Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp

Chương 9

Công việc của cậu ấy là kỹ sư kiểm tra, bao gồm mô phỏng lực học và đủ thứ linh tinh khác.

Nhưng với tư cách là một lính mới chân ướt chân ráo, cậu ấy nổi bật ở khoản cái gì cũng không biết, dù sao cứ bám theo các bậc thầy đi trước mà làm là được.

Cậu ấy vẫn giữ được nhiệt huyết của người mới đi làm, ngồi xuống chỗ của mình.

Phía sau chỗ ngồi là một chàng trai trạc tuổi cậu ấy, đeo kính, gầy gầy cao cao, trông có vẻ bình thường không hay vận động.

Cậu ta cũng là sinh viên mới ra trường, chào hỏi Trương Vũ.

"Xin chào, tôi là Lâm Tử Hiên."

Cậu ta đưa tay ra, bàn tay gầy guộc lộ rõ gân xanh đeo một chiếc đồng hồ cơ màu vàng kim.

Trương Vũ cũng đưa tay ra bắt tay cậu ta.

"Xin chào, tôi là Trương Vũ, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi."

Lâm Tử Hiên mỉm cười gật đầu rồi hỏi.

"Cậu học trường nào vậy?"

"Đại học Tây Yến, còn cậu?"

"Giỏi quá, Đại học Trường Tây, chẳng đáng nhắc đến."

Lâm Tử Hiên nói chuyện rất khiêm tốn, hai người coi như là chào hỏi xã giao một chút.

Ngày đầu tiên không có việc gì làm, gặp mặt lãnh đạo, rồi bắt đầu từ từ học hỏi công việc, giai đoạn đầu sẽ tham gia một số khóa đào tạo, công ty mà Trương Vũ vào làm cũng coi như là một công ty lớn có tiếng, nội quy khá đầy đủ, đối với những người mới đến đều có cả một quy trình bài bản.

Trương Vũ thì thích việc câu giờ, tuy mới bắt đầu đi làm, nhưng đã nắm vững bí kíp câu giờ.

Đi làm là phải câu giờ!

Được trả lương để đi vệ sinh các kiểu, sướng muốn c.h.ế.t được không!

Lâm Tử Hiên nhìn quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này, liền nghiêng người lại gần hỏi nhỏ.

"Bây giờ cậu vẫn ở khách sạn hay là đã thuê nhà rồi?"

Trương Vũ trả lời.

"Thuê nhà rồi, trước khi đến tôi đã tìm được nhà rồi."

Lâm Tử Hiên có chút ngạc nhiên.

Nhanh vậy?

Cậu ta hỏi.

"Tiền thuê nhà thế nào, thuê một mình à?"

Trương Vũ thành thật trả lời.

"Cũng được, hơn một nghìn tệ một tháng, nhưng mà là ở ghép."

Một nghìn hai trăm cũng là hơn một nghìn, một nghìn chín trăm cũng là hơn một nghìn, dù sao cũng tùy đối phương suy đoán.

Lâm Tử Hiên vừa nghe thấy ở ghép, cả mắt sáng lên.

"Nam nữ, hay là cậu đến đây cùng bạn gái?"

Trương Vũ lúc này do dự.

Nên trả lời thật hay là thế nào đây?

Nếu nói là nam, sau này thân thiết rồi chắc chắn đối phương sẽ muốn đến chơi, lúc đó lại nói ra thì ngại lắm.

Đang lúc cậu ấy do dự, Lâm Tử Hiên đã nhìn ra manh mối, trêu chọc.

"Bạn gái đúng không?"

Trương Vũ ngẩn ra, cảm thấy câu hỏi này càng khó trả lời hơn, thôi, cứ qua loa cho xong chuyện.

"Cũng gần gần vậy."

Lâm Tử Hiên lộ ra vẻ mặt hiểu ý, vỗ vỗ vai tôi.

"Được rồi, hiểu ý cậu."

Tôi thầm nghĩ, tôi hiểu cái gì chứ.

Cùng lúc đó, Tô Vân Hi cũng gặp phải vấn đề tương tự.

Chương 6: Cậu có thiếu đồ dưỡng da không?

Tô Vân Hi mặc một bộ vest, ngồi ở chỗ làm việc.

May mắn là, cô và Trương Vũ không cùng công ty.

Nếu ở cùng công ty, cô thà ôm vali chạy trốn ngay trong đêm.

Hai người học cùng ngành hồi đại học, tuy không cùng lớp nhưng vẫn học chung, nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến những ngày tháng thì thầm to nhỏ với Trương Vũ trên lớp.

Lúc đó cô rất thích nghe anh nói, giọng anh mang theo nét trẻ trung, nghe anh nói chuyện cứ như uống rượu say lòng người...

Cái quái gì vậy!

Tô Vân Hi vỗ trán, gạt bỏ suy nghĩ kỳ lạ đó đi.

Filter!

Tất cả đều là filter thôi!

Tô Vân Hi mở máy tính, công việc của cô là kỹ sư DQE, nội dung công việc khá đa dạng.

Nhưng với cô - một người mới vào nghề thì chỉ cần làm theo sư phụ là được, công ty đều duy trì chế độ người cũ dẫn dắt người mới, nên những chuyện này không phải vấn đề lớn.

Phía sau cô là một người phụ nữ trông ngoài 30, khí chất trưởng thành, ôn nhu.

Cô ấy có mái tóc dài gợn sóng, mặc vest, dáng người thẳng tắp và thon dài, đó chính là sư phụ của Tô Vân Hi - Hứa Du Tình.

Cô ấy vỗ vai Tô Vân Hi, bảo làm quen trước.

Tô Vân Hi bèn bê ghế, ngồi ngay ngay ngắn ngắn bên cạnh Hứa Du Tình, hai tay đặt trên đầu gối, trong lòng có chút căng thẳng gọi:

"Sư phụ!"

Hứa Du Tình mỉm cười.

"Không sao, đừng căng thẳng, chị cũng chẳng lớn hơn em bao nhiêu, em tên Tô Vân Hi phải không?"
Bình Luận (0)
Comment