- Thật đáng ghét, bụng cũng kêu rột rột, còn phải đi đồn công an, để cho tôi gặp phải tên khốn kiếp kia, tôi nhất định phải hung hăng đánh cho hắn một trận, buồn cười!
Linh Nguyệt khó chịu nói, nàng nói chính là Lý Vân.
- Tốt, tôi cũng muốn, chúng ta cùng nhau đánh hắn thành đầu heo!
Triệu Chỉ Vân hưng phấn vỗ tay nói, Trương đội trưởng ngồi ở hàng trước nhìn bốn nàng, trong lòng âm thầm cười lạnh, cho là đám người Hàn Thi Vũ không hiểu chuyện, tử lộ trước mắt rồi còn không biết, còn có tâm tư ở chỗ này nói hưu nói vượn.
Tần Thiên bên này, bị giam ở phía sau xe, tay cũng bị còng tay khóa, hai cảnh sát một trái một phải áp sát hắn, sợ hắn chạy mất.
Quả thật như thế, bọn họ cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chọc giận Lý Vân cũng không có kết quả tốt.
- Tôi khuyên các người thả tôi ra, bằng không tất cả có thể bởi vì chuyện lần này mà bỏ mạng, tôi cũng không phải uy hiếp các người!
Tần Thiên nhìn hai cảnh sát một trái một phải nói, mặt mỉm cười.
- Hừ! Bị sợ choáng váng sao, đến bây giờ còn uy hiếp chúng tôi, xem cậu đến sở cảnh sát rồi còn dám nói như vậy không!
Một cảnh sát nhìn Tần Thiên khinh thường mà nói.
- Không biết sống chết, chọc Lý thiếu chủ, dù có một trăm cái mạng cũng không đủ sống, hay là cậu thử nghĩ xem làm sao để van xin Lý Vân thiếu gia đừng chơi chết cậu đi!
Một người khác cảnh sát lạnh lùng nói.
Tần Thiên nhìn hai người, lắc đầu, than thở mà nói:
- Ai, đầu năm nay tại sao luôn có loại công tử thiếu não cùng cảnh sát ngu ngốc, thật là bi kịch!
- Tiểu tử, mày nói thêm câu nữa tao cắt đầu lưỡi của mày!
Một người cảnh sát nghe được Tần Thiên nói... , nhất thời khó chịu, lại dám mắng bọn hắn.
Tần Thiên nhìn cảnh sát này một chút, cười nói:
- Vậy ông thử một chút, xem có thể cắt đầu lưỡi của tôi hay không!
Tần Thiên cực kỳ khiêu khích nói.
- Mày... Hừ, đến sở mày sẽ hiểu thế nào là chết!
Cảnh sát cả giận nói, hắn cũng chỉ dọa Tần Thiên mà thôi, hiện tại không dám động Tần Thiên, muốn cho Lý Vân tới giết chết Tần Thiên.
Rất nhanh, hai chiếc xe cảnh sát một trước một sau mang theo năm người Tần Thiên vào trong đại viện đồn công an phân khu hạp cốc, vừa xuống xe, Tần Thiên liền thấy Lý Vân cùng người đàn bà của hắn đã chờ ở cửa, tay Lý Vân đang ở trên người người đàn bà kia làm loạn, người đàn bà kia cũng ở trong ngực Lý Vân làm nũng, một một ngực to lớn cạ vào tay Lý Vân, bộ dáng phóng đãng cực kỳ.
- Lý thiếu gia, anh nghĩ làm sao giết chết mấy tên tội phạm này.
Người đàn bà kia lẳng lơ nhìn Lý Vân nói, âm thanh lạc lạc làm cho người ta nổi da gà.
- Trái tim nhỏ của anh, em muốn xử lý thế nào tên này cùng em đoạt bánh ngọt nha.
Lý Vân chỉ vào Tần Thiên bị áp giải tới nhìn nữ nhân hỏi.
- Để cho em lựa chọn sao, vậy thì chém hai tay của hắn, để cho hắn có chút giáo huấn!
Nữ nhân nói.
Lý Vân nghe gật đầu, bộ dạng rất là hài lòng, nói tiếp:
- Đúng vậy, bất quá trừng phạt vậy quá thấp, không cho bọn hắn trừng phạt nghiêm nghị thì ai cũng cho là Lý Vân anh có thể dễ dàng đắc tội.
Tần Thiên nhìn hai người, vẫn mỉm cười mà nói:
- Lý công tử, tôi thấy cậu nên quỳ xuống để van cầu tôi bỏ qua, tất nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho cậu, bất quá nếu hiện tại quỳ xuống để xin tha, tôi sẽ suy nghĩ không phế đi cậu!
- Muốn chết, mang vào đi!
Lý Vân nhất thời giận tím mặt, giờ phút này rồi, Tần Thiên lại còn dám làm càn như vậy, quả thực không muốn sống.