Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp

Chương 105

Biết thế đã không đưa ảnh cho chị Hứa xem rồi, không phải, ai mà ngờ được sẽ gặp cậu ở công ty chứ, xác suất này còn nhỏ hơn trúng số độc đắc năm triệu tệ nữa.

Biết thế đã đi mua vé số rồi hu hu, trúng năm triệu tệ cả đời này không cần đi làm nữa.

À, không đúng, bây giờ trúng năm triệu tệ mua vài thứ là hết rồi, hình như vẫn phải đi làm.

Tô Vân Hi hít mũi, nói:

“Tớ biết sai rồi, mời ngài cứ véo thoải mái, véo đến khi nào ngài hài lòng thì thôi.”

Hôm nay không để Trương Vũ véo thì xem ra không thể dập tắt cơn giận của anh được rồi.

Tô Vân Hi cũng biết chuyện này rất xấu hổ, đứng đó nhắm mắt lại, ra vẻ anh dũng hy sinh.

Chờ đợi cô là hai tay Trương Vũ, anh trút hết cơn giận lên mặt Tô Vân Hi, hai tay không chút lưu tình kéo ra ngoài.

Một lát sau.

Hai người ngồi trên ghế sô pha, Tô Vân Hi uất ức che mặt.

Khó ưa thật, người đàn ông này cũng quá không biết thương hoa tiếc ngọc, véo mạnh như vậy, mặt mình thật sự sẽ to ra mất.

Lúc đó phải làm sao đây?

Tô Vân Hi rất bất mãn lén nhìn Trương Vũ, vốn tưởng thái độ mình thành khẩn thì anh sẽ nhẹ nhàng một chút, kết quả lúc này lại không hề dịu dàng.

Eo cô vẫn quấn chiếc áo khoác của Trương Vũ, cô cởi áo khoác ra, sự phẫn nộ trong lòng lại giảm đi vài phần.

Haizz, xem như người đàn ông này đã cõng mình còn chu đáo như vậy, hôm nay sẽ không so đo với anh ta nữa.

Cô cầm chiếc áo khoác hỏi:

“Cậu có cần giặt không? Nếu cần thì tớ giặt luôn cho.”

Trương Vũ nhìn qua.

“Ném vào máy giặt đi.”

Tô Vân Hi nghiêng đầu.

“Ném vào máy giặt không bị nhăn à?”

Trương Vũ chỉ vào chiếc áo trên tay Tô Vân Hi.

“Một bộ cũng chỉ hơn trăm tệ, dù sao cũng chỉ là mặc tạm, còn sợ nhăn à?”

Tô Vân Hi “ồ” một tiếng.

“Vậy bộ tớ tặng cậu hồi đại học đâu?”

Trương Vũ quay mặt đi.

“Không mang theo.”

Không phải không mang theo, mà là không nỡ mặc, cảm thấy không phải dịp quan trọng thì mặc bộ đó hơi không cần thiết.

Đi làm mặc đẹp như vậy làm gì, không phải lãng phí sao?

Tô Vân Hi suy nghĩ một chút.

Nhưng hôm đó tớ lục vali của cậu hình như thấy cậu mang theo mà?

Chẳng lẽ mình nhìn nhầm, không thể nào.

Trương Vũ thì lặng lẽ tìm kiếm giày da nữ, ngón tay lướt trên màn hình.

Ừm, mình mua cho cô ấy làm gì?

Mình chỉ xem thôi.

Anh nghiêm túc đọc bình luận.

“Cái này đi không thoải mái, đừng mua! Lừa đảo quá!”

“Cái này cọ đến chảy m.á.u chân.”

Cọ đến chảy m.á.u chân luôn sao?

Trương Vũ ngẩn ra, vậy cũng quá vô lý rồi.

Trương Vũ lặng lẽ lướt, chọn một đôi giày được đánh giá khá tốt, nói là chất liệu thoải mái, tuyệt đối không cọ chân, sau khi đặt hàng hiển thị hai ngày là giao đến.

Cũng không đắt lắm, hơn bảy trăm tệ, ừm, vẫn là khá đắt.

Cảm giác giống như giày bóng rổ vậy.

Nhưng Trương Vũ đã lâu không chơi bóng rổ rồi, càng không nói đến việc mua giày bóng rổ.

Nhưng mình phải dùng lý do gì để tặng Tô Vân Hi đôi giày này đây?

Trương Vũ suy nghĩ.

Nếu trực tiếp tặng cho cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ mình có ý đồ khác.

Sau đó cô ấy còn nghĩ đủ mọi cách để tặng quà lại, tuy rằng cô ấy đã nói mình sẽ thay đổi, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cô ấy nhất định vẫn sẽ cảm thấy không thể nhận đồ đắt tiền như vậy.

Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi vừa đi từ chỗ máy giặt về, hỏi: 

“Đúng rồi, lúc trước tớ đã giúp cậu, cậu phải đồng ý với tớ một chuyện đúng không?”

Tô Vân Hi cảnh giác nhìn Trương Vũ.

“Bây giờ đã hôn rồi? Cũng quá vội vàng rồi đấy, ít nhất cũng phải đợi trời tối một chút chứ…”

Mặt cô hơi đỏ.

Trương Vũ lạnh lùng nhìn cô.

“Ai nói muốn hôn cậu…”

Tô Vân Hi hít sâu một hơi, lùi về sau.

“Chẳng lẽ là… Không được không được không được! Chúng ta thậm chí còn không phải người yêu! Nói thế nào thì cũng hơi quá sớm! Hơn nữa trời còn chưa tối!”

Cô dùng gối ôm che mặt, nhỏ giọng nói:

“Chuyện đó… Tớ cảm thấy tạm thời vẫn… Không thể chấp nhận được…”

Trương Vũ vỗ trán.

Đáng yêu quá…

Anh vung tay phải.

“Không phải như cậu nghĩ đâu!”

Tô Vân Hi lộ ra nửa khuôn mặt, dùng đôi mắt đáng thương nhìn Trương Vũ.

“Vậy là sao? Chẳng lẽ cậu còn có ý nghĩ kỳ quái hơn, mà tớ không thể nghĩ ra?”

Bình Luận (0)
Comment