Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 112

Mười phút trước...
Lục Minh một mình đi lên lầu tìm Ngu Thanh Y, bởi vì mặc trang phục vận động, không có đồ tây, cho nên khi hắn đi thang máy đến lầu ba, chưa kịp tiến vào đại sảnh đã bị một người chặn lại.
Người này là quản lý đại sảnh hôm nay, tên là Mạc Lập Văn.
Vốn hắn không có trách nhiệm phải làm như vậy, nhưng một tiếng trước, Mục phó thị trưởng và hai vị lão tổng cùng đi vào, ở trên tầng khách quý lầu năm, muốn bàn chuyện trọng yếu, hai lão già kia đặc biệt dặn dò đám bảo an, đừng cho người lạ tiến lên, Mạc Lập Văn liền phái vài tên bảo an coi chừng lầu năm, còn mình mang theo người xuống hành lang lầu ba nhìn, đừng để cho phóng viên tiến vào chụp ảnh.
Mục phó thị trưởng đến đây, trừ việc bàn chuyện ra, còn muốn thư giãn một chút.
Cách thư giãn của hắn, Mạc Lập Văn đã bí mật nghe qua, Mục phó thị trưởng không có hứng thú với phụ nữ bình thường, khẩu vị rất đặc biệt, thích những cô gái tuổi còn rất nhỏ, hai lão già kia mấy hôm trước đã chuẩn bị cho một cô bé, tin tưởng rằng Mục phó thị trưởng hôm nay khẳng định sẽ hưởng dụng tốt. Loại chuyện này, trong lúc hành sự, ngày vạn lần không được làm phiền, không thể để cho đám chó săn phóng viên phát hiện ra, cho nên Mạc Lập Văn mới khẩn trương đặc biệt như vậy, một mực canh giữ thang máy.
Lục Minh mang một cái túi xách nhỏ, Mạc Lập Văn cảm thấy hắn không mặc tây phục cũng không phải khách mới, nghĩ rằng đám chó săn muốn tiến vào đây chụp ảnh, cho nên lập tức chặn Lục Minh lại.
“Vị tiên sinh này, xin mời ông đưa ra thiếp mời!” Lúc ban đầu Mạc Lập Văn còn sợ nhận lầm người nên tiên lễ hậu binh.
“Tôi không có thiếp mời, cũng không phải là khách mời, tôi đến tìm người, mang đồ đưa cho cô ta, rồi lập tức rời đi!” Lục Minh nghĩ thầm, nói nhiều với tên này cũng vô dụng, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Ngu Thanh Y.
Điện thoại của Ngu mỹ nhân lại vô tình tắt máy, còn điện thoại của Hạ Linh thì sau một hồi lâu cũng không ai bắt máy, nhất thời không biết làm thế nào.
Lục Minh không thể làm gì khác hơn, đành nói với người mặc âu phục màu đen trước mặt này: “ Phiền ông nói giúp tôi một tiếng, tôi đang tìm người tên là Ngu Thanh Y, ông gọi cô ta ra giúp!”
Mạc Lập Văn nghe xong, âm thầm cười lạnh, cái này chẳng phải lấy cớ rời đi sao? Ta đi thông báo cho ngươi, ngươi không lập tức chuồn đi sao? Ngu Thanh Y rõ ràng là một minh tinh, nhưng ai biết được, nàng ta có quen ngươi không! Hắn thấy Lục Minh gọi điện thoại không ai bắt máy, trong lòng đoán rằng hắn đang lừa gạt mình, lửa giận chậm rãi nổi lên, cười lạnh nói: “Chức trách của tôi không có việc đi thông báo này, nếu không thi anh gọi điện thoại cho cô ta nữa đi?” “Cô ta tắt máy, người kia thì không trả lời...” Lục Minh gọi vào điện thoại của Hạ Linh nhưng vẫn không ai tiếp.
“Thật không? Hôm qua tôi gọi cho tổng thống Mỹ, vừa lúc hắn tắt máy, rồi gọi qua cho thủ tướng nước Anh, thật khéo léo là không ai tiếp!” Mặc Lập Văn cảm thấy mình cứ tiếp tục nói chuyện với tiểu tử này lãng phí thời gian, gọi hai bảo an ra đuổi hắn ra khỏi Bích Thúy Hào Đình, nghĩ thầm, con chó săn như mày mà cũng muốn đến đây chụp ảnh? Nơi này một năm phát hiện ra không ít vụ, những con chó săn bị đánh gãy tay và chân không ít, thu lại biết bao nhiêu camera. Quả thật hằng hà sa số, nếu không phải vì sợ quấy rầy đến Mục phó thị trưởng, hắn đã kêu bảo an kéo Lục Minh vào WC, đánh cho một trận bầm dập rồi ném ra ngoài.
“Ai Lục Minh, là anh?” Một người đàn ông đi từ toilet ra, nhìn thấy Lục Minh hô lên một cái, đi lại ôm hắn, người này chính là Trương Phong.
“Sao anh lại ở đây?” Lục Minh nghĩ thầm, có người quen thì có thể tiến vào, vì vậy không để ý đến Mạc Lập Văn, chuyển hướng sang Trương Phong.
“Bạn gái của tôi cũng ở đây, và còn có bạn học là bồ nhí, cô này quả thật may mắn, chuẩn bị kết hôn với một lão già, nàng muốn khoe với bạn học một chút, cho nên mời hai chúng tôi. Anh không biết, lão già kia gần vào quan tài rồi, nàng còn muốn cưới, trời, thật là tiện, nghĩ đến tiền ôm không hết mà muốn điên!” Trương Phong ôm bả vai của Lục Minh, vừa cười nói, chuẩn bị đi vào.
“Chờ một chút!” Mạc Lập Văn bên cạnh nếu không nghe Trương Phong nói, cũng không biết nội dung, thì có lẽ sẽ để Lục Minh vào, nhưng vừa nghe được, tiểu tử này dựa vào bạn học của bạn gái mời vào, dựa vào cái gì mà dẫn người vào?
Hơn nữa, tiểu tử này là một con chó săn hóa trang, đi vào không phải là chuyện tốt, vì vậy liền ngăn Lục Minh và Trương Phong ở ngoài.
Hai người đều thấy kỳ quái, tên này rốt cuộc muốn làm gì? Chận khách ở ngoài của, chẳng lẽ chó thấy người thấp, nên xem thường?
“Xin mời xem: Không đeo caravat, không mang giày da, quần áo không đúng chuẩn, thứ không tiếp đãi!” Mạc Lập Văn chỉ vào một cáo thị trong đại sảnh, hừ lạnh nói: “Đây là nơi gặp gỡ của tầng lớp thượng lưu, tôi chịu trách nhiệm với mỗi một vị khách quý, người nào có thiếp, có thể thông hành, nhưng anh không có, anh có thể rời đi, nếu không đừng trách tôi để bảo an chuyển đi. Tiên sinh, đây không phải là nơi mà ông nên đến, xin mời về!”
“Mẹ kiếp, mày đập cái chỗ này ra mời tao, chưa chắc tao đã đến!” Lục Minh tức giận.
“Bảo an, quãng hắn ra!” Mạc Lập Văn cười lạnh một tiếng.
“Thằng ngu này ăn xuân dược nhiều quá, ăn riết nhũn não luôn à? Con mẹ nó, một chức quản lý nho nhỏ, mà dám làm càn?” Trương Phong cũng tức giận, Lục Minh là cái gì hắn không biết, nhưng có thể làm cho lão đại của xã hội đen sợ tè ra quần, hơn nữa bạn gái lại là thượng úy, vụ án Ngân Phong lần trước, bạn gái hắn một mình xông vào bắt cướp, trở thành cảnh sát ngôi sao ở Lam Hải, là thần tượng của toàn bộ dân chúng, trên tỉnh cũng điểm danh khen ngợi. Mà thằng chó Mao quản lý này lại dám cản đường hắn, không cho hắn tiến vào, thật sự là sống gặp quỷ!
Trương Phong phỏng chừng Lục Minh tùy tiện đạp một cước, có thể đè chết con gà thiến này, hắn bắt cái rắm!
Hơn nữa, Lục Minh lại là ân nhân cứu mạng của cha con mình, nhìn hắn bị người khác chặn lại, trong lòng Trương Phong cảm thấy bị ô nhục, Lục Minh là bằng hữu của mình, mà thằng chó quản lý này không biết nể mặt, làm cho mình cảm thấy xấu hổ!
Hắn nhìn hai tên bảo an tiến lại muốn kéo Lục Minh, lập tức tiến lên, hét lớn: “Buông tay, các người làm gì vậy?” Trong đại sảnh có một người đen kính đen, là một quản lý cuồng nhiệt của Lục Minh, tên Ban Vân, đứng chờ ở đại sảnh thay cho Ngu Thanh Y chờ Lục Minh, nghe thấy tiếng hò hét náo nhiệt, nhìn qua, cảm thấy cao hứng.
“Oa, anh đến rồi, mau, mau vào” Người đeo kính nhìn thấy Lục Minh, không kể ai xông đến, muốn kéo Lục Minh vào.
“Anh là ai?” Mạc Lập Văn nhìn thấy trước ngực của người đeo kính có một cái camera, càng thêm tin tưởng ba người này là một, đều là chó săn ảnh, bây giờ giúp che dấu lẫn nhau, hy vọng lừa gạt được, tránh ánh mắt hoài nghi của mình. Ba con chó này vì Mục phó thị trưởng đến, trong lòng càng thêm đại hận. Lúc trước có một con chó tiến vào, chụp hình của Mục phó thị trưởng, muốn đăng lên báo, may mà hai lão quản lý dụng hết thảy lực lượng, liều mạng áp suất, rồi bỏ ra hơn năm mươi vạn, mới mua được tấm hình về, quản lý đại sảnh như hắn còn bị chửi te tét, giờ nghĩ đến chụp ảnh, không có cửa đâu.
“Tôi là quản lý của anh ấy, tôi còn là...”Người đeo kính còn chưa nói xong, đã bị Mạc Lập Văn ngăn lại.
“Không ai nghe anh nói nhảm, bảo an, ném bọn họ ra ngoài, nếu như phản kháng, thì cứ đánh gãy tay của họ!” Mạc Lập văn nói xong, cả bọn Lục Minh đều trợn tròn mắt, cái gì vậy, không cho vào, còn muốn đánh gãy tay?
Trời, đây là cái xã hội gì vậy?
Thang máy mở ra, Lục Minh lơ đãng nhìn thấy, có một người bảo tiêu rất quen mặt, cùng mấy tên hộ vệ chậm rãi lướt qua trước mắt.
Người đàn ông này, chính là người trong ảnh chụp của Niếp Thanh Lam. Mà người kia là phó thị trưởng Mục Chi Hiên của Lam Hải, cũng là cao thủ tinh thông cổ võ. Lục Minh phát hiện ra hai mắt của đối phương có một tia đạo lục hiện lên, hiển nhiên là đang quan sát mình, trong lòng vừa động, tên này là kẻ đứng đằng sau vụ mưu sát mình? Thực lực cũng không thể để hắn nhìn ra, Lục Minh liền vội vàng nín thở thu khí, giả dạng làm một người không biết võ công, tên bảo an cao lớn phía sau dùng sức đẩy một cái, Lục Minh mượn thế lảo đảo vài bước, đem hình ảnh chật vật đánh vào trong ánh mắt đối phương.
Hắn không nhìn ra thực lực của Lục Minh, như theo phán đoán, hẳn là phát hiện ra một chút, bởi vì dưới lực đẩy của tên bảo an, thân thể của Lục Minh vẫn không ngã, thậm chí có thể mượn thế để trừ lực, ổn định thân hình, hiển nhiên là đã có luyện qua công phu vài ngày.
Bất quá, tiểu tử này không phải cao thủ, Thiên Phong tiên sinh vì sao nhất định muốn giết hắn?
Nguyên nhân không rõ, nhưng phỏng chừng tiểu tử này và Hình gia có quan hệ thân tình.
Chẳng lẽ hắn chính là đứa con của Hình Thiên Hào?
Thôi kệ, hắn cũng chỉ là mục tiêu của Thiên Phong tiên sinh, không có liên quan đến mình, bây giờ đang rất căng thẳng, bản thân không nên làm bậy. Mục Chi Hiên nhanh chóng vứt bỏ mấy ý nghĩ đó trong đầu, hồi tưởng lại quá trình cường bạo hai em thiếu nhi khi nãy, cảm giác thúc dục thân thể nhỏ yếu này, thật sự là cử động nhanh nhất ý thế gian! Bích Thúy Hào Đình có thể trở thành xí nghiệp long đầu của Lam Hải, vậy thì lão giám đốc phải có quan hệ rất lớn, bọn họ thật đúng là hiểu tâm lý của khách hàng.
Trương Phong thấy Lục Minh bị đẩy lảo đảo, không biết là hắn cố ý làm vậy để gạt Mục Chi Hiên, trong lòng tức giận, nhất thời bộc phát như núi lửa.
“Các người dám đánh người? Các tên khốn này!” Hắn nói vừa xong, cũng đẩy Mạc Lập Văn lảo đảo, may mà dựa vào tường, nếu không đã té trên mặt đất.
“Mục Chi Hiên, sao hắn lại quay lại đây?” Ban Vân nhìn thấy Mục Chi Hiên, thì thào tự nói.
“Đánh, đánh cho tao, đánh cho bọn chúng tàn phế, còn nữa, đập bể camera!” Mạc Lập Văn nghe người đeo kính nói, càng tin đây là ba con chó săn ảnh, vừa vội vừa giận, chỉ huy bảo an lập tức vây lại, quyết tâm muốn đánh ngã ba người Lục Minh, đập bể camera.
“Vốn tính tao rất tốt, sao bọn mày lại ép tao phải ra tay đánh người?” Lục Minh nhìn thấy Mục Chi Hiên đã xuống thang máy, chuẩn bị ra tay đánh người.
“Tất cả bảo an, lập tức trợ giúp lầu ba, có nghi phạm muốn hành thích khách quý!” Mặc Lập Văn thấy Lục Minh muốn phản kháng, trong lòng sợ bị thương chính mình, vội vàng trốn sau lưng mấy tên bảo an, dùng thiết bị liên lạc triệu tập bảo an, rồi đắc ý hướng về Lục Minh quát: “Muốn chơi đối kháng hả? Mày không mở cặp mắt heo ra mà nhìn cho rõ, đây là nơi nào? Đây là long đàm hổ huyệt, là nơi ba người bọn mày có thể đến sao? Lão tử đã chuẩn bị cho tốt sợi dây còng tay, chờ cho chúng mày bị đánh tàn phế, rồi cho bọn mày vào tù ngồi mấy năm, hắc hắc, có nghe qua Hoàng Sở Trưởng chưa? Đó là biểu ca của tao, bọn mày chờ ăn cơm tù đi!”
“Tên nào to gan vậy, dám đến đây quấy rối? Muốn chết! Các huynh đệ, lên!” Một người đàn ông có vẻ giống đội trưởng bảo an đến, hung thần ác sát đi lại, cuối cùng là một người gầy nhỏ không ai để ý, lặng lẽ chuồn xuống dưới lầu, báo tin cho Vương Đống.
“Bốp bốp bốp...”
Đại sảnh xuất hiện một thân ảnh, quyền đấm cước đá, chỉ nghe tiếng da thịt bị đánh vang lên, tất cả bảo an đều ngã ngổn ngang trên mặt đất.
Mạc Lập Văn sợ đến xém tè ra quần, bình tĩnh nhìn lại, phát hiện ra người đánh ngã hơn mười bảo an, lại là một cô gái, càng há mồm trợn mắt.
Ra tay đánh người, đương nhiên là Hạ Linh có thực lực kinh người.
“Cậu không có việc gì chứ?” Hạ Linh nhìn Lục Minh một chút, phát hiện hắn không bị thương, trong lòng không nhịn được sự ân cần, nhẹ hỏi một tiếng.
“Có cô bảo vệ, sao tôi lại xảy ra chuyện được...” Lục Minh cười ha hả, anh hùng cứu mỹ nhân bản thân làm không ít, nhưng hôm nay mỹ nhân cứu anh hùng, lại là lần đầu tiên.
Bình Luận (0)
Comment