Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 155

Lục Minh nghe xong mừng rỡ trong lòng. Xem ra Tiểu tục mệnh hoàn hồn đan của mình có cơ hội chế thành rồi.
Lúc trước không nói phương thuốc quan trọng nhất ra là sợ mang đến nhiều tai họa. Bây giờ quân đội đã ủng hộ mình một cách tuyệt đối, lại mặc kệ là phương thuốc nào, lại không yêu cầu mình phải cống hiến cho quốc gia. Họ cung cấp dược liệu cho mình, như vậy mình sẽ có cơ hội đại triển thần thông. Tiểu tục mệnh hoàn hồn đan và Tiểu phản lão hoàn đồng đan có thành phần phức tạp, phối lượng rất quan trọng. Hơn nữa phải có tiên thiên chân khí mới có thể luyện thành, Lục Minh cũng không sợ bọn họ dùng dược mà trộm nghiên cứu.
Hơn nữa mình không viết thì dù cho có mấy trăm loại dược liệu bọn họ có thể nghiên cứu ra thì quá tài.
Tiểu tục mệnh hoàn hồn đan và Tiểu phản lão hoàn đồng đan chính là những thứ đan dược cấp linh đan, do mình khống chế là tốt nhất, về phần Tục mệnh dịch có tác dụng với bọn họ, mình cũng có thể cung cấp cho bọn họ một ít. Dù sao hai bên là trao đổi công bằng.
Thầm nghĩ trong lòng, Lục Minh cảm thấy vẫn là mình có lợi một ít. Mấy lão quân nhân coi trọng mình như vậy, nhưng mình làm hình như hơi quá.
Vì vậy vội vàng xin lỗi nói: “Trương lão, Lô lão, về dược liệu cháu muốn rất nhiều, có thể không thể tưởng tượng nổi. Cháu cũng không khách khí. Thứ có tác dụng với các bác, cháu cũng không giấu diếm. Gần đây cháu mới nghĩ ra một phương thuốc giải độc, có thể nhanh chóng hóa giải nọc rắn, trùng độc. Cũng có tác dụng nhất định đối với chất độc hóa học. Cháu chưa thí nghiệm, cháu không dám nói nhất định có thể nhưng hai bác có thể thử xem”.
Hai lão vui mừng ra mặt, đang định mở miệng nói. Lục Minh lại nói: “Còn có một cái, đây là đơn thuốc mà cháu cải tiến, chẳng qua trước mắt có một suy nghĩ”.
“Cháu nói đi. Cháu nói, chúng ta cần chính là biết được cháu nghĩ gì. Cháu cứ việc nói” Lô lão xem ra là phụ trách y dược, ông ta kích động nhảy dựng lên, trong tay cầm bút như một học sinh chăm chú nhìn Lục Minh.
“Bác đừng nóng, ngồi xuống đã. Cháu muốn nói kể một chuyện” Lục Minh có chút xấu hổ. Mình còn kém mấy lão cả đời vì nước này nhiều. Chẳng qua xấu hổ là xấu hổ, nhưng thứ quan trọng nhất vẫn không thể nói. Nếu không cả thế giới sẽ chấn động, người đời sẽ điên cuồng. Đến lúc đó không thế nào thu thập được.
“Tò mò chết đi được, anh còn không mau nói đi” Niếp Thanh Lam hờn dỗi đánh Lục Minh một cái.
Không chỉ có nàng mà ngay cả Cảnh Hàn, Chúc Tiểu Diệp và Giai Giai cũng ngoan ngoãn ngồi xung quanh chờ hắn kể chuyện. Mỗi người đều tò mò không biết rốt cuộc hắn định kể chuyện gì?
Chuyện này có quan hệ gì với phương thuốc mà hắn cải tiến?
Lão già Trang Thần nhắm hai mắt lại. Ông ta ngoài mặt không có biểu hiện gì nhưng âm thầm đề cao cảnh giác, tâm thần chia ra chú ý hoàn cảnh xung quanh.
“Thời cổ đại có rất nhiều tử sĩ, đương nhiên sự trung trinh nghĩa liệt của bọn họ, chúng ta không nói. Rất nhiều lúc có một ít là lưu manh hoặc hung đồ, bán thân cho chủ, tuân theo lệnh chủ nhân. Đó là hiện tượng rất kỳ quái. Bọn họ tham sống sợ chết, vì tiền, vì quyền mới tìm đến nương tựa chủ nhân, sao lại có thể tận trung khi chủ lâm nạn chứ? Còn có một ít người vốn là bình dân, chăm lo trồng trọt, nhưng bọn họ lại chạy đến chiến trường. Không trải qua huấn luyện mà khi đối mặt cái chết bọn họ lại không hề sợ hãi. Tại sao bọn họ có thể làm như vậy?” Lục Minh đưa ra mấy câu hỏi càng làm cho mọi người tò mò hơn.
“Cháu nói, bọn họ uống thuốc?” Lô lão lập tức có phản ứng.
“Hiện đại cũng có loại thuốc này. Sau khi tiêm vào, người sẽ rất hưng phấn, mất đi lý trí. Các phần tử khủng bố tiêm vào đều tự nguyện biến thành quả bom di động, tập kích mục tiêu” Niếp Thanh Lam là cảnh sát tinh anh, chuyện này nàng đương nhiên có nghe qua.
“Một ít tổ chức tà ác cũng dùng thủ đoạn này khống chế thuộc hạ” Cảnh Hàn cũng khẽ gật đầu.
“Từ xưa đến nay, hiện tượng này không ngừng xuất hiện. Giống như Bạch Liên Giáo, Nghĩa Hòa Đoàn, phát cho giáo chúng để bọn họ đao thương không vào, đây là một loại thuốc. Ngoại quốc tiêm là thuốc hóa học, thành phần cháu không biết nhưng nhất định là thuốc phiện, một loại thuốc phiện nhanh chóng phá hủy cơ năng nào đó. Ví dụ như phá hủy dây thần kinh cảm giác, làm cho người đó không biết đau đớn thì sẽ bao giờ thấy sợ hãi. Hơn nữa còn thêm thuốc kích thích, bọn họ sẽ trở nên điên cuồng như dã thú. Chẳng qua thuốc vừa hết hiệu lực sẽ biến thành tàn phế, thậm chí chết đi” Chúc Tiểu Diệp trong gia tộc bao đời là thầy thuốc, nàng hiểu rõ điều này nhất.
“Đúng, trước kia anh không chú ý đến. Nhưng sau khi xem sách thuốc của Lý lão và Trần lão cùng với các tài liệu liên quan phát hiện một loại gọi là Phong cẩu hoàn” Lục Minh cười một tiếng, nói: “Phong cẩu hoàn này là do một đạo sĩ đời đường trong lúc luyện đan vô ý luyện thành, phát hiện người sau khi ăn vào sẽ đánh mất lý trí. Ông ta lúc đầu dâng lên Đường đế, nhưng bởi vì thứ thuốc này quá ác độc, hơn nữa Thái tông hoàng đế không lâu trước kia ăn tiên đan nên bạo thể mà chết. Cho nên Đường đế dưới sự phản đối của quần thần đã đuổi đạo sĩ này đi. Đạo sĩ này tâm tàn ý lạnh, sau khi trải qua cuộc sống nghèo khó nên ôm hận trong lòng. Vì vậy quyết định đem thứ thuốc này hiến cho Hãn vương Tây Đột Quyết, đổi lấy phú quý”
“Ngoại tộc vốn hung ác, hơn nữa còn có Phong cẩu hoàn, khó trách có thể quật khởi nhanh như vậy, diệt Đường diệt Tống, lập Nguyên, dựng Thanh” Niếp Thanh Lam nghe thấy, kêu lên hoảng sợ.
Cảnh Hàn không nghĩ tới sự hỗn loạn trong lịch sử lại bất nguồn từ sự trả thù của một đạo sĩ.
“Đúng, Phong cẩu hoàn độc dược này không thể nào lưu hành trong người Hán, khi rơi vào tay dị tộc liền biến thành thần dược trường sinh bất lão của bọn họ. Hãn vương và Trường sinh thiên tế sư thường cho thuộc hạ uống rượu pha Phong cẩu hoàn này trước khi đánh chiếm thành trì. Mình không thể nào giải hết tất cả mọi người, hơn nữa mình giải cũng có lợi ích gì? Người khác muốn ăn, mình chẳng lẽ đuổi theo ép uống thuốc giải sao?”
“Cháu nói xem, chúng ta muốn nghe suy nghĩ của cháu” Trương lão biết Lục Minh nhất định không phải thuận miệng nói ra cho vui, nhất định có lý do: “Là như thế này, cháu nghĩ, đơn thuốc ác độc này chúng ta không thể sử dụng. Bởi vì người uống nó cho dù không chết cũng ảnh hưởng rất nhiều đến thân thể. Nhưng có lẽ chúng ta có thể nghĩ một biện pháp” Lục Minh khẽ gật đầu nói: “Chúng ta không cần, kẻ thù chưa chắc đã không cần. Nếu như chúng ta không nghĩ biện pháp để chiến sĩ chúng ta luôn gặp phải kẻ thù không hề sợ chết, gặp những kẻ như chó điên. Như vậy chiến sĩ của chúng ta nhất định sẽ có hại”.
“Nói mau, cháu có biện pháp gì. Chúng ta bây giờ đúng là như vậy. Tiểu Lục, cháu nói mau đi” Lô lão rất kích động.
Một chiến sĩ bình thường nếu gặp phải một quân địch không sợ chết, chắc chắn sẽ bất lợi.
Hơn nữa quân địch có thứ thuốc tiêm vào trong cơ thể làm cho bọn họ tăng lực lượng lên trong thời gian ngắn, như vậy càng thêm bất lợi.
Quốc gia không thể tiêm thuốc độc này cho chiến sĩ, kích thích lực chiếu đấu của bọn họ. Nhưng kẻ thù sẽ không khách khí. Cho nên nếu như đối chiến cần phải chiến sĩ tinh nhuệ nhất mới có thể đánh được đối phương. Nếu không chiến sĩ bình thường cho dù lấy mười đánh một cũng rất nguy hiểm.
Làm thế nào để đề cao sức chiến đấu của chiến sĩ, cường hóa thân thể chiến sĩ. Đây là hạng mục mà quân đội đang chú trọng nghiên cứu, nhưng kết quả rất thấp.
Biện pháp đề cao sức chiến đấu của chiến sĩ ngoại trừ huấn luyện vẫn là huấn luyện.
“Cháu thử cải tiến phương thuốc Phong cẩu hoàn. Không thể không phủ nhận cải tiến như vậy có chút điên cuồng. Đặc biệt là cháu chưa có tự mình thủ qua nên chỉ là một suy nghĩ rất hoang đường. Cháu hy vọng các bác sẽ thử” Lục Minh chăm chú nhìn hai lão, gật đầu nói tiếp: “Sau khi cháu cải tiến, nó không còn độc tính mãnh liệt nữa, nhưng tác dụng kích thích vẫn còn. Hơn nữa còn tăng thêm mười mấy loại thuốc để phòng thân thể tiêu hao quá độ. Chiến sĩ sau khi sử dụng, lúc thuốc hết tác dụng sẽ cảm thấy mệt mỏi, thậm chí mất đi sức chiến đấu, ngất đi, hôn mê... Nhưng vẫn tỉnh táo, tuyệt đối không chết, thân thể không ảnh hưởng nhiều”.
“Nhưng có một điểm đặc biệt phải chú ý, đó là vấn đề thời gian. Bởi vì đề phòng có thể để lại di chứng cho cơ thể, cháu quyết định khống chế tác dụng thuốc trong thời gian từ ba phút đến mười lăm phút. Nói cách khác, chiến sĩ dùng thuốc cùng lắm kéo dài được mười lăm phút, cấm không được dùng quá liều, nếu không hậu quả không thể tường tượng”.
“Điểm cuối cùng, sau khi sử dụng mặc dù không mất lý trí, nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc và cảm giác cường đại. Cấm chiến sĩ liên tục sử dụng trong một thời gian ngắn, để tránh ỷ lại. Hai bác, đơn thuốc này chính là cháu dùng mười mấy ngày mới nghĩ ra, một suy nghĩ lớn mật, còn chưa thử nghiệm qua, còn chưa có thể khẳng định. Bây giờ lấy ra, thực ra mà nói cháu vẫn rất lo lắng. Cho nên thành công hay thất bại cháu không dám khẳng định”.
Lục Minh còn chưa nói xong, Lô lão đã ôm chằm lấy hắn, cảm động nói: “Dù thành công hay không, bác thay mặt các chiến sĩ cảm ơn cháu. Chưa từng có ai nghĩ nhiều cho bọn họ như vậy. Cháu là một đứa trẻ tốt. Trước đây bác còn nghi ngờ cháu. Nhưng cháu làm cho bác cảm thấy xấu hổ”.
Trong lòng Niếp Thanh Lam hiện lên một tia kỳ quái, phương thuốc cải tiến sao lại sinh ra cảm giác hạnh phúc?
Sinh ra cảm giác cường đại thì thôi, chỉ cần tiêm vào tuyến thận, con người sẽ cảm thấy lực lượng của mình tăng nhiều, vô cùng cường đại. Nhưng cảm giác hạnh phúc, chẳng lẽ là tiêm thuốc phiện sao?
“Em hiểu, anh chuẩn bị kích thích dây thần kinh cảm xúc của bọn họ” Chúc Tiểu Diệp vừa nghe liền hiểu. Bởi vì châm cứu an thần cũng có tác dụng tương tự.
Một bệnh nhân nếu như rất đau đớn, châm cứu có thể làm cho bọn họ nhanh chóng im lặng, giảm bớt nỗi đau cơ thể, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tác dụng chính là kích thích huyệt ở não, khiến cho trong đầu bọn họ sinh ra một cảm giác yên bình. Điều này làm cho người ta giảm đau, yên ổn chìm vào giấc ngủ. Hơn nhiều một chút có thế cảm thấy vô cùng hạnh phúc, còn thích hơn cả hút thuốc phiện, thậm chí hạnh phúc đến chết. Cơ thể người tự nhiên cũng có thể sinh ra cảm giác này, đặc biệt là lúc cực hạn. Ví dụ như lúc cực nóng, cảm thấy mát lạnh... Hay như tuyển thủ Marathon lúc mệt mỏi nhất mà được châm cứu vài cái sẽ giảm uể oải, đau nhức ngay.
“Nói đúng. Cho nên, phương thuốc này anh chuẩn bị gọi là Ba phút hạnh phúc” Lục Minh gật đầu, nói: “Anh không thể biến chiến sĩ thành siêu nhân. Nhưng hy vọng có thể để cho bọn họ cảm thấy hạnh phúc trong lúc đau khổ nhất, khó khăn nhất, dù chỉ là ba phút đồng hồ”.
Lục Minh trước tên viết ra các loại thuốc và phương thuốc của Bách thảo giải độc tán và Ba phút hạnh phúc, làm cho Lô lão tự mình chuẩn bị.
Lô lão lấy ra một chiếc điện thoại đặc biệt, ấn một tổ hợp số thật dài, sau đó nhỏ giọng nói: “Nội dung cuộc nói chuyện liệt vào bí mật quân sự cấp A3, năm tổ các anh thay phiên nhau ghi lại, dùng các phương pháp khác nhau giữ bí mật. Trước khi không có mệnh lệnh cấp A3, bất cứ ai cũng không có quyền đọc tất cả. Hơn nữa tất cả mọi người tham dự phải giữ tuyệt mật. Bây giờ tổ thứ nhất dùng phương pháp A98X2 ghi lại”
Mười phút sau rốt cuộc cũng ghi xong phương thuốc. Ông ta lập đi lập lại chín lần, rồi tắt máy.
Cuối cùng đốt phương thuốc trên tay đi, rồi gọi điện thoại điều binh đến Phong Đan Bạch Lộ đón mình rời đi.
“Bác Lô, thứ này tặng cháu đi”.
Lục Minh đưa tay ra lấy một viên thuốc nhỏ trong ống tay áo Lô lão: “Bí mật quan trọng đến đây cũng không bằng mạng người. Huống chi bác cũng là vật báu quốc gia. Thấy nguyên lão quân đội mang theo thứ này trong người, cháu cảm thấy thật khổ sở. Cháu không hy vọng bác lại phải đi nước đó”
Lô lão cười nói: “Đây chỉ là dự phòng mà thôi. Bác không có võ công, chỉ là một lão già bình thường. Một khi bị bắt, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Hơn nữa bác đã già rồi, chết sớm hay muộn một chút cũng không có gì. Chẳng qua cháu rất lợi hại. Sao cháu lại phát hiện ra bác có viên thuốc độc trong người? Bác tự hỏi mình không có sơ hở, đây là lần đầu tiên có người khám phá ra đó”.
“Bác Trương, độc châm trong tay áo bác, đưa cho cháu đi. Lần sau các bác đến đây đừng nên mang thứ đồ đó đến đây” Lục Minh nắm lấy cổ tay phải Trương lão, rút một cây châm màu lam trong tay áo ông ta ra.
“Mắt cháu lợi hại thật, như vậy cũng bị cháu nhìn ra” Trương lão cũng cười ha hả.
“Yên tâm, sau này nhất định sẽ tốt lên. Cháu sẽ nghĩ ra càng nhiều phương pháp cải tiến các loại thuốc, tất cả sẽ đều tốt lên. Cháu chỉ cần thời gian” Lục Minh thở dài. Mình muốn nhất chính là thời gian, có đủ thời gian, mình có thể đề cao lên rất nhiều, đạt được càng nhiều năng lực, luyện chế ra càng nhiều thuốc, cũng có thể trở nên mạnh hơn.
Mình lúc này mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Nhưng mình đã bước đầu thành công. Một ngày nào đó mình sẽ có thể đi đến điểm cuối cùng.
Khi đó mình nhất định có thể đứng trên đỉnh thế giới, phủ thị chúng sinh.
Bình Luận (0)
Comment