Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 132

Hạ Linh để cho Lục Minh đứng ngoài cửa, còn nàng đứng phía trong, hai người cứ như vậy cách một cánh cửa nói chuyện.
Bởi vì nàng cảm thấy rằng, chỉ cần mình và hắn cùng ở trong phòng thì mình sẽ không thể chống được sự ‘vô lễ’ của hắn.
“Chị thấy hoàn toàn ổn chưa?” Lục Minh vừa rồi mới dùng tiên thiên chân khí vận hành một vòng trong cơ thể Hạ Linh, cảm giác nàng mặc dù đã cao trào ‘phún xuất’, mồ hôi nhễ nhại khắp người, loại trừ được không ít độc tố nhưng thân thể hẳn là vẫn còn sót một chút thuốc. Nhìn sắc mặt nàng vẫn thấy có chút ửng đỏ, cho thấy thuốc vẫn chưa hoàn toàn bị loại trừ hết.
“Không sao rồi, chị uống vài cốc nước lạnh là được, không thì lại đi tắm rửa tiếp, em không cần lo lắng” Hạ Linh trong lòng rất xấu hổ nhưng sợ hắn lo lắng, rồi lại tiến vào tiếp tục ‘vô lễ’ nên vội vàng giải thích một phen, lại còn duỗi tay ra ngăn cản Lục Minh, sợ hắn tự mình đi vào trong. Nhìn thấy Lục Minh nửa cười nửa không nhìn mình, nàng lại càng xấu hổ, đưa tay bịt hai mắt hắn lại: “Không có việc gì nữa, chị bây giờ cả người rã rời, làm gì còn tâm trạng mà... Thân thể mặc dù còn một vài chỗ hơi nóng, nhưng so với lúc trước thì không đáng kể gì. Mấy sự ‘vô lễ’ của em vừa rồi, em phải quên hết đi, không được nhớ chút gì, biết không hả?”
“Là ai hạ thuốc chị?” Lục Minh trong lòng xuất hiện một nghi vấn, ai đứng sau hạ thuốc Hạ Linh?
Phương Phỉ Uyển khai trương, mọi người đến chúc mừng, có Lý lão, Trần lão, còn cả Thiên Hào thúc thúc cũng đến, cả lão quái vật đi theo Ngu Thanh Y cũng bí mật theo tới, còn lại một mình Hạ Linh bên ngoài nên nàng mới bị kẻ khác hạ thuốc.
Nếu bảo đây chỉ là sự trùng hợp thì e rằng quá khéo léo.
Thật sự là tên Tổng giám kia nổi sắc tâm, dùng xuân dược định hại Hạ Linh, hay thực sự phía sau còn có kẻ khác nữa?
“Bây giờ chị không nghĩ ra. Cái tên cho đê tiện kia, dám hạ xuân dược, chị chỉ uống một ngụm nhỏ, phát hiện thấy không ổn. Hắn thấy vậy chết khiếp, còn định đưa chị đi vào bệnh viện!” Hạ Linh trong lòng mặc dù rất tức giận nhưng trước mặt Lục Minh cũng không muốn nhắc lại chuyện lúc đó. Nàng nào có biết Lục Minh có thực lực siêu việt nàng rất nhiều. Nàng sợ hắn đi điều tra chuyện này, tìm được đối phương, chẳng may lại bị bọn chúng làm hại thì...
“Em muốn biết tên hắn thôi, có gì sau này còn đề phòng. Vi Đại Hải à, được rồi, sau này tôi sẽ chú ý” Lục Minh chỉ hỏi tên đối phương.
“Lục Minh, em có y thuật thần kỳ, chị, chị muốn nói cho anh biết một bí mật” Hạ Linh do dự một chút cuối cùng cắn cắn môi nói: “Người bình thường có lẽ sẽ không chú ý đến lão nhân có vẻ tằm thường hay đi bên cạnh chúng tôi. Khi còn nhỏ, trước khi qua đời cha mẹ chị đã nói một bí mật, nói ông lão đó là ‘thần bảo vệ’ của gia tộc, có gặp gì nguy hiểm có thể tìm ông. Võ công của chị là do ông đưa cho một quyển sách bảo chị học. Mặc dù chị không biết ông lợi hại đến mức nào, nhưng có thể khẳng định là một cao nhân ẩn thế. Lục Minh, em có y thuật thần kỳ, lại có thiên phú hơn người, thân thể cũng không tệ, có lẽ em là một kỳ tài tập võ cũng nên. Không bằng em đi cầu ông ấy xem, cho dù không học được tuyệt thế võ công thì cũng có thể khỏe mạnh thân thể, chí ít có thể tự bảo vệ mình lúc gặp chuyện!”
“Ý chị là bảo em đi theo lão nhân kia học võ?” Lục Minh vừa nghe vừa cười.
“Võ công của chị chỉ có con gái mới luyện được, không thích hợp với em. Hay là em đi xin ông ấy thử xem, nếu ông ấy đồng ý dạy, em nhất định có thể học được võ công, mà có khi sau này còn lợi hại hơn chị nữa không chừng!” Lúc này tâm nguyện lớn nhất của Hạ Linh là hi vọng Lục Minh có thể vượt qua mình về mặt võ công.
“Chẳng lẽ lão già đó không nói với chị là ông ấy có cho em một quyển sách sao?” Lục Minh móc ra quyển ‘Thập bát khổ ngục’ đưa cho Hạ Linh, nói: “Đây là ông ấy đưa cho em”.
“Quyển sách này..Hạ Linh ban đầu rất kích động, nhưng khi mở ra nhìn thấy phương pháp tu luyện quá dị thường, sợ đến trắng bệch cả mặt.
“Ông ấy nói luyện thành ‘Thập bát khổ ngục’ này sẽ thành vô địch thiên hạ!” Lục Minh cười ha hả.
“Nhưng mà luyện cái này quá kinh khủng!” Hạ Linh rất muốn khuyên Lục Minh đừng luyện, nhưng vừa rồi mình còn khuyên hắn đi xin lão nhân học võ mà, giờ trong lòng nàng rất mâu thuẫn.
“Em đang suy nghĩ biện pháp, Chúc Tiểu Diệp trên người có tử khí, Cảnh Hàn thì có ‘Cửu âm tuyệt mạch’, hàn khí khắp người, nếu như luyện cái ‘Thập bát khổ địa ngục’ này nhất định hiệu quả sẽ rất cao. Chẳng qua em còn một số nghi vấn, lúc nào rảnh rỗi tìm lão nhân kia hỏi chuyện một chút rồi luyện sau” Lục Minh còn chưa nói hết, đã nghe tiếng lão yêu quái ‘truyền âm’ vào trong tai hắn, hừ giọng nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ngươi muốn biết cừu nhân của ta là nam hay nữ đúng không? Tiểu tử thối, kẻ thù lớn nhất cuộc đời ta là một phụ nữ, nàng là nương nương ở trong cung. Ngươi cho rằng một người đàn ông mà lại mang quỳ hoa lệnh và mặc trang phục hồng trên người hay sao? Thật sự là đại ngốc!”
“Chị đợi chút...”
Lục Minh nói với Hạ Linh một câu rồi chạy ra mở cửa, phát hiện lão yêu quái đang đứng dựa lưng vào tường cạnh cửa, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn bộ dạng của lão xem ra rất nhàn nhã, khiến Lục Minh muốn phát điên.
Nếu lão yêu quái này chịu ra tay, có lẽ cũng chẳng có chuyện gì rồi, vậy mà lão lại mặc kệ, làm hại mình hồi nãy phải... Bất quá hiện giờ cứ hỏi lão một vài vấn đề về võ công, còn cơn giận thì tí nữa phát tác cũng được. Lục Minh lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Ha ha, lão đầu nhi, hôm nay trời đẹp nhỉ, hay là chúng ra thảo luận một chút về võ học bản thân, cùng giúp nhau tiến bộ, thế nào?”
“Tiểu tử ngươi thì có thể thảo luận gì với ta? Nếu không nhìn thấy trong cơ thể ngươi có chút tiên thiên chân khí, thì ta không thèm liếc ngươi một cái rồi” Lão yêu quái vẫn dùng ‘truyền âm nhập mật’ bá đạo nói với Lục Minh. Phía sau Hạ Linh và Ngu Thanh Y rất tò mò, Lục Minh sao lại biết lão nhân đang ở ngoài cửa nhỉ?
“A, sao lão lại biết?” Lục Minh kinh hãi, hắn tưởng lão yêu quái nhìn không ra.
“Nếu như ngươi không phải có được tiên thiên chân khí, làm sao có thể liên tục đột phá mấy cảnh giới trong vòng một tháng được? Ta mặc dù già, nhưng còn chưa mù” Lão yêu quái khóe môi lại xuất hiện một tia châm chọc nói, “Cảnh giới mặc dù cao, nhưng chân khí của ngươi quá ít, hơn nữa Đồng tử công thiên về phòng ngự, sức tấn công không đủ. Tiểu tử ngươi muốn thiên hạ vô địch, ít nhất còn kém mười vạn tám ngàn dặm!”
“Dạy cho tôi còn hơn, đừng mang hết vào quan tài!”Lục Minh động tâm, lão yêu quái này rất ‘trâu’, có lẽ mặc dù chưa đến mức thiên hạ vô địch, nhưng chắc cũng thuộc hàng TOP.
“Nếu ngươi có thể luyện thành ‘Thập bát khổ địa ngục’ thì hãy quay lại đây tìm ta nói chuyện! Đúng rồi, ngươi còn chưa biết Đồng tử công còn tầng 11 và tầng 12 đúng không? Đạt tầng thứ 10 chỉ có thể xem như tiểu viên mãn, miễn cưỡng xem như luyện thành, nhưng thân thể cũng vẫn chưa đạt tới mức ‘kim cương bất hoại’, chỗ tốt chính thức, các ngươi còn chưa biết đâu!” Lão yêu quái trên mặt không chút biểu tình, tiếp tục truyền âm nhập mật cho Lục Minh nói: “Tiểu tử, nếu như ngươi không khổ luyện ‘Thập bát khổ địa ngục’, chi bằng chính ngươi mà có thể đạt đến mức thân thể ‘kim cương bất hoại’ thì lão nhân ta sẽ chật đầu mình đem tặng ngươi! Ngươi dương khí cực thịnh, trong khi âm khí không có, âm dương không cân bằng. Công lực tu luyện càng sâu càng bị như vậy, không có phụ nữ làm đỉnh lô cho ngươi, ngươi nằm mơ cũng không đạt được mức thân thể kim cương bất hoại. Thân thể kiểu đó ngươi không cách nào tưởng tượng được đâu, giống như thần khu tiên thể trong truyền thuyết vậy, bất lão bất phôi, so với ‘khố tịch vĩnh sanh’ của ta mạnh hơn không biết bao nhiêu lần”.
“Khố tịch, vĩnh, vĩnh sanh?” Lục Minh tròng mắt suýt nữa thì rơi luôn xuống đất.
“Không đến mức khoa trương như vậy, sống mãi là không có khả năng, có lẽ không cần quá lâu, ta cũng sẽ chết, có lẽ tầm... 100, 200 năm nữa!” Lão yêu quái vừa nói, Lục Minh ngã ngửa xuống đất.
“Thế gian này thật sự có thần tiên?” Lục Minh hỏi ra nghi vấn lớn nhất từ xưa đến nay trong lòng.
“Không rõ! Ta đã nhìn thấy có người bạch nhật phi thăng rồi, nhưng bọn hắn biến thành thần tiên hay là đi đâu mất thì ta cũng không biết được” Lão yêu quái nhẹ nhàng lắc đầu.
“Số lão yêu quái như ông còn nhiều không?” Lục Minh lại hỏi.
“Có lẽ đã chết hết rồi. Cho dù có, cũng không nhiều lắm, hơn nữa bọn họ cũng chẳng thèm quản đến đám trẻ con các ngươi. Nguyện vọng lớn nhất của bọn họ là bạch nhật phi thăng. Phi thăng đến thần giới trong truyền thuyết” Lão yêu quái khóe môi lại xuất hiện một tia trào phúng, thở dài nói: “Năm đó nếu ta không mê võ, theo đuổi thiên đạo thì cũng sẽ không hại chết vợ của ta. Nhờ nàng giúp đỡ, ta công lực đại thành, nhưng nàng lại vì ta mà chết, chỉ còn lại mình ta cô đơn trên cõi đời này. Có lẽ cả trăm năm đau khổ là sự trừng phạt lớn nhất đối với sự tham lam của ta... Tiểu tử, ngươi ngàn vạn lần đừng đi theo con đường cô độc, nếu không ngươi sẽ hiểu thế nào là chính thức thống khổ. ‘Thập bát khổ địa ngục’ chẳng qua chỉ là thống khổ về thế xác, so sánh ra, nỗi khổ về tinh thần mới là thống khổ nhất, tàn khốc nhất, cũng là tuyệt vọng nhất!”
“Như vậy, nếu quả ta cần đỉnh lô, người nào mới là thích hợp nhất?” Lục Minh nghe xong thấy phát run, cuối cùng cẩn thận hỏi thêm.
“Đương nhiên là vợ của ngươi, có ai lại không dưng đem toàn bộ chân khí khó khăn tu luyện ra tặng hết cho ngươi hả?” Lão yêu quái hừ một tiếng.
“Không xảy ra vấn đề gì chứ?” Lục Minh nghĩ thầm, vợ của lão yêu quái có khi cũng vì làm đỉnh lô mà ‘hi sinh’ sớm.
“Tìm lấy vài người, từ từ tu luyện, không tham công, không vội vã. Phụ nữ trời sinh âm khí dồi dào sung túc, chỉ cần ngươi không hấp thụ quá mức, đỉnh lô không những không bị khô kiệt chết, mà còn thu được nhiều lợi ích” Lão yêu quái liếc mắt nhìn Lục Minh một cái, hừ giọng nói: “Ngươi có tiên thiên chân khí, song tu sẽ vượt xa bất kể kẻ nào, hơn nữa có Đồng tử công làm gốc, có ‘Thập bát khổ địa ngục’ làm cơ sở, lại thêm các loại thuốc hiếm trợ giúp, chắc chắn có hi vọng đạt tới thân thể kim cương bất hoại. Đương nhiên, cũng cần thời gian lâu..
“Phụ nữ làm đỉnh lô tu luyện võ công gì?” Lục Minh tâm động hỏi.
“Hồng trang kiếp” Lão yêu quái gật đầu nói: “Phụ nữ tu luyện trái ngược với đàn ông, thoải mái dễ dàng, phía sau sách có đề cập, ngươi đã từng mở ra xem chưa?”
“A... chưa xem!” Lục Minh còn tưởng rằng phía sau sách là các phương pháp tu luyện biến thái của tầng 18, cho nên chả dám xem, không để ý ra là còn có phương pháp cho phụ nữ tu luyện, không khỏi giật mình.
“Ngươi trước tiên hãy luyện thành tầng thứ nhất đi đã, nếu không ta có nói nhiều nữa cũng vô ích” Lão yêu quái nhắm hai mắt lại, không để ý đến Lục Minh nữa.
Hạ Linh và Ngu Thanh Y thấy quái lạ, bởi vì các nàng thấy nãy giờ Lục Minh tự mình lảm nhảm nói một mình với lão nhân.
Các nàng không dám tiến lên nghe, cũng không rõ Lục Minh nói cái gì, chỉ thấy sắc mặt Lục Minh lúc vui lúc buồn, cổ quái dị thường. Cuối cùng Lục Minh quay lại, nhịn không được tò mò bao vây lấy hắn hỏi: “Thế nào, ông ấy có đồng ý truyền thụ cho anh tuyệt thế võ công không?”
“Đương nhiên, tôi là đang nghĩ xem có nên học không. Các cô biết đấy, các sư phụ thì có nhiều, nhưng đồ đệ giỏi rất là khó tìm, nhất là đặc biệt như tôi đây!”
Lục Minh còn chưa nói hết, đã bị cả Hạ Linh và Ngu Thanh Y liên thủ PK (person kiu).
Bởi vì anh em họ Quách và Mục Chi Hiên đến, khiến cho Vương Đổng bất đắc dĩ phải nhiệt tình chiêu đãi. Lục Minh mặc dù rất muốn trở về cùng các tên ‘sói’ kia uống rượu, nhưng giờ không phải là lúc gặp anh em họ Quách, hơn nữa tên Mục Chi Hiên đến đây cũng không phải có ý tốt, bụng dạ khó lường, Lục Minh không còn cách nào khác là ở lại cùng Hạ Linh và Ngu Thanh Y ăn cơm chiều. Hạ Linh thực ra vẫn còn có chút xấu hổ, nhưng nàng cũng không mạnh mẽ phản đối việc Ngu Thanh Y giữ Lục Minh lại ăn cơm. Tay nghề nấu nướng của các nàng cũng không cao, nhưng so với Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam thì khá hơn không biết bao nhiêu. Đặc biệt Hạ Linh còn bày ra cả một bàn đầy rau.
Vừa mới ăn vài miếng, lại có điện thoại gọi tới, có tiếng một tiểu nha đau khóc lớn nói: “Kim bài sát thủ đại thúc, Tiểu Lệ, Châu Châu, A Hạo ba người bị người của Phong ca bắt đi rồi, tiền của chúng cháu cũng bị cướp sạch. Chúng nói nếu người không cầm 30.000 đến chuộc người, bọn họ sẽ chặt tay mấy người để làm đồ nhắm rượu!”
“Phong ca?” Lục Minh toát mồ hôi, các lão đại xã hội đen làm gì có đứa nào tên là ‘Phong ca’ ? Hơn nữa chỉ đòi có 30.000, chưa từng thấy tên lão đại xã hội đen nào như vậy?
“Đại thúc, ngươi mau tới, chúng cháu ở cửa rạp chiếu phim Thanh Xuân Phi Dương...” Tiểu nha đầu khóc lóc cúp điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment