Bốn người ở trên giường ngồi xuống thành vòng, Triệu Chỉ Vân bắt đầu chia bài, Tần Thiên kích động trong lòng, nhìn vóc người ba nữ kia có lồi có lõm, nuốt nước miếng, hèn mọn vô cùng.
- Sách sách, để tất cả các nàng lột sạch sau đó cùng nhau chơi đùa, sảng khoái hơn!
Trong lòng Tần Thiên thầm nghĩ, cầm lấy bài nhìn lại, bài cũng không tệ lắm, để cho Tần Thiên càng thêm vui vẻ.
Lấy toàn bộ bài đến trong tay, Tần Thiên liền vui mừng, cơ hồ thắng ổn.
- Chỉ Vân, em có tẩy bài hay không, làm sao bài của chị lại xấu như vậy!
Linh Nguyệt nhìn mặt bài trong tay oán trách mà nói.
- Không có chuyện gì, thua cùng lắm thì cởi một phần y phục mà thôi, không có gì!
Tần Thiên hắc hắc cười một tiếng nói, ánh mắt mê đắm nhìn trước ngực Linh Nguyệt quét hai cái.
- Đi, ít đắc ý, người nào thắng còn không nhất định, nói không chừng anh sẽ thua, đến lúc đó bị cởi sạch, ba người chúng em một người cầm một cái roi da vừa đánh vừa kéo cái đồ chơi không nghe lời phía dưới kia của anh!
Linh Nguyệt nhìn Tần Thiên rất là tà ác nói, Tần Thiên nghe mà trong lòng phát rét một trận.
- Tôi có ba, tôi đánh trước, ba đến bảy một lốc!"
Yến Thủy Dao nói.
- Tôi muốn, tôi cũng có từ ba đến bảy, của tôi là cùng màu!
Linh Nguyệt ném năm lá bài nói.
- Tôi không có, tôi bỏ qua!
Triệu Chỉ Vân nói.
- Hắc hắc, anh có, từ ba đến bảy cao hơn, áp chết các em!
Tần Thiên ném bài đắc ý nói, nói tiếp:
- Có hay không!
- Từ năm đến chín!
Yến Thủy Dao lập tức đánh đi ra ngoài, Tần Thiên vừa nhìn, mình không có, liền lắc đầu, Linh Nguyệt cùng Triệu Chỉ Vân cũng không có, liền ý bảo Yến Thủy Dao tiếp tục ra bài.
- Không có, vậy đánh ách bích!
Yến Thủy Dao nói, ném ra một lá bài, cái này còn không có.
- Hì hì, cũng không có, tôi đây sắp thắng rồi!
Yến Thủy Dao cao hứng nói, ném hai lá bài cuối cùng trong tay, một đôi bốn ném đi ra ngoài, dẫn đầu lấy tỷ số thắng, không cần cởi quần áo rồi.
Tần Thiên tức cắn răng, bài của mình tốt như vậy, mình là đệ nhất mới đúng.
- Một đôi năm!
Linh Nguyệt nói.
- Một đôi sáu!
Triệu Chỉ Vân rốt cục có thể ra bài rồi.
- Một đôi át, hai em không có sao!
Tần Thiên ném một đôi át nói, sau đó lần nữa đánh ra ba lá hai, cái này không ai có, cuối cùng ném ra một lá bài cuối cùng, Tần Thiên cũng thắng, chỉ còn lại Linh Nguyệt cùng Triệu Chỉ Vân rồi.
- Chỉ Vân có hay không, không có chị đánh một đôi tám!
Linh Nguyệt nói, ném ra một đôi tám, Triệu Chỉ Vân lắc đầu, tỏ vẻ không có, cho nên Linh Nguyệt tiếp tục ra.
Triệu Chỉ Vân vẫn không có, Linh Nguyệt mừng rỡ, liên tiếp ra bài, Triệu Chỉ Vân cũng không có, cuối cùng Triệu Chỉ Vân thua.
Tần Thiên nhìn đến mắt cũng thẳng, hắn muốn Linh Nguyệt thua, như vậy Linh Nguyệt có thể cỡi quần áo rồi, Triệu Chỉ Vân thua thì coi cái gì, tiểu nữ cỡi quần áo cho mình nhìn, mặc dù mình nhìn rồi, nhưng cũng là nhìn lén, không phải là quang minh chánh đại, quang minh chánh đại nhìn không được.
- Hì hì, em thua, em không ăn quịt, em cỡi quần áo!
Triệu Chỉ Vân rất là sảng khoái nói, lập tức lấy tay cỡi quần áo.
- Đừng, coi như bỏ qua đi, em không cần cởi, ba người tụi anh cởi là được rồi!
Tần Thiên vội vàng ngăn cản.
- Không được, Chỉ Vân cũng phải cởi!
- Đúng, cũng phải cởi!
- Đúng vậy, em cũng muốn cởi, không thể ăn quịt, đã nói rồi, người nào ăn quịt sẽ bị ba người khác cùng nhau cỡi y phục xuống, chẳng lẽ anh cố ý muốn cho em ăn quịt, sau đó thừa cơ cởi quần áo sờ ngực của em sao, anh rể, anh thật là hư!