- Tần Thiền, cậu nhanh nhanh lên một chút nào, đừng hành hạ lão sư nữa!
Lâm Hiểu Di gấp gáp nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên vẫn ở ngoài chọc ghẹo không chịu tiến vào. Hành động này như muốn hành hạ chết nàng.
Tần Thiên nhìn bộ dáng gấp gáp của Lâm Hiểu Di cũng không có nói gì. Hắn vẫn tiếp tục ở ngoài động mà chọc ghẹo, nhìn ngọc lộ của Lâm Hiểu Di chảy ra càng ngày càng nhiều. Cuối cùng Tần Thiên cũng không nhịn được, mãnh mẽ tiến công thần tốc vào hắc động, cả đại bổng tiến vào được khoảng 80%.
- Ư!
Lâm Hiểu Di sung sướng kêu to lên, cảm giác ngứa ngáy phía dưới tản đi hơn phân nữa, thay vào đó là một loại cảm giác sung sướng. Hắc động như bị thiêu chasy vậy, làm cho nàng sung sướng không nói lên lời.
Tần Thiên giờ phút này không thể kiểm chế nổi, đại bổng bị một cái thông đạo ấm nóng bao bọc. Hơn nữa, thông đạo ấy có thể chuyển động, không hút vào nhả ra, cảm giác này cực kỳ tuyệt diệu, Tần Thiên lập tức gục trên người Lâm Hiểu Di, dùng hết sức ra vào, cực kỳ có tiết tấu.
- Aaaa... AA... Ư... ư... Ân!
Giờ phút này Lâm Hiểu Di không còn chút kiêng kị rên to lên, phía dưới truyền tới cảm giác sung sướng, mỗi lần đại bổng đi vào là thọc tới chỗ sâu nhất, chỉa vào hoa tâm. Nàng sung sướng tới múc quên cả trời đất, dùng hết sức để hắc động của mình cùng hòa nhịp vớ sự tiến công của Tần Thiên.
- Ư ư ư, dùng sức, Tần Thiên, nhanh dùng sức mạnh chút, lão sư chịu được!
Lâm Hiểu Di hô to.
Tần Thiên lại càng chọc phá thêm, ngọc lộ Lâm Hiểu Di ở chỗ đó càng chảy ra nhiều hơn.
- A... Thật sung sướng. Tần Thiên, ngươi là hảo tình nhân của ta, là tình nhân của ta... Ta yêu ngươi, yêu ngươi đến chết mất... !
Lâm Hiểu Di hô lớn ngắt quãng. Tần Thiên nghe được cực kỳ phấn chấn, động tác càng ngày càng nhanh. Lâm Hiểu Di hô cũng càng ngày càng lớn.
Lúc nữa đêm, trong phòng mốt khúc nhạc tiên liên tục vang lên không ngừng.
30 phút sau ...
- A! Không được, không được...
Lâm Hiểu Di hét lớn, gắt gao ôm lấy Tần Thiên, móng tay của nàng đâm vào thịt của hắn. Hắn cũng gắt gao ôm nàng, tiểu đệ đệ ở phía tận cùng bên trong, gầm lên một tiến, cả hai người cũng đạt đến đỉnh.
Hô!!!
Tần Thiên thở dài một hơi, cả người đầy mồ hôi. Lâm Hiểu Di cũng vậy, cái loại cảm giác lên đỉnh này thiếu chút nữa khiến nàng ngất đi. Quả thực quá mỹ diệu, thật giống như được lên thiên đường, không ngôn ngữ nào diễn tả nổi.
Hai người nằm trên giường hồi lâu, qua một thời gian mới dần dần hồi phục.
- Sao rồi, lão sư, còn muốn nữa không?
Tần Thiên nhìn tiểu nữ nhân Lâm Hiểu Di trong ngực mà nói.
- Hừ! còn dám nói, anh xấu lắm, hành hạ lão sư lâu như vậy!
Lâm Hiểu Di trách cứ, nhìn Tần Thiên, nhưng trên mặt tràn đầy thần sắc hạnh phúc cùng thoả mãn.
- Hắc hắc, nên đùa giỡn một chút để khởi động, thì lúc sau mới sung sướng như vậy chứ.
Tần Thiên cười tà, bàn tay vuốt ve thân thể Lâm Hiểu Di, tay còn lại nắm một bên ngực trắng trắng của nàng. Lâm Hiểu Di khẽ rên lên, cả người run rẩy một trận.
- Xấu lắm, cậu không được lộn xộn. Lão sư không còn sức nữa rồi!
Lậm Hiểu Di vội vàng gỡ tay Tần Thiên ra, vẻ mặt thẹn thùng. Tần Thiên nhìn bộ dạng của nàng, không nhịn được hôn một cái.
- Này, nói cho anh nghe xem, bình thường em đâu có nửa đêm gọi anh đến, đây không giống em chút nào a!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói.
"Người ta không cẩn thận xem nhầm một bộ phim, kết quả liền không nhịn được. Mà đều là tại tên vô lại anh, đem phía dưới của em chơi đùa đến mức nó đã quen mùi rồi, làm hại ngón tay của người ta cũng không dùng được nữa, không thể làm gì khác hơn là gọi ngươi tới lúc nửa đêm.
Lâm Hiểu Di mang vẻ mặt không vui mà nói.
- Sách sách, xem nhầm phim gì vậy, có phải là JAV không?
Tần Thiên hỏi, Lâm Hiểu Di khe khẽ gật đầu khiến hắn không khỏi giật mình, hắn không nghĩ tới nữ nhân này lại xem JAV. Bình thường chỉ có nam nhân mới xem a, bởi vì bên trong nữ rất xinh đẹp, nam nhân thì toàn loại cùi bắp, có gì đẹp mắt a. Hơn nữa, nam nhân trong JAV đều chỉ có dài vài cm, có gì đẹp mắt đâu chứ.
- Di, Tần Thiên, tay của anh bị gì vậy? Tại sao lại quấn băng gạc?
Lúc này, Lâm Hiểu Di mới phát hiện cánh tay bị thương của Tần Thiên, cực kỳ lo lắng.
- Không có chuyện gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại. Em không cần lo lắng.
Tần Thiên khẽ mỉm cười nói, hôn hít một chút môi anh đào của Lâm Hiểu Di khiến mặt nàng đỏ cả lên.
- Tần Thiên, Tối nay anh ở lại đây có được hay không? Lão sư muốn cùng anh ngủ chung.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên. Khi nàng nằm trong lồng ngược Tần Thiên, cảm giác được cảm giác an toàn và đáng tin cậy, thực sự rất mê luyến không muốn tách rời.
- Không thành vấn đề, chỉ cần em thích thì cái gì cũng được hết.
Tần Thiên khẽ mỉm cười nhìn Lâm Hiểu Di nói. Nàng cực kỳ cao hứng, ôm thật chặt Tần Thiên, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc, sau đó từ từ nhắm mắt lại rồi tiến vào giấc mộng.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di đã ngủ, liền ôm nàng rồi nhắm mặt lại. Nhưng hắn không có ngủ, mà dựa theo phương pháp tu luyện của Ba Ba Ca mà tiến hành. Bởi vì khi tu luyện năng lượng hồi phục tương đương với lúc hắn ngủ.
Sáng ngày thứ hai, hơn sáu giờ, Lâm Hiểu Di tỉnh lại. Dụi dụi hai mắt, cảm giác ở phía dưới có vật gì đẩy đẩy mình. Bàn tay liền hướng về phía đó mà sờ thử, một cây đại pháo khổng lổ nóng bỏng xuất hiện. Đây chính là đại bổng của Tần Thiên. Lâm Hiểu Di tim đập mạnh một cái, nhìn đại bổng trong tay, thứ đó đang không ngừng trở nên bành trướng khiến nàng có chút hưng phấn.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên chưa có tỉnh lại, liền lặng lẽ ngồi dậy. Nàng nhìn đại bổng của Tần Thiên trong tay, cái lưỡi nhỏ thơm tho vươn ra, liếm một cái, đại bổng nhanh chóng lớn hơn. Lâm Hiểu Di thân thể nóng lên, cỏ thơm phía dưới bắt đầu chảy ra ngọc lộ, nàng một bên ăn đại bổng của Tần Thiên một bên bàn tay tại chỗ cỏ thơm nhẹ nhàng khuấy động, chi trong chốc lát đã ra rất nhiều nước.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên còn chưa tỉnh dậy, liền nhảy qua bên hông của Tần Thiên, một tay vịn đại bổng của Tần Thiên, một tay vạch ra vùng cỏ thơm của mình, sau đó nhằm chuẩn ngay đại bổng rồi ngồi xuống.
AA, ư!
Lâm Hiểu Di phát ra một tiếng kêu sung sướng, sau đó là liên tục chuyển động. Nàng cảm giác càng ngày càng sung sướng, không nhịn được phải kêu lên.
Tần Thiên sớm đã tỉnh, những hành động của Lâm Hiểu Di hết thảy đã bị hắn thấy. Nhìn thần sắc hưởng thụ của Lâm Hiểu Di, Tần Thiên cười tà một chút, rồi đột nhiên mở to mắt. Lâm Hiểu Di đang sung sướng thì giật mình, lập tức dừng động tác.
- Em... em...
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên mà không biết phải nói gì.
- Hắc hắc, lão sư, em không phải ham muốn mạnh mẽ như vậy chứ, sáng sớm đã cưỡi ngựa như vậy, quá kỳ cục đi. Bất quá ta thích!
Tần Thiên nói xong mạnh mẽ tung mình, xoay người đè Lâm Hiểu Di ở phía dưới. Lâm Hiểu Di kinh hô, hắn liền nhanh chóng tiến công ra vào. Chỉ trong chốc lát, Lâm Hiểu Di đã yêu kiều thở dốc.
Một buổi sáng sớm tuyệt đẹp cứ như vậy mà bắt đầu.