- Hắc hắc, không nghĩ tới cô tự mình đã chạy tới rồi, có phải nhớ tôi hay không!
Trên xe, Tần Thiên nhìn Lăng Vũ ngồi ở tay lái phụ cười nói.
Lăng Vũ vừa nghe, nhất thời sắc mặt đỏ lên, quả thật như thế, kể từ khi rời đi cổ kết giới Tần Thiên cũng không tìm nàng, ở cổ trong kết giới, quan hệ của hai người coi như là ám muội, ngày ngày tay nắm tay, nội tâm Lăng Vũ đã đón nhận Tần Thiên.
Nhưng vừa về tới Quang Châu, Tần Thiên cũng không tìm mình, lúc mới bắt đầu một hai ngày cũng còn tốt, nhưng không lâu sau trong lòng Lăng Vũ không chịu nổi, rất là khó chịu, trong lòng luôn nghĩ tới Tần Thiên, muốn gặp Tần Thiên.
Nhưng mỗi lần đều là Tần Thiên tìm mình, mình rất ít chủ động đi tìm Tần Thiên, thoáng cái Lăng Vũ cũng không biết làm sao bây giờ, không dám đi tìm Tần Thiên, cảm giác có chút mất mặt, mình là một đại mỹ nữ, tại sao có thể bỏ xuống tư thái đi tìm Tần Thiên, hẳn là Tần Thiên chủ động tìm mình mới đúng.
Cho nên Lăng Vũ đợi đến Tần Thiên tìm đến mình, ở trong ý nghĩ của nàng, Tần Thiên háo sắc như vậy, nhất định sẽ không nhịn được tìm đến mình.
Nào biết trong nhà Tần Thiên, bên cạnh một đống lớn mỹ nữ, trực tiếp quên sạch sẽ Lăng Vũ, không có đi tìm nàng, tức Lăng Vũ gần chết, muốn đi tìm Tần Thiên lại không biết lấy cớ gì tốt, chẳng lẽ nói mình nhớ Tần Thiên rồi, muốn tìm hắn sao, cái này không thể được, quá thấp kém rồi, quá mất mặt rồi, Lăng Vũ làm không được.
Cho nên không thể làm gì khác hơn là khổ đợi, trong lòng âm thầm mắng Tần Thiên.
Lần này Tần Thiên tìm nàng nói Hạp Sơn thị bên này có chuyện quan trọng, vốn là tùy tiện phái mấy người tới là được rồi, nhưng nghĩ đến có cơ hội cùng lý do có thể ở cùng Tần Thiên một chỗ, cho nên Lăng Vũ tự mình bay tới.
- Tôi mới không thèm tên đại sắc lang anh!
Lăng Vũ lập tức phủ nhận nói, cũng không thừa nhận.
Tần Thiên nhìn bộ dạng Lăng Vũ, khẽ mỉm cười, biết Lăng Vũ nói láo, một phát bắt được tay nhỏ bé của Lăng Vũ nói:
- Không có sao, vậy cô đỏ mặt cái gì.
- Tôi... Nào có!
Lăng Vũ nhất thời khẩn trương lên, muốn rút tay ra, nhưng không nỡ, cho là cố ý kéo một chút, sau đó tùy ý để Tần Thiên nắm.
- Không? Vậy cô khẩn trương cái gì, giọng nói cũng thay đổi!
Tần Thiên nhìn bộ dáng Lăng Vũ khẩn trương cảm thấy cô nàng này đùa rất vui, cho nên tiếp tục đùa giỡn.
- Tôi làm gì có khẩn trương, tôi chỉ là tiếng nói không thoải mái mà thôi, anh chớ nói nhảm!
Khuôn mặt Lăng Vũ tươi cười một mảnh đỏ bừng, thần sắc vô cùng chặc, chết cũng không thừa nhận.
Tần Thiên nhìn bộ dáng kia của nàng, cảm thấy rất là khả ái, đôi môi màu hồng phấn rất là mê người, để cho hắn muốn hôn một cái.
Tần Thiên kìm lòng không được vội thắng xe, làm xe dừng lại, đưa tay lên, quay mặt Lăng Vũ chuyển qua, trực tiếp hôn lên.
Lăng Vũ không một chút chuẩn bị, còn không có phục hồi tinh thần lại đã bị Tần Thiên hôn lên, đợi phục hồi tinh thần lại, đầu lưỡi Tần Thiên cũng đã tiến vào bên trong môi của nàng.
Cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng bị Tần Thiên ngậm trong miệng mút lấy, một loại cảm giác kỳ diệu trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, trong nháy mắt, Lăng Vũ cảm giác mình thật giống như bay trên trời, đầu lưỡi ngứa, một loại khát vọng không khỏi từ đáy lòng sinh lên, Lăng Vũ không nhịn được bắt đầu đáp lại Tần Thiên, nhưng rất là trúc trắc, bất quá cũng cực kỳ thoải mái, rất là hưng phấn khẩn trương, tay nhỏ gắt gao nắm quần của mình, cũng nhíu lại, cơ hồ muốn rách.
Tần Thiên hôn Lăng Vũ, bàn tay to nắm tay Lăng Vũ dần dần bò lên trước ngực Lăng Vũ, dần dần xoa bóp, một cái tay căn bản không lấn át được, chỉ có thể bắt được một nửa, nhưng cực kỳ thoải mái, mềm muốn chết.
- Ừ... !
Lăng Vũ cảm giác trước ngực một trận khác thường, cả người cũng run rẩy một trận, thân thể như nhũn ra, cơ hồ muốn ngã xuống rồi.
Tần Thiên lúc này cũng tách Lăng Vũ ra, bất quá tay còn đang đặt trên ngực Lăng Vũ, thoải mái đùa nghịch.
- Không sai, cảm giác thật tốt, đúng là gái nhà lành nha!
Tần Thiên nhìn Lăng Vũ hắc hắc cười nói, một bộ dáng sắc lang đắc ý.
Lăng Vũ bị Tần Thiên vuốt nơi đó, xấu hổ muốn chết, bị Tần Thiên đùa giỡn cũng quên phản bác, chẳng qua là cúi đầu không nói lời nào, cũng không có lấy tay Tần Thiên ra.
Điều này làm cho Tần Thiên có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô nàng này lại xấu hổ như vậy, cùng bình thường hoàn toàn là hai bộ dáng, giống như bị ủy khuất khi mình làm bậy, nhất thời để cho Tần Thiên cảm giác có chút tội, cho nên liền rút tay về, không có làm loạn nữa.
Lăng Vũ vẫn như cũ không nói chuyện, cúi đầu, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Giờ phút này trong lòng Lăng Vũ loạn muốn chết, trong lòng hò hét loạn lên, tất cả đều là hình ảnh hôn môi cùng Tần Thiên mới vừa rồi.
Tần Thiên nhìn bộ dáng của nàng, một tay ôm lấy Lăng Vũ, kéo vào trong ngực của mình, hù Lăng Vũ bối rối một trận, không biết Tần Thiên muốn làm gì, trong lòng cho là Tần Thiên muốn cùng mình làm chuyện nam nữ, vội vàng bảo vệ trước ngực của mình.
- Không nên!
Lăng Vũ vội vàng nói.
- Không nên như thế nào!
Tần Thiên một tay ôm chặt Lăng Vũ, một cái tay bưng lấy mặt Lăng Vũ, nhìn vẻ mặt Lăng Vũ cười xấu xa hỏi.
- Là... Không nên... Không nên cái kia, chúng ta mới bắt đầu thôi, không thể nhanh như vậy!
Lăng Vũ khẩn trương nói.