Tần Thiên nhìn Lương Như Yên đầu tiên cảm giác được có cái gì không đúng, Lương Như Yên cùng nàng lúc trước hoàn toàn không giống nhau, mặc dù tướng mạo giống nhau, nhưng hơi thở không đồng dạng, cực kỳ cổ quái.
Tần Thiên nhìn kỹ, nhất thời sắc mặt đại biến:
- Oán linh!
- Oán linh!
Thanh âm Babaca và tiếng lòng Tần Thiên vang lên cùng lúc, oán linh chạy đi lại ký túc đến trên người Lương Như Yên, khó trách Lương Như Yên có biểu hiện này.
Tần Thiên vừa nhìn, định xuất thủ tiêu diệt hết, nhưng lại bị Babaca ngăn lại.
- Chủ nhân, oán linh hiện tại đang chiếm cứ lấy linh hồn của nàng, thao túng nàng, ngài không có thể tùy ý làm loạn, nếu không cẩn thận, sẽ xóa sạch linh hồn của nàng, làm cho nàng hoàn toàn chết đi, ngài phải đợi thời khắc oán linh buông lỏng nhất, cho nó một kích lôi đình, giết chết trong nháy mắt!
Babaca báo cho nói.
Tần Thiên vừa nghe, lập tức chế trụ ý muốn giết chết oán linh trong đầu, miệng lộ ra vẻ tươi cười.
- Mỹ nữ, lại tìm nơi xa như vậy ước hẹn, có phải chuẩn bị muốn cùng tôi ở chỗ này phát sinh chút gì hay không, tôi rất mong đợi nha!
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên mê đắm nói, vừa động tay lập tức bắt được ngọc thủ của Lương Như Yên.
- Sắc lang, không cho làm loạn!
Lương Như Yên xấu hổ nói, nhưng không có hất tay Tần Thiên ra, cũng không có đỏ mặt, chẳng qua là ra vẻ xấu hổ, hoàn toàn không phải là tác phong của Lương Như Yên, hiển nhiên là bị oán linh khống chế rồi.
Sau đó Tần Thiên khóa cửa lại, nắm tay Lương Như Yên đi vào bên trong ngồi xuống, hai người ngồi rất gần, bả vai dựa vào bả vai, một cổ hương thơm khí từ trên người Lương Như Yên truyền vào mũi Tần Thiên, hơi hơi nghiêng đầu, Tần Thiên có thể thấy một đôi gò bồng trắng như tuyết trước ngực Lương Như Yên, tuyết trắng như ngọc, đẹp cũng như người.
Bất quá Tần Thiên hiện tại không có tâm tư làm loạn, giết chết oán linh mới là thật.
- Mỹ nữ, cô gọi tôi từ xa tới nơi này làm gì!
Mặc dù biết là oán linh khống chế thân thể Lương Như Yên, nhưng Tần Thiên muốn dựa theo biểu hiện thường ngày mà làm, miễn cho bị oán linh phát hiện.
- Người ta hẹn anh đi ra ngoài không có việc gì thì không được sao, người ta nhớ anh, muốn gặp không thể sao!
Vẻ mặt Lương Như Yên u oán nhìn Tần Thiên, một đôi ngọc thủ không biết khi nào đã phác lên cổ Tần Thiên, nhìn Tần Thiên, mị nhãn như tơ.
- Có thể, mỹ nữ nhớ tới tôi, đương nhiên là có thể!
Tần Thiên cũng đưa tay lên, ôm eo thon của Lương Như Yên, nhẹ nhàng dùng sức, trực tiếp ôm Lương Như Yên bỏ vào trên bắp đùi của mình, nhất thời cảm giác một trận mềm mại đè xuống, thoải mái cực kỳ, phía dưới Tần Thiên đều có chút cảm giác rồi, bất quá bị Tần Thiên khắc chế.
- Sắc lang, anh muốn làm gì!
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên nói, đôi môi nhích tới gần Tần Thiên, cái miệng nhỏ nhắn cơ hồ có thể chảy ra nước, cực kỳ kiều nộn nhìn sẽ làm cho người muốn cắn một ngụm.
- Babaca, ta có thể động thủ chưa!
Tần Thiên vội vàng hỏi, hiện giờ còn trong tầm kiểm soát, mình có thể phạm sai lầm, dù sao Lương Như Yên là một đại mỹ nữ, giờ phút này bị mình ôm thật chặc, thân thể hai người dán vào nhau, một trận khác thường.
- Còn không được, chủ nhân, chờ một lát, chỉ cần có thể, tôi lập tức nói cho ngài biết!
Babaca nói.
- Được rồi, nhanh lên nha, nếu không ta sẽ không nhịn được đấy!
Tần Thiên nói.
Tần Thiên đang cùng Babaca nói chuyện với nhau trong nháy mắt, Lương Như Yên giờ phút này đã giải khai nút áo sơ mi trước ngực, hai khỏa cầu màu trắng thoáng ẩn hiện trước mặt Tần Thiên, ngạo nghễ đứng thẳng, cực kỳ cao ngất, bóng loáng xinh đẹp như dương chi ngọc, làm cho người ta hận không được nuốt vào.
- Tần Thiên, tôi có xinh đẹp hay không!
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên với vẻ mặt quyến rũ nói, bàn tay cầm lấy tay Tần Thiên để lên trên ngực của mình, cho Tần Thiên xoa nắn.
- Đéo đỡ được! Chịu không nổi nữa rồi, Babaca, có thể chưa!
Tần Thiên kêu lên, tiếp tục như vậy sẽ không được, cảm giác trên tay rất tốt, nhưng sau khi mình giết chết oán linh, Lương Như Yên sẽ thanh tĩnh trở về, phát hiện hai người có bộ dáng này, làm sao giải thích đây.
- Nhanh, chủ nhân, kiên trì một chút nữa, dựa theo yêu cầu của nàng đi làm, nàng đã chuẩn bị mê hoặc ngài, sau đó động thủ, thời điểm nó động thủ chính là thời cơ động thủ tốt nhất của ngài!
Ba Baca nói.
- Tần Thiên, làm sao lại bất động, anh không thích tôi sao!
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên rất là ai oán nói, cầm lấy tay Tần Thiên để trên ngực rồi, nhưng Tần Thiên cũng không nhích động chút nào, còn là đàn ông sao.
- A... Không có việc gì!
Tần Thiên vội vàng động, lòng bàn tay truyền đến cảm giác vô cùng thoải mái, Lương Như Yên nhất thời lộ ra nụ cười, hai tay đưa đến phía sau, trực tiếp giải khai nút áo ngực.
Nhất thời, hai quả cầu lớn không còn trói buộc, bật đi ra, hiện trước mặt Tần Thiên, Tần Thiên nhìn cũng ngây dại, mặt đỏ tới mang tai, miệng đắng lưỡi khô, quá mê người rồi.
Lương Như Yên nhìn bộ dạng ngây người của Tần Thiên, rất là hài lòng, cúi đầu, mạnh mẽ hôn tới Tần Thiên, hôn lên đôi môi Tần Thiên, một tay lấy tay Tần Thiên để ở trên ngực của nàng, thân thể khẽ động lên, dùng cái mông cọ xát phía dưới Tần Thiên, trêu chọc Tần Thiên, mà một tay khác, giờ phút này cũng xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén, nhắm ngay ót của Tần Thiên, chuẩn bị đâm xuống.