồi, người của Trương Cuồng mà Tần Thiên cũng dám đánh, hơn nữa còn nặng tay như vậy, cái này xong đời, xong đời, Trương Cuồng sẽ trả thù bằng bất cứ giá nào rồi.
- Đi tìm chết!
Phạm Kiến hướng về phía một người hầu khác hung hăng đạp tới một cước, làm tên người hầu còn đang sững sờ bị đạp đến trên mặt đất, sau đó Phạm Kiến kéo Tần Thiên chạy ra ngoài.
- Đi, Tần Thiên mau rời đi thôi, nếu không sẽ bị người của Thiên bang chém chết đấy!
Phạm Kiến hướng về phía Tần Thiên gấp gáp nói, Tần Thiên từng trợ giúp hắn, cho nên vô luận như thế nào mình cũng phải giúp Tần Thiên, cho dù là chết, cũng muốn báo đáp Tần Thiên.
- Không có chuyện gì!
Tần Thiên thản nhiên nói, đưa tay lên, trực tiếp lôi Phạm Kiến trở lại.
- Đứng vững cho tôi, nhìn, Phạm Kiến, xem tôi nhục nhã người từng nhục nhã cậu như thế nào!
Tần Thiên nhìn Phạm Kiến mỉm cười nói.
Giờ phút này, Trương Cuồng cả giận muốn nổ tung, Tần Thiên lại dám động người của mình, quả thực là chán sống, nhất là Phạm Kiến, lại còn dám hỗ trợ, quả thực là muốn chết, không muốn sống.
- Tên mập, mày dám đánh tao, lão tử giết chết mày!
Giờ phút này, người hầu trên mặt đất kia đứng lên, hướng về phía Phạm Kiến cả giận nói, một quyền đánh tới Phạm Kiến.
- Thình thịch!
- Tạp sát!
- A!
Tần Thiên nhanh chóng xuất thủ, một quyền hung hăng đập vào trên nắm tay người hầu, trong nháy mắt cánh tay người hầu này trực tiếp bị cắt đứt vài đoạn, vặn vẹo thành độ cong khó tin, té trên mặt đất kêu thảm.
- Bọn mày lại dám đánh người của tao, biết điều một chút quỳ xuống cho tao, nếu không bọn mày chết chắc!
Trương Cuồng nổi giận nói, kích động đến nước bọt vẩy ra chung quanh.
- Ngu ngốc, xem ra mày còn không có phân rõ tình huống!
Tần Thiên nhìn Trương Cuồng cười lạnh nói, tiến lên một bước, hướng về phía Trương Cuồng chính là một cái tát, Trương Cuồng muốn tránh cũng không kịp, trực tiếp bị đánh cho đầu đụng vào trên tường, bụm mặt kêu ngao ngao thảm thiết.
Một đám người đang tiến vào bên trong trường thấy Trương Cuồng lại bị người đánh, nhất thời cực kỳ khiếp sợ, người nào lại dám hạ thủ đối với Trương Cuồng, không cần mạng nữa à.
Nhưng chờ bọn hắn thấy khuôn mặt Tần Thiên, mọi người lập tức bình thường trở lại, Tần Thiên còn dám giết người, đừng bảo là đánh Trương Cuồng, coi như là đánh chết hắn, bọn họ cũng không thấy được kỳ quái.
Nhất thời, một nhóm người người vây xem lén nghị luận, Tần Thiên cùng Trương Cuồng hai người này ai lợi hại hơn.
- Đương nhiên là Trương Cuồng rồi, nhà hắn có tiền, còn có bối cảnh, Tần Thiên cho dù từng giết người thì thế nào.
- Tôi phản đối, tôi cho rằng Tần Thiên khá là gay gắt, hắn đã giết người cũng không có chuyện gì, nếu là Trương Cuồng giết người thì chưa chắc.
Một đám người rối rít nghị luận, kết quả đưa tới càng nhiều người vây xem.