Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 129

“Không biết” Lục Minh hoài nghi đó là Mục Chi Hiên, trước cũng nghe Niếp Thanh Lam nói qua, đương nhiên là nhiều người nhiều mặt như vậy, khó có thể nói chính xác là ai được.
“Nếu cần thì tìm hai tên gia hỏa này. Đây là La Cương, trước kia là đao bài lão binh, giờ lui về làm hình cảnh, cũng không tệ lắm, lão tử cũng yên tâm. Tiểu tử này là Đỗ Tử Liên, là lính mới, vốn rất có tương lai. Không ngờ tiểu tử này không cần tiền đồ, có con gái ‘quan lớn’ theo thì hắn không thích, lại lén yêu con gái một tay trùm buôn thuốc phiện ở Myanmar, nếu không có lão tử đây ‘bảo kê' cho, thì sớm đã bị ghép tội thông địch bán nước, kết giao thổ phỉ bán thuốc phiện rồi. Giờ hắn làm đội trưởng bảo an ở Phong Đan Bạch Lộ, cũng có chút bản lĩnh, sau này có cần chuyện gì cứ bảo hắn làm là được” Nam tử vẻ mặt dữ tợn đứng lên giới thiệu La Cương và đội trưởng bảo an một chút, rồi lại giới thiệu Lục Minh với hai người kia: “Đây là Lục Minh, cháu ta. Lão tử không có con trai, về già đều phải trông cậy vào tiểu tử này. Hai người các ngươi chú ý giám sát hắn cho ta, đừng để người khác làm hại hắn!”
“Rõ!” La Cương và đội trưởng bảo an Đỗ Tử Liên nghiêm nghị đứng dậy, thi hành quân lễ.
Nam tử mặt mũi dữ tợn cười ha ha, bưng chén rượu một hơi uống cạn sạch, lại nói: “Các ngươi tiếp tục uống. Tiểu tử, lại đây một chút”.
Hắn dẫn Lục Minh đi đến hành lang nơi không có người, sắc mặt khó coi, hừ giọng nói: “Tên Thiên Phong kia trở về, ngươi cẩn thận một chút. Ta vẫn để ý tìm kiếm hắn nhưng hắn vẫn đang lẫn trốn. Xem ra chừng nào ta còn ở Lam Hải, hắn sẽ không lộ diện. Cha ngươi bảo ta rời khỏi đây, nói không cần bảo vệ ngươi, coi như đây là một cơ hội cho ngươi rèn luyện một chút”.
Lục Minh nghe xong trong lòng trầm xuống. Thiên Phong là con thứ hai của Hình gia gia, cũng là em trai của Hình thúc, Hình Thiên Phong. Hắn vài chục năm trước cùng với Lục gia quan hệ quyết liệt, lúc đó cha cùng với Thiên Hào thúc thúc hai người đuổi giết hắn ngàn dặm, cuối cùng vì niệm tình hắn là huynh đệ ngày xưa, sau lưng gia gia mình và Hình gia gia mấy trưởng bối cũng nương tay thả hắn đi. Hình Thiên Phong cuối cùng chạy ra nước ngoài, về sau thành lập tổ chức Quỷ Long, là một trong ba tổ chức lính đánh thuê lớn nhất. Huyết Tích Tử, Sa Tri Thù và Hắc Hà mấy tổ chức sát thủ này đều là từ một tay hắn khởi đầu nên.
Hình Thiên Phong hắn lúc trước cũng giống mình, tu luyện Đồng tử công. Nghe nói hắn thiên phú cực cao, là ngôi sao sáng có hi vọng nhất của thế hệ trẻ hai nhà Lục, Hình.
Ngay cả bạo quân phụ thân và cuồng sư Thiên Hào thúc thúc cũng thường thở dài.
Chẳng qua khác mình ở chỗ, Hình Thiên Phong tu luyện đồng tử công đến nửa đường không chịu nổi sự hấp dẫn của phụ nữ, cuối cùng thất bại trong gang tấc. Cũng vì thế mà hắn hoàn toàn đi theo con đường tà đạo, chuyển sang khổ luyện môn ngạnh công bá đạo ‘Thập tam thái bảo’, hơn nữa còn học thêm tà thuật hấp huyết phệ hồn để nhanh chóng gia tăng công lực, chuyên môn ăn khí huyết phụ nữ, biến thành một quái vật kinh khủng, một Ma Vương hút máu.
“Ngươi là hi vọng của chúng ta, cũng là truyền nhân thế hệ tiếp theo. Ta nghĩ, Thiên Phong khẳng định muốn dùng ngươi để đả kích bọn ta. Cho nên, ngươi phải cẩn thận”. Nam tử mặt mũi dữ tợn Hình Thiên Hào vỗ vỗ vai Lục Minh: “Thấy tiểu tử ngươi gần đây tiến bộ ta rất cao hứng. Ngươi không cần vội, tuổi ngươi còn trẻ, cả thế giới đặc sắc đang chờ ngươi phía trước. Hiện tại chịu khó khắc khổ luyện công, chờ khi tu thành rồi, sau này cái gì cũng đều là của ngươi. Tên Thiên Phong kia thiên phú tuy cao, nhưng ta xem thường hắn, thiếu cái tâm kiên quyết và sự nhẫn nại chịu đựng, người như hắn nhất định không làm nên chuyện lớn. Sau đó lại còn đi lệch đường, tu luyện tà công, sau này một khi bị cắn trả, hắn so với cái chết còn bị thảm hơn nhiều. Ta đoán hắn dùng lựu đạn chỉ là muốn thử xem thân thủ và phản ứng của ngươi. Nếu không, chỉ bằng mấy quả lựu đạn đó không thể đủ để tạo thành thương tổn đối với ngươi được. Mà hắn sau khi dò xét kỹ vài lần sẽ ra tay đối với ngươi, ngươi cần phải có sự chuẩn bị. Đừng sợ hắn, Đồng tử công phòng ngự là thiên hạ vô song, cái ‘Thập tam thái bảo’ khổ luyện của hắn không phải là đối thủ”.
“Hình thúc, người yên tâm. Nếu nhìn thấy Thiên Phong thúc thúc, ta sẽ hết sức đấu một trận” Lục Minh nghĩ thầm, nếu như chính mình vẫn ở tầng thứ sáu Đồng tử công thì có lẽ không đấu lại được Hình Thiên Phong, nhưng giờ mình đã tầng thứ chín, bất cứ lúc nào có thể tiến vào tầng mười, sao còn phải ngại gì nữa!
Hắn cũng hiểu ra một chút. Không phải là cha hắn và Thiên Hào thúc không thể tìm được Hình Thiên Phong.
Mà là bọn họ không đành lòng xuống tay với vị huynh đệ ngày xưa, nên muốn mượn tay hắn mà đánh bại Hình Thiên Phong, đồng thời cũng có ý muốn mình được rèn luyện một chút.
Về phần Thiên Hào thúc thúc vừa mới dặn dò La Cương và đội trưởng Đỗ Tử Liên hai người chiếu cố bản thân mình cũng là có sự nhắc nhở trong đó. Xem ra hắn cũng rất xem trọng thực lực của em trai mình. Có lẽ Hình Thiên Phong khổ luyện ‘Thập tam thái bảo’ ngạnh công cũng không phải trò đùa.
“Tên nhát gan đó không dám tìm ta mà chỉ muốn xuống tay với đám hậu bối như ngươi. Hừ, ta khinh bỉ hắn! Hãy cho hắn một bài học đắt giá vào, tốt nhất là chặt hai chân hắn đi. Nếu như ngươi có thể đánh bại được hắn, cha ngươi khẳng định sẽ rất vui mừng! Tiểu tử, từ nhỏ tới lớn ra vốn rất xem trọng ngươi, cho nên ngươi phải thay Hình thúc thúc trút cơn giận này. Ngươi hãy chứng minh cho tên nhu nhược Thiên Phong kia biết, tu luyện Đồng tử công mặc dù khắc khổ nhưng khi đạt tới mức đại thành đều là Thiên hạ vô song!” Vẻ mặt dữ tợn Hình Thiên Hào lại vỗ mạnh bả vai Lục Minh, gật gật đầu rồi đi về phía bọn La Cương tiếp tục uống rượu.
“Thiên Phong thúc thúc...Trong lòng Lục Minh đột nhiên có chút khát vọng muốn biết thực lực của mình giờ đạt tới trình độ nào...
Trước kia lúc còn ở tầng thứ sáu của Đồng tử công, giờ đã đột phá tầng thứ chín, nói không chừng có thể đã vượt qua cha rồi. Đã như vậy thực lực Hình Thiên Phong còn kém cha mình và Hình Thiên Hào thúc thúc, mình mình là có thể đánh bại hắn chứ?
Lục Minh vừa nghĩ trong lòng, vừa có chút sốt ruột muốn thử. Trong lòng không có chút sợ hãi nào, chỉ có khát vọng mong Hình Thiên Phong đến tìm mình.
Khi chính mình đánh bại được Hình Thiên Phong rồi, như vậy mục tiêu kế tiếp chính là có thể khiêu chiến bạo quân trong nhà kia.
“Đứng ngây ngốc ra đây làm gì? Chị Trang, chị Dung, còn có em đang ở lầu bảy chuẩn bị ăn uống rồi nghỉ ngơi một chút, anh cũng lên ngồi nhé!” Giai Giai có lẽ nghe được quỷ tinh linh Cam Điềm kia báo cáo, đi từ lầu bảy xuống tìm Lục Minh, thấy hắn đang cau mày suy nghĩ, có chút kỳ quái hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có, anh là đang tự hỏi có thể áp dụng một phương thuốc dưới dạng món ăn hôm nay không..." Lục Minh cười ha hả.
“Tốt, để em chuẩn bị bút viết cho anh ghi lại” Giai Giai tin là thật.
Lúc này điện thoại của Lục Minh reo vang, là Hạ Linh gọi đến.
Lạ thật, sao nàng lại gọi điện cho mình? Ngu Thanh Y không phải nói nàng đi đạo diễn bữa tiệc lớn, bàn về việc biểu diễn hay sao? Chẳng lẽ nàng gặp chuyện phiền toái gì?
Lục Minh nhận điện, chỉ thấy tiếng Hạ Linh dồn dập hỏi: “Lục Minh phải không? Em, chắc em cũng không có biện pháp giúp được chị rồi... Thôi, không có gì đâu!”
“Này, có chuyện gì phát sinh với chị thế?” Lục Minh nghe giọng nàng, trong lòng có một linh cảm xấu, vội vàng đáp lại, giận dữ hét lớn: “Chị đang ở đâu? Lập tức trả lời em, chị đang ở đâu? Có việc chị không tìm em thì tìm ai? Lập tức trả lời em”.
“Thính Tùng sơn trang, Nhân Như Các, số 19” Hạ Linh do dự một hồi lâu, thấy Lục Minh phát cáu hỏi mới trả lời.
“Em lập tức tới ngay!” Lục Minh nghĩ thầm, chắc chắn có vấn đề xảy ra rồi.
“Bảo một phục vụ đem cho chị một thùng đá lạnh, mà không cần em đến đâu, cứ bảo Giai Giai hoặc Hoắc Vấn Dong đến cũng được, em không đến được không?” Hạ Linh nhẹ giọng cầu khẩn Lục Minh.
“Chị đừng nói, em biết phải làm thế nào!” Lục Minh cúp máy, lập tức quay sang nói với Giai Giai: “Em chuẩn bị cho anh một thùng đá lạnh, anh chuẩn bị có việc ra ngoài một chút. Nhớ kỹ đừng nói với người khác, nếu Trang tỷ có hỏi thì em bảo anh ra ngoài nghe điện thoại. Đừng sợ, anh sẽ nhanh chóng quay lại”
Giai Giai gật đầu, vội chạy đi chuẩn bị.
Lục Minh đoán có lẽ Hạ Linh bị thương, tay hoặc chân bị sao đó nên cần có đá lạnh chườm. Rất nhanh, Giai Giai mang theo một thùng đá lạnh được buộc túi cẩn thận hổn hển chạy tới. Lục Minh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng vội nhẹ nhàng an ủi, nói Hạ Linh chắc chỉ bị sái chân bong gân gì đó thôi, chỉ cần chườm đá không cần lo lắng. Mình đi gập Hạ Linh rồi sẽ gọi điện về ngay.
Rồi hắn chuồn theo lối cửa sau, chạy ra vẫy một cái taxi đến thẳng Thính Tùng sơn trang.
Thính Tùng sơn trang cũng không nghiêm ngặt như Phong Đan Bạch Lộ, có thể tùy ý ra vào. Lục Minh lén đút năm trăm đồng, tên bảo an liền dẫn hắn đến ngay phòng số 19.
“Hạ tiểu thư ở chỗ này, chẳng qua tôi phải hỏi qua cô ấy, nếu cô ấy cho anh tiến vào thì nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành. Nếu không thì đành xin lỗi, cấp trên bọn tôi có lệnh không được để người khác quấy rầy các thành viên của tổ diễn” Nhân viên bảo an dẫn đường còn tưởng Lục Minh là fan hâm mộ đi cửa sau đến mong gặp Hạ Linh, hắn nhận tiền của Lục Minh rồi, bèn ấn vang chuông cửa, muốn xác minh rõ Lục Minh là bạn của Hạ Linh thì mới an tâm rời đi.
Nhưng mà, ấn chuông một lúc lâu mà không có ai trả lời. Bảo an có chút kỳ lạ, tự hỏi rõ ràng Hạ tiểu thư đã trở về rồi, sao giờ lại không ai trả lời?
“Là ai, có phải Lục Minh không?” Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng của Hạ Linh dồn dập thở hổn hển.
“Mở cửa ra!” Lục Minh cảm giác được nàng đang có vấn đề gì đó.
“Không phải bảo để mấy người Giai Giai đến sao? Em đến làm gì, chị đã bảo em không thể đến mà... Giọng Hạ Linh đột nhiên có vẻ muốn khóc.
“Nói nhảm cái gì thế, mở cửa ra cho em” Lục Minh cáu, nàng gọi điện cho mình, chẳng lẽ không phải hi vọng mình giúp nàng sao? Vậy mà mình mò đến, nàng lại nhăn nhó kêu ca? Bảo an nhìn thấy đây là chuyện nhà của ‘vợ chồng’ người ta, nhất là thấy Lục Minh đang tức giận, vội vàng chuồn mất.
“Hu hu!” Cô gái kiên cường như Hạ Linh bỗng nhiên khóc, Lục Minh tức giận, đấm mạnh lên cửa một cái, dọa cho nàng đang khóc phải dừng lại một chút.
Cửa mở, Lục Minh kinh ngạc phát hiện trên người Hạ Linh đang quấn một chiếc khăn tắm trắng, da tay trần lộ ra ngoài có một màu phấn hồng rất kỳ lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ bừng, cả người như bốc lửa, nóng hừng hực.
Hạ Linh vội vàng lấy thùng đá lạnh trong tay Lục Minh, nhét ngay một cục vào miệng mình.
Rồi sau đó nàng lại vội vàng đi về phía phòng tắm, trước khi đóng cửa còn khóc lóc, hướng về phía Lục Minh cầu khẩn nói: “Chị không có việc gì, em trở về đi!”
“Để em xem giúp chị” Lục Minh biết Hạ Linh khẳng định xảy ra chuyện không may, lúc này tuyệt đối không thể rời đi được. Hắn liền tiến lên, chận Hạ Linh đang định đóng cửa lại, giận dữ nói: “Có chuyện gì? Chị nói đi, em có thể giúp chị được. Đưa tay chị đây, em xem thử..
“Xem cái gì nữa? Chị bị người ta hạ thuốc, xem không được đâu. Em mau đi đi, em ở lại, chị càng không chịu được!” Hạ Linh đẩy mạnh Lục Minh ra ngoài, muốn đóng cửa, nhưng rồi đột nhiên đối ý, lao tới ôm chầm lấy Lục Minh, khóc lớn: “Chị chỉ uống một ngụm, không ngờ là lại thống khổ như vậy, em nhanh nghĩ biện pháp giúp, chị sắp không chịu được nữa rồi!”
“Bị hạ thuốc?” Lục Minh lúc này bừng tỉnh hiểu ra. Xem ra Hạ Linh bị người ta hạ thuốc kích thích, khó trách sao nàng không chịu để cho mình đến...
Bình Luận (0)
Comment