Tạ Phong nhìn Tần Thiên bộ dạng bị đả kích nặng nề, vẻ mặt như đưa đám.
- Hắc hắc, đừng nản chí, cố gắng, cậu có thể vượt xa tôi!
Tần Thiên vỗ vỗ bả vai Tạ Phong an ủi.
Đã bị Tạ Phong liếc mắt một cái, cậu bị choáng sao hay là cố ý chọc tức tôi, vượt xa cậu, đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Sau đó ba người Tần Thiên xử lý thi thể nơi này cho xong, triệt hồi kết giới, chuẩn bị rời đi, kết quả phát hiện rất nhiều người chạy tới bên này, ba người vội vàng tìm đường vòng tránh qua, tìm đường nhỏ trở về khách sạn.
- Cậu có kế hoạch chuẩn bị gì không, người của Diệp gia tất sẽ không bỏ qua cho cậu rồi, cậu tiếp tục như vậy, rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
Tần Thiên nhìn Tạ Phong nói.
- Tôi cũng biết, có biện pháp gì, đi một bước nhìn một bước!
Tạ Phong nhìn Tần Thiên rất là bất đắc dĩ nói, nói xong càu nhàu rót xuống một chén rượu lớn.
- Không bằng cậu đi theo tôi, trở về Quang Châu, tôi tìm cho cậu một chỗ trốn một chút, như thế nào!
Tần Thiên nhìn Tạ Phong nói, hai người coi như là sinh tử chi giao, Tần Thiên không muốn xem Tạ Phong chết đi, hơn nữa, Tạ Phong có thực lực, hoàn toàn có thể an bài vào trong Thiên Bang làm trợ thủ đắc lực bên cạnh mình.
- Thật sao! Tôi thật cám ơn cậu!
Tạ Phong nghe được Tần Thiên muốn dẫn theo mình, nhất thời kích động không kìm được, trực tiếp giang hai tay ôm lấy Tần Thiên, tiếp tục bị đuổi giết, sẽ rất là không yên ổn, hắn đợi những lời này của Tần Thiên lâu rồi.
- Dĩ nhiên, tôi lừa cậu làm gì, bất quá cậu phải giúp tôi làm chút chuyện!
Tần Thiên nhìn Tạ Phong nói.
- Làm chuyện gì? Tôi làm sao có cảm giác lên phải thuyền giặc, cậu sẽ không phải là muốn để cho tôi đi giúp cậu ngăn chặn người của Liên Minh Trừ Ma chứ, hài cốt tôi cũng không còn đó.
Tạ Phong kích động nói.
Tần Thiên nghe mà im lặng.
- Cậu suy nghĩ nhiều quá, một chút ít chuyện mà thôi, trong tay của tôi có một bang phái, cậu hỗ trợ bọn họ một chút, trấn thủ một chút, nữ nhân ở đó cũng rất nhiều, cậu hiểu không!
Tần Thiên hướng về phía Tạ Phong giãn lông mày cười nói.
Tạ Phong nghe được, nhất thời nở nụ cười:
- Hảo huynh đệ, tôi biết ngay không nhìn lầm cậu, hỗ trợ thì có thể, tôi nghĩa bất dung từ!
Tạ Phong rất kích động vỗ bả vai Tần Thiên, Tiêu Du bên cạnh im lặng, trong lòng thầm nghĩ, nam nhân, nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp thì cái gì cũng quên.
- Vậy cũng tốt, cậu đi nghỉ trước đi, ngày mai gặp!
Tần Thiên nhìn Tạ Phong nói.
Tạ Phong gật đầu, ở bên tai Tần Thiên nhẹ giọng nói:
- Cậu dụ dỗ thánh nữ Côn Luân Tiên Cung lúc nào, lợi hại, tôi thật bái phục!
- Cậu nằm mơ đi, cái gì dụ dỗ, cô ấy là vị hôn thê của tôi có được hay không!
Tần Thiên vỗ một cái ở trên ót Tạ Phong nói.
- Móa, cố chấp!
Tạ Phong hướng về phía Tần Thiên giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt bội phục, nhưng sau đó xoay người rời đi. ...
Ngày thứ hai.
Buổi sáng tám giờ đồng hồ, cả lớp người thu thập xong hành lý, bắt đầu lên xe, kể từ khi đêm dạ vũ hôm đó đã không thấy tăm hơi Trương Cuồng xuất hiện lần nữa, chân đã tốt lên, có thể đi lại.
Trương Cuồng nhìn Tần Thiên với ánh mắt vô cùng oán hận.
- Bạn học Trương, chân của cậu tốt lên rồi nha, sau này đi cẩn thận một chút, ngàn vạn không nên té bị thương!
Tần Thiên nhìn bộ dáng tức giận của Trương Cuồng, không nhịn được đi tới, chọc tức hắn một chút, làm Trương Cuồng bão nổi.
- Hừ! Tần Thiên. Mày chờ đó cho tao, tao sẽ làm mày hối hận!
Trương Cuồng nhìn Tần Thiên cả giận nói, những ngày qua hắn cũng không ở Hạp Sơn, buổi sáng hôm nay mới vừa đến, cho nên không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, không biết Tần Thiên là lão đại Thiên Bang.
- Tốt, tôi chờ cậu!
Tần Thiên cười nói, nói xong cùng chúng nữ lên xe.
Trương Cuồng ở phía sau nhìn, trong lòng âm thầm lạnh nhạt nói:
- Hừ! Tần Thiên, chờ mày trở lại Quang Châu mày nhất định phải chết, lão tử nhất định phải chơi tàn phế mày, còn muốn toàn bộ nữ nhân của mày nữa!...
Trở lại Quang Châu, Tần Thiên liền tìm đến Phong Tử, giao Tạ Phong cho Phong Tử, để cho hắn an bài một chút, sau đó lái xe chạy tới quân khu Quang Châu, đón Lâm Hiểu Di cùng Hàn Tương Tương, hai nàng cũng đã xuất quan, cũng không biết tu vi đạt tới trình độ nào rồi, ở bên trong điện thoại cũng không chịu nói, mà rất là đắc ý muốn giáo huấn Tần Thiên một chút.
Bất quá Tần Thiên hoàn toàn không quan tâm tới, mà là nghĩ nhiều nữ nhân như vậy trong nhà, cũng quá chật, có phải mua cái nhà mới hay không, nếu không căn bản ở không hết, dĩ nhiên, nếu cùng nhau chung giường thì có thể, nếu là có thể cùng ngủ mà nói... , vậy thì sảng khoái, còn tốt hơn lúc ở khách sạn Hạp Sơn.
Bất quá Tần Thiên thường xuyên đi vào không gian giới chỉ tu luyện, chuyện này là bí mật, Tần Thiên tạm thời không muốn cho các nàng biết, cho nên chuyện cùng ngủ phải tạm gác lại, mua cái nhà tương đối khá.
- Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, có thể ở trong nhà dì Triệu, nàng ở một mình, khẳng định rất tịch mịch, nhiều phòng trống như vậy, cho chúng nữ vào ở tốt lắm, cứ quyết định như vậy!
Trong lòng Tần Thiên thầm nghĩ, buổi tối còn có thể đi qua vui chơi một chút.
Nghĩ tới, Tần Thiên không khỏi nở nụ cười tà.