- Giết ta? Tên lùn kia, ngươi nói đùa gì vậy, chưa tỉnh ngủ hay là đầu óc bị bệnh, chút thực lực này của ngươi, còn muốn giết ta, không biết sống chết!
Tần Thiên nhìn Sơn Khẩu Dã Lang lạnh lùng nói, trên mặt đều là vẻ khinh thường, hoàn toàn không có để Sơn Khẩu Dã Lang vào trong mắt.
- Hừ! người Hoa tự đại, để cho ngươi biết đế quốc Nhật Bản lợi hại, động thủ!
Sơn khẩu Dã Lang phẫn nộ quát, lập tức, năm thủ hạ kia nhanh chóng phát động ra công kích tới Tần Thiên.
- Hưu hưu!
Một đám phi tiêu bay đến Tần Thiên, có trên trăm cái, chi chít, giống như trời mưa dày đặc.
- Chút tài mọn!
Tần Thiên vung mạnh chiến kiếm lên, trong nháy mắt chiến kiếm huyết sắc khổng lồ bay ra, năng lượng kinh khủng trực tiếp quét bay toàn bộ phi tiêu, huyết sắc kiếm quang khổng lồ trực tiếp giết Sơn Khẩu Dã Lang.
Sơn khẩu Dã Lang không nghĩ tới Tần Thiên lại cường đại như vậy, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức nhanh chóng tránh né qua bên cạnh.
- Oanh!
Huyết sắc kiếm quang chém vào vách tường hơn mười thước bên ngoài, trực tiếp làm vách tường đồng bị tạc nát bấy.
- Không tệ, rất nhanh, xem ngươi còn có thể trốn mấy lần!
Tần Thiên nhìn Sơn Khẩu Dã Lang nói.
- Giết hắn!
Sơn khẩu Dã Lang hô, sắc mặt cực vi khó coi, cảm giác mình thật giống như bị Tần Thiên đùa bỡn, trong lòng vô cùng khuất nhục.
- Hưu!
Sơn Khẩu Dã Lang vừa dứt lời, năm thủ hạ nhất thời biến mất hết, ẩn nặc ở trong không khí, đánh tới hướng Tần Thiên.
- Hừ! Cùng ta so ẩn thân, các ngươi quá non rồi!
Tần Thiên vừa nói cả người cũng biến mất, vô ảnh vô tung, Sơn Khẩu Dã Lang cũng tìm không được Tần Thiên ở đâu, trong lòng cực kỳ khiếp sợ, loại ẩn thân thuật này hoàn toàn vượt xa ẩn nặc thuật của Ninja bọn họ.
Năm thủ hạ vốn ẩn nặc ám sát Tần Thiên, kết quả Tần Thiên lại không thấy, mọi người nhất thời mất đi mục tiêu, không khỏi từ ẩn nặc xuất hiện đi ra ngoài.
- Đi đâu rồi sao!
Một người Nhật Bản lầu bầu nói, tìm kiếm thân ảnh Tần Thiên khắp nơi.
- Hưu!
Nàng vừa mới dứt lời, đột nhiên một thanh chiến kiếm chém từ đỉnh đầu của nàng xuống, trong nháy mắt nàng bị chém thành hai nửa, chợt tử vong, phân hai mảnh té xuống.
Hù mấy người chung quanh sợ hãi một trận, vội vàng nhanh chóng tránh ra, chỉ tiếc tốc độ của bọn họ quá chậm, Tần Thiên cầm trong tay chiến kiếm thuấn di mấy cái, nhất thời tất cả mọi người ngã xuống đất mà chết, toàn bộ bị chém thành hai đoạn.
Sơn Khẩu Dã Lang nhìn Tần Thiên giết chết toàn bộ thủ hạ của mình trong mấy phút đồng hồ, trong lòng vừa tức giận vừa khiếp sợ, thực lực Tần Thiên lại cường đại như vậy, cùng tin tức hắn lấy được hoàn toàn không giống nhau.
- Người Hoa ghê tởm, ngươi lại giết thủ hạ của ta, ta muốn dùng máu tươi của ngươi tế điện bọn họ!
Sơn Khẩu Dã Lang nhìn Tần Thiên giận dữ hét, hai mắt cơ hồ phun ra lửa.
- Bớt nói nhảm, muốn đánh thì đánh, hô cái gì, ngu ngốc!
Tần Thiên nhìn Sơn Khẩu Dã Lang khinh thường mà nói.
- Chết!
Sơn Khẩu Thứ Lang mạnh mẽ giết tới hướng Tần Thiên, trong tay đột nhiên xuất hiện một bộ bài pu-khơ, mạnh mẽ ném tới hướng Tần Thiên, nhất thời đầy trời đều là bài pu-khơ.
Tần Thiên mới vừa muốn động thủ, đột nhiên đầu óc mê muội, sau một khắc, cảnh tượng trước mắt mơ hồ, bài pu-khơ đầy trời không thấy, Sơn Khẩu Dã Lang cũng không thấy, thay vào đó là mình hiện ra ở tiểu khu Quang Châu thị, Triệu Tiểu Nhã bước xuống xe, chạy về phía hắn.
- Tần Thiên ca ca, em đã trở về, anh có nhớ em hay không!
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên khả ái cười nói, giang hai tay ôm lấy Tần Thiên.
- Tiểu Nhã? Tiểu Nhã, em không phải là ở đế đô sao, tại sao trở về!
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã, nhất thời cực kỳ vui mừng, lập tức cao hứng giang hai tay, nhào tới Triệu Tiểu Nhã.
- Chủ nhân, tỉnh, đây là huyễn tượng!
Thanh âm Babaca chợt vang lên ở trong đầu Tần Thiên.
- Tiểu Thiên, cẩn thận!
Cùng lúc đó, tiếng kinh hô của Tiêu Du đã vang lên ở bên tai Tần Thiên.
- Phanh!
Trong nháy mắt, Tần Thiên liền thanh tỉnh lại, Triệu Tiểu Nhã trước mắt băng toái, cảnh tượng trước mắt toàn bộ băng toái, một thanh đao sắc bén bổ xuống hắn, Sơn Khẩu Dã Lang lộ ra vẻ mặt âm tàn nhìn hắn.
Khoảng cách quá gần, Tần Thiên muốn tránh né cũng không kịp.
- Chết đi!
Đột nhiên một cổ hơi thở kinh khủng từ phía sau Tần Thiên bộc phát ra, Tiêu Du chợt quát lên, sau một khắc, một ngọc thủ mạnh mẽ đánh vào bộ ngực Sơn Khẩu Dã Lang.
- Oanh!
- A!
Sơn Khẩu Dã Lang phát ra một tiếng kêu thảm, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tiêu Du, cả người ngã bay ra ngoài, không ngừng hộc máu trên không trung, hung hăng đập vào trên vách tường, ngã xuống đất không ngừng hộc máu tươi.
- Tiểu Thiên!
Tiêu Du nhìn Tần Thiên vẻ mặt khẩn trương, mặt mũi trắng bệch.
Tần Thiên lúc này phục hồi tinh thần lại rồi, nhìn Tiêu Du, cái trán ra một tầng mồ hôi lạnh.
- Tỷ, cám ơn chị, thiếu chút nữa sẽ chết, đây là công pháp gì, lại khủng bố như vậy, nguyên thần em cường đại như vậy, cũng có thể bị mê hoặc!