Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 148

Giai Giai đang chờ Lục Minh hôn, nàng hoàn toàn quên đi Niếp Thanh Lam, cũng quên mình đang ngồi xổm trên mặt đất.
Nàng quên nên mất thăng bằng, cả người thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Khi Lục Minh nâng nàng dậy, nàng mới tỉnh táo lại. Thấy Niếp Thanh Lam đang cười cười nhìn mình, không khỏi xấu hổ, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, chạy ra ngoài. Niếp Thanh Lam cúi người xuống, ôm Lục Minh từ sau lưng, cười hì hì nói: “Ông xã, xin lỗi, quấy rối hành trình tốt đẹp của anh. Tặng anh một món quà coi như bồi thường, cũng là phần thưởng hôm nay anh đã cứu người ta”.
Niếp Thanh Lam dùng một tay che mắt Lục Minh lại, dựa người vào người hắn, sau đó từ từ chuyển động.
Chẳng lẽ Niếp hồ ly chuẩn bị cho mình sờ...?
Vậy thật hạnh phúc.
Lục Minh thiếu chút nữa lớn tiếng hoan hô. Chẳng qua hình như Niếp Thanh Lam chưa cởi khăn tắm ra, không dán song phong của nàng vào lưng hắn. Bàn tay còn lại hình như có động tác khác. Nàng, nàng chuẩn bị đưa xuống, giúp mình chơi máy bay à? Trời ạ, nàng lớn mật thật. Chẳng qua, Niếp hồ ly càng như vậy, mình càng cao hứng, càng thích.
Đang cao hứng, nhưng tay Niếp Thanh Lam lại không nắm của quý đang cứng ngắc của Lục Minh, thậm chí còn không đưa xuống nữa.
Sao vậy?
Nàng muốn tặng phần thưởng gì cho mình?
Lục Minh đột nhiên ngửi thấy mùi hương như lan, thơm mát thấm sâu vào phế phủ. Mùi hương này có chút quen thuộc, Lục Minh vô ý thức đưa tay sờ sờ, cảm thấy rất mềm mại như tơ, mỏng manh như cánh chuồn, hơn nữa lại ấm áp. Trời ạ, chẳng lẽ là quần lót của nàng.
Vừa nãy nàng cởi quần lót ra?
Quần lót mang theo hơi ấm xử nữ, đây chính là thần khí trong truyền thuyết, thứ mình khát vọng bao ngày, hôm nay rốt cuộc đã tìm được.
Lục Minh chút nữa cảm động đến rơi lệ. Trong cuộc đời chinh phục của mình, mình rốt cuộc đã có được chiến lợi phẩm đầu tiên, đó chính là chiếc quần lót mang theo hơi ấm xử nữ.
Lang lang vạn tuế. Đồng cư vạn tuế.
Bởi vì có được một món đồ thần khí trong truyền thuyết, Lục Minh rất xúc động, hắn còn muốn tuyên bố với lang lang cả nước, mình đã đạt được chiến lợi phẩm mà bọn họ hằng mong ước, trở thành kẻ xuất sắc nhất trong hàng ngàn hàng vạn người. Đương nhiên hắn cũng rất cảm kích Niếp hồ ly đã chủ động tặng mình thần khí đó. Nếu không phải Niếp hồ ly lớn mật như vậy, nguyện vọng của mình không thể nào thực hiện được.
“Đây, đây là em tặng anh? Em, em không đòi lại nó chứ?” Lục Minh lúc này như một đứa trẻ được cho đồ chơi, vội vàng hỏi.
“Không, người ta tặng cho anh càng nhiều, tặng anh càng nhiều thứ còn tốt hơn, cho anh cả đời đều phải yêu em” Niếp Thanh Lam cúi đầu xuống, khẽ hôn lên môi Lục Minh.
Tình cảm của nàng đã hòa tan trái tim Lục Minh.
Lằn đầu tiên, hắn cảm động lấy tay ôm thân thể mềm mại của nàng, vốn muốn lớn tiếng nói yêu nàng, yêu nàng cả đời. Nhưng hắn lại xúc động đến độ yết hầu tắc nghẹn. Lục Minh há hốc mồm, không nói lên lời, chỉ ôm chặt lấy eo nàng, ôm chặt.
“Ngoan ngoãn ngồi xuống, không cho phép anh nói, càng không cho phép anh làm cho người ta khóc. Cứ ngoan ngoãn ngồi như vậy. Hôm nay anh liều mình cứu em, em đã hiểu được tình cảm của anh. Sau này em cũng sẽ ngoan ngoãn, tận lực làm một người bạn gái đủ tư cách. Em mặc dù nấu ăn không ngon, mặc dù không biết dịu dàng, chăm sóc anh, nhưng em sẽ cố gắng học. Em muốn chiếu cố đồ xấu xa anh cả đời. Em sẽ dùng tình cảm của mình trói chặt anh, cho anh ở bên cạnh anh, cả đời cũng không thể thoát được” Niếp Thanh Lam nhẹ nhàng gãi đầu cho Lục Minh, giống như một người vợ ngoan hiền vậy.
Đôi mắt to xinh đẹp đó như ươn ướt.
Nàng lấy tay kỳ lưng cho hắn, kéo Lục Minh về phía sau, cho hắn dựa vào người mình, làm cho đầu hắn gối lên ngực mình, sau đó thở dài nói: “Em làm không tốt, trước kia chỉ là lợi dụng anh. Em sau này sẽ thay đổi, em sẽ cố gắng học làm một người vợ đúng nghĩa, sau này sẽ không bao giờ lừa anh nữa. Anh, anh không nên bỏ em lại một mình. Em muốn anh mãi như hôm nay, mãi mãi bảo vệ em, mãi mãi là thần bảo vệ em”.
Lục Minh không nói gì, chỉ đưa tay ra vuốt nhẹ lên má nàng.
Nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng.
Bên ngoài, Lành mỹ nhân Cảnh Hàn đang đứng ở đó. Lúc Niếp Thanh Lam cởi quần lót thì nàng đã đi vào.
Nhưng nghe thấy lời thổ lộ kia của Niếp Thanh Lam, thấy Lục Minh nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt cho Niếp Thanh Lam; Cảnh Hàn xoay người rời đi. Để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Mọi người sống cùng một nhà, muốn có thế giới riêng của hai người là không có khả năng. Chẳng qua nếu như làm cho đối phương hưởng một chút thế giới của hai người, hưởng thụ giây phút ấm áp, lãng mạn đó; chỉ cần mọi người đều được trải qua thì đã đủ rồi. Nếu như tất cả mọi người hòa hợp với nhau, không tranh chấp, không ghen tuông, không công kích nhau, không tranh cãi, cuộc sống sẽ rất hạnh phúc và mãi kéo dài.
Tình địch lớn nhất rất nhanh sẽ đến, trước khi cô ta đến mọi người phải đoàn kết lại.
Nếu không tất cả mọi người đều không còn hi vọng. Bởi vì tình địch mạnh nhất đó lại là mối tình đầu mà Lục Minh chôn sâu trong lòng. Nhưng ngay cả hắn cũng không biết mình thích nàng bao nhiêu. Nhưng nàng từ bé đà cùng lớn lên với hắn, là thanh mai trúc mã. Quan trọng nhất là nàng sớm được bố mẹ Lục Minh ủng hộ, điểm này nàng xuất sắc hơn bất cứ ai.
Cảnh Hàn đi tới cửa, quay đầu lại nhìn một cái, trong lòng rất hâm mộ Niếp Thanh Lam.
Nếu là mình, không thể nào nói ra những lời đó. Mình so với nàng, vẫn còn thiếu dũng khí theo đuổi hạnh phúc.
Hôm sau khi Lục Minh tỉnh lại vẫn còn cảm thấy chuyện tối qua như một giấc mơ.
Trong mơ, Niếp Thanh Lam thật dịu dàng.
Nàng gội đầu cho mình, kỳ lưng, lau người, sấy tóc, thay áo ngủ, cuối cùng còn như một người vợ ngoan hiền hầu hạ mình ngủ, trước khi đi còn hôn một ngụm chúc mình ngủ ngon. Nữ thần trong mơ này thật sự là Niếp hồ ly sao?
Lục Minh ngồi dậy. Nhìn thấy cạnh gối của mình đúng là đặt một chiếc quần lót màu trắng, lúc này hắn mới dám tin tất cả là sự thật.
Hắn không nhịn được mà cầm quần lót của nàng lên ngửi ngửi.
Hành động này không chút biến thái. Chỉ là muốn ngửi mùi hương trên cơ thể nàng, chỉ là muốn nhớ lại chuyện tối qua mà thôi.
“A, anh là đồ biến thái. Sáng ra mà đã cầm quần lót con gái để ngửi” Cô bé Ôn Nhu đi vào trộm Lục thần hoàn đồng hoàn thấy Lục Minh ngơ ngác ngồi xuống, lại với tay cầm lấy một chiếc quần lót, đưa lên mũi, nhắm mắt mà ngửi. Nàng không khỏi xấu hổ hét ầm lên. Giọng nói đạt đến hơn một trăm hai mươi decibel, thiếu chú nữa làm vỡ cửa kính.
Nàng thét chói tai xong liền cầm cốc nước trên bàn hất vào đầu Lục Minh.
Cuối cùng không đợi Lục Minh mắng mình, nàng đã khóc òa lên.
Mấy nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai nghe thấy Ôn Nhu hét lớn, vội vàng chạy tới thì thấy cô bé Ôn Nhu đang lớn tiếng khóc lớn. Lục Minh đang ngồi trên giường, trong tay còn cầm một chiếc quần lót. Đầu toàn là nước, trông rất chật vật. Tất cả mọi người cười đến độ suýt nữa ngã xuống đất.
“Không có gì, không có gì. Lần sau mọi người cất vứt quần lót vào trong phòng anh ấy, để cho nơi đây thành địa ngục quần lót. Cho anh ấy mỗi ngày đều thấy ác mộng” Niếp Thanh Lam là kẻ gây tội ác, vội vàng ôm cô bé Ôn Nhu đang khóc ròng, an ủi một chút. Cô nàng Ôn Nhu vừa nghe thấy, nấc lên phản đối: “Như vậy không phải càng tiện nghi cho anh ta sao?”
“Sao anh còn không cất đi” Giai Giai lấy khăn mặt đến, lau khô đầu cho Lục Minh, một bên trêu hắn.
“Anh, anh vừa tỉnh ngủ, có trời mới biết cô ta vào từ lúc nào” Lục Minh thấy Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly cũng đi vào liền vội vàng nhét chiếc quần lót vào trong chăn.
Nhưng động tác của hắn dù nhanh đến đâu cũng vẫn bị Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly nhìn thấy.
Lâm Vũ Hàm vốn nghĩ sẽ kéo Lục Minh dậy đi đánh cầu lông. Nhưng đến nơi mới biết người này còn chưa dậy, không thể làm gì khác hơn là cùng với Mộng Ly đi xuống, nói chuyện với mấy người. Hôm qua trải qua giây phút sinh tử đó, Niếp Thanh Lam có cảm tình rất tốt với hai nàng, còn hỏi các nàng rất nhiều vấn đề. Ai ngờ cô bé Ôn Nhu hét lên một tiếng lớn làm tất cả mọi người đều chạy lên. Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly thấy được một mặt khác của Lục Minh, đó chính là háo sắc.
“Dậy đi, Lý lão và Trần lão bảo anh gọi điện thoại cho bọn họ đó” Giai Giai gập chăn lên, bảo Lục Minh dậy.
“A...” Ôn Nhu đang chuẩn bị trừng phạt Lục Minh một phen, trừng mắt nhìn thấy quần hắn đang cộm lên trông thật to lớn, không khỏi kêu lên sợ hãi.
Giai Giai, Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam sớm đã thấy nhiều cũng biết người này tinh lực dư thừa, cái kia to lớn dọa người, nên không có phản ứng gì mấy. Nhưng Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly vừa thấy không khỏi sợ hãi bỏ chạy, chạy xuống tầng một vẫn còn sợ hải vuốt ngực. Hai nàng nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc và sợ hải trong mắt đối phương. Đương nhiên cũng có xấu hổ.
Cảnh Hàn cười thầm, mấy cô nàng này vừa muốn nhìn, lại sợ nhìn. Chẳng qua nghĩ lại, Trầm Khinh Vũ không nói, trong mấy người ở đây, mình là người đầu tiên nhìn thấy của quý của hắn.
Lúc đó hắn vẫn còn ở nông thôn, đang tắm. Mình rơi vào phòng tắm của hắn, nhìn thấy hết cả người hắn.
Lần đó chỉ nhìn chứ không có cảm giác gì. Nhưng hôm nay lại thấy, mình không khỏi có chút tò mò. Người này thật là có tiền vốn. Thấy Giai Giai xấu hổ chạy đi, Niếp Thanh Lam đã lừa đuổi được cô bé Ôn Nhu đi. Nàng đi tới trước mặt Lục Minh, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.
“Sao?” Lục Minh toát mồ hôi. Lãnh mỹ nhân không phải muốn thu hồi chiến lợi phẩm của mình chứ?
Chiếc quần lót này là Niếp Thanh Lam đưa cho mình, lúc ấy vẫn còn hơi ấm của cơ thể, còn chưa kịp cất cẩn thận, nếu bị nàng thu lại thì quá đáng tiếc.
Cảnh Hàn nhìn trúng tim đen Lục Minh, cuối cùng nói ra từng chữ một: “Cấm dùng nó làm hành vi bỉ ổi. Nếu như anh dám đội nó lên đầu, em sẽ cho anh một trăm cái, cho anh thành siêu nhân quần lót”.
Lục Minh toát mồ hôi. Lãnh mỹ nhân này tuyệt đối nói được làm được.
“Nếu như anh biểu hiện tốt, em sẽ tặng anh một chiếc” Cảnh Hàn nói xong, xoay người rời đi: “Đương nhiên, phải trộm lấy. Muốn phải ngoan ngoãn nghe lời”.
“A” Lục Minh sững sờ một lúc lâu mới tỉnh lại. Hắn kích động nhảy dựng lên, thiếu chút nữa kêu lên Nữ tặc vạn tuế.
Bình Luận (0)
Comment