Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 168

“Có cái gì ta không biết, ngươi cùng Mục Thuần phong nhũ lớn đi công viên chơi, ta đều biết hết” Trầm Khinh Vũ cười hì hì không ngừng, Lục Minh giật mình kinh ngạc.
“Ai theo dõi ta à? Sao ta lại không biết?” Lục Minh ngạc nhiên lớn, Đồng tử công của mình đã đạt tới cảnh giới tiểu viên mãn, lại mới lĩnh ngộ năng lực cảm ứng tâm linh, thế nhưng lại không phát hiện được có người theo dõi mình, rốt cục là ai?
“Chẳng ai lại nhàm chán theo dõi ngươi cả? Chỉ là có người tình cờ thấy!” Trầm Khinh Vũ có chút oán trách hỏi lại: “Ngươi trộm tình còn không muốn cho người khác biết?”
“Không có, ta chỉ là... Đúng rồi, sao nàng không tiếc đem vòng tay đưa cho Giai Giai vậy?” Lục Minh có chút kì quái, vòng tay này chính là bảo bối của nàng, như tính mạng, sao lại đưa cho Giai Giai làm quà sinh nhật? Hắn vừa hỏi, Trầm Khinh Vũ thở dài, buồn bã nói: “Lão công tương lai đều bị chia cho người khác quá nữa, ta còn để ý một cái vòng tay làm gì! Cái đuôi nhỏ, nếu ta không phải là tiểu di ngươi, thật là tốt biết mấy..."
“Không sao cả, ta, cả đời ta sẽ yêu thương cô mà” Lục Minh trong lòng nóng lên, không nhịn được thốt ra.
Trầm Khinh Vũ tuy rằng ngang tàng, mặc dù quấn lấy người, nhưng mà nàng đối với chính mình không tồi, từ khi mình còn bé, đã dẫn mình đi gây sự, bị trẻ khác ức hiếp, lúc nào nàng cũng bảo vệ mình, bị người lớn mắng, lúc nào nàng cũng giúp đỡ mình, trừ bỏ thỉnh thoảng nàng phát tác tính tình đại tiểu thư, còn lại là vô cùng thương mình. Hơn nữa từ bé tới lớn, là nàng với chính mình, trong cuộc sống có lẽ có cãi nhau, nhưng hiện tại nghĩ lại, kia thật sự là một phần duyên phận khó có được.
Trong tất cả sinh hoạt của chính mình, nếu có nàng bên cạnh, đều có thể chăm sóc đến từng cái nhỏ nhặt.
Có lẽ nàng không ôn nhu giống như Giai Giai, nhẹ nhàng đến bên đánh thức mình rời giường, mà là lắc lắc cái tai gọi mình rời giường, lại giật gối đầu, kéo chăn, đó đều là các hành động đặc sắc độc nhất vô nhị của Trầm đại tiểu thư... Giai Giai sẽ làm bữa sáng cho mình. Trên mặt bàn thường xuyên chuẩn bị trà hoặc chén nước cẩn thận, Trầm Khinh Vũ không có khả năng làm như thế, nhưng nàng lại đem nước của Lục Minh uống một ngụm hết sạch, hoặc là cướp bữa ăn sáng của hắn. Không quan tâm hắn đang nổi nóng, lại còn rất đắc ý. Trời sinh nàng chính là một loại cá tính đặc biệt như vậy, nếu cứ cứng rắn ép nàng trở thành một người vợ nhỏ ngoan ngoãn, lại cảm thấy không được tự nhiên!
Lúc này nghe nàng thở dài xa xôi, trong lòng Lục Minh thật sự là đau nhói không hiểu, nghĩ rất muốn ôm nàng vào trong lòng.
Nàng hẳn vẫn là Trầm đại tiếu thư thần sắc hào hứng, sao lại thở dài chứ? Thật sự chính mình không nên làm nàng thương tâm như vậy...
“Ngươi không thương ta, ngươi thương ai nào. Ta là tiểu di của ngươi, ngươi thương ta là được rồi!” Trầm Khinh Vũ khôi phục tiếng cười hào hứng, nhưng Lục Minh nghe thấy, lại cảm giác được có chút chua xót. Trong lòng hiểu được, nếu có người trên thế gian có thể làm cho Trầm đại tiểu thư thương tâm đau khổ, khẳng định đó là mình.
“Rất xin lỗi. Ta, gần đây ta sống trong hồ đồ, không nghĩ là sự tình lại biến thành dạng như vậy” Lục Minh cũng thở dài một hơi.
“Ta không trách ngươi, ai cũng không trách được ngươi, dù sao cuộc sống cũng là hồ đồ, cứ hồ đồ như vậy mà sống đi, đôi khi tính toán rất rõ ràng, cũng không phải là chuyện tốt đâu! Tốt rồi, ngươi đi gặp Giai Giai đi, ta muốn nghỉ ngơi!” Trầm Khinh Vũ an ủi hai câu ngoài ý liệu của Lục Minh. Cuối cùng ngáp hai cái đáng yêu. Vội vàng gác máy đi ngủ.
Trong lòng Lục Minh không khỏi cảm thấy áy náy với nàng.
Chính mình đối với mỗi người, đều tương đối thật lòng, duy chỉ đối với nàng, vẫn chưa từng nói gì qua từ trong đáy lòng.
Có lẽ do lớn lên cùng nhau từ nhỏ, căn bản có chút nói không nên lời, nhưng mà, chính mình nhìn nàng thương tâm khổ sở, lại chịu không nổi.
Đợi nàng đến đây, chính mình phải đối xử tốt với nàng, tâm sự với nàng! Lục Minh nghĩ thầm mình quá hồ đồ rồi, nhưng thật sự không có cách nào, mấy thứ này cắt không nổi mà thu xếp thì càng loạn, đều là nhân duyên kết không giải được, giống như nàng nói vậy, cứ hồ đồ không biết mà vượt qua đi! Lục Minh không suy nghĩ nữa, vội vàng vọt đi tắm rửa, trở lại trong phòng, đã thấy cô gái nhỏ quấn ở trong chăn rồi.
Lục Minh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Giai Giai, hồi lâu không không nói gì.
Giai Giai vốn quay lưng về phía Lục Minh, nghe thấy hắn quay lại, tâm trạng rất kích động, cho rằng hắn ngủ sẽ ôm lấy mình, có lẽ sẽ hung hăng hôn mình, còn có thể đem móng vuốt sói chui vào trong quằn áo... Nàng đều đã chuẩn bị tư tưởng, đêm nay là sinh nhật, để cho hắn phóng túng một đêm, trừ bỏ một cửa cuối cùng phải bảo vệ, những cái khác mặc hắn làm bậy.
Không ngờ tới sau khi hắn nằm xuống, hồi lâu cũng bất động, thực sự rất kỳ quái.
“Sao vậy?” Giai Giai quay người trở lại, nhìn thấy Lục Minh giống như đang suy nghĩ cái gì, vì thế nhẹ giọng hỏi: “Anh mất hứng?”
“Không phải, anh đang suy nghĩ một chuyện” Lục Minh giật mình, nhanh chóng rời khỏi suy nghĩ, nhẹ nhàng lấy tay vỗ đầu Giai Giai: “Bỗng nhiên anh cảm thấy được mình rất ích kỷ, đối với các nàng không công bằng, đáng ra mỗi người các nàng đều tốt lắm, nhưng mà hiện tại lại..."
“Em rất vui mừng, Lục Minh, em thích như vậy, có thể như vậy, em cũng đã rất thỏa mãn!” Đột nhiên Giai Giai hiểu được Lục Minh muốn nói cái gì, nàng nghiêng người ôm lấy hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn: “Đã thật lâu trước kia, khi còn học đại học, em đã nghĩ tới, nếu có một ngày, có thể làm cho em và anh ở cùng một chỗ, bất kể điều kiện gì, em đều không quan tâm, kể cả làm cho em còn sống được một ngày, em cũng cam tâm tình nguyện... Hiện tại em và anh ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều cùng một chỗ, em còn mơ ước cái gì nữa? Em không để ý vấn đề gì cả, Lục Minh, em chỉ hy vọng, anh có thể sung sướng hạnh phúc, không cần buồn phiền chuyện của chúng ta, như bây giờ cũng rất tốt mà, về sau mọi người đều sinh hoạt như vậy, em tình nguyện ở lại bên cạnh anh, chăm sóc anh, em thích chăm sóc anh. Cảm giác, anh như một đứa trẻ to đầu, em giống như người mẹ trẻ, cái gì anh cũng cần em quan tâm..
Giai Giai nói xong, trong lòng xúc động, nàng không kìm lòng được nằm úp sấp đến trên ngực Lục Minh, lớn mật cúi đầu xuống hôn môi Lục Minh.
Cái loại cảm giác này, so với nàng chờ mong từ lâu, hôn còn muốn nóng bỏng hơn, đẹp đẽ hơn.
Giống như có dòng điện, thông qua môi hắn, truyền đến môi của mình, sau đó lưu chuyển ở toàn thân mình.
Giai Giai trở nên thở dồn dập, nàng nghĩ đến càng nhiều, nàng nghĩ muốn Lục Minh ôm chính mình, ôm chặt lấy mình, lại dùng sức hôn môi mình... Cặp môi thơm lặng lẽ mở ra, mặc hắn ngang ngược xâm nhập, dù cho hắn dùng sức mút vào nước bọt của mình, dù cho hắn bắt lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho của mình, dù cho hắn xoay cái thân nặng đè lên mình... Giai Giai không kịp thở dốc, bắt đầu nhẹ nhàng rên rỉ. Nàng ở trong mê say, cảm thấy một loại gọi là hạnh phúc gì đó, lặng lẽ mở ra tràn ngập trong lòng.
Hạnh phúc, hóa ra là như thế!
Hạnh phúc. Hóa ra chính là đơn giản như thế, chỉ là một cái hôn, một cái ôm của người yêu, là có thể làm cho tâm hồn của mình bay bổng lên trời, sung sướng ngao du.
Cô gái nhỏ thỏa thích hôn lại, không cần thầy giáo mà biết đưa lưỡi ra, cùng hắn triền miên, thỉnh thoảng vụng trộm trao đổi nước bọt. Làm cho hắn thích thú đoạt lấy tất cả của mình, mà trong khi bị hắn ngang ngược mãnh liệt hôn, nàng có một khoái cảm bị chinh phục...Đây, là khao khát trời sinh của con gái. Là bản năng, là nguyện vọng tốt đẹp khát khao chờ mong trong cuộc sống. Bị hắn chinh phục...
Giai Giai khe khẽ phát ra thở dốc, không biết khi nào đôi tay đã ôm chặt cổ hắn.
Tình cảm nồng nhiệt như vậy, vừa hôn vừa say.
Ngày hôm sau, Giai Giai tỉnh lại, phát hiện Lục Minh vẫn đang ngủ say, nhưng mà bàn tay to lớn xấu xa kia vẫn đang ôm lấy vú mình, hôm qua trong lúc nồng nhiệt không có phòng ngự hắn, làm cho hắn thò tay vào. Cái cảm giác bị hắn mạnh mẽ xoa bóp này, quả thực khó có thể tả được, suýt nữa toàn bộ tâm trí đều bị hắn nghiền nát... Trời sinh hắn chính là một đại phôi đản. Trời sinh đã biết bắt nạt người, nếu không phải mình ôm chặt lấy không cho phép hắn thăm dò xuống dưới. Rất có thể hắn được voi đòi tiên, lại cởi hết quần áo ngủ của mình...
Giai Giai sốt ruột trong lòng, trời đã sáng, lúc nào tiểu Đậu đậu cũng có thể đi vào, tiểu nha đầu Ôn Nhu kia cũng có thể đi vào lấy trộm lục thần hoàn đồng ăn, không thể để cho họ thấy được.
Nàng vội vã rút tay hắn ra, sờ sờ vú phải bị hắn đè ép cả đêm, phát hiện còn có vết tay hồng hồng mơ hồ, xem ra là bị bàn tay hắn đè nóng lên, động vào đầu v* cũng có chút sưng đau, tên bại hoại này tối qua dùng sức nắn bóp quá mạnh... Bại hoại, Giai Giai vô cùng xấu hổ dùng tay nhéo mùi Lục Minh, thấy hắn vẫn không tỉnh, lại tiến đến gần hôn khẽ một cái.
Sau đó lén lút đứng lên, mặt đỏ rực ôm đống quần áo chạy về phòng mình, đóng chặt cửa, mới kịp thở mạnh một hơi.
Trong lúc Lục Minh còn đang trong giấc mơ đẹp, lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn đột nhiên đi tới, nhìn mặt hắn một lúc lâu, lại đi ra cửa, Niếp Thanh Lam cười xinh đẹp ở cửa phòng nàng hỏi: “Băng sơn mỹ nhân, phát hiện cái gì thế?”
“Cái gì cũng không” Cảnh Hàn trả lời một câu cộc lốc.
“Đương nhiên không có, bại hoại kia có sắc tâm không có sắc đảm, hơn nữa, Trầm Khinh Vũ còn chưa tới, làm sao hắn dám động tới Giai Giai, ta rất yên tâm!” Niếp Thanh Lam cười hì hì nói.
“Ngươi yên tâm? Vậy giữa đêm qua chạy đến nghe lén làm gì?” Cảnh Hàn hừ nhẹ một tiếng, đóng cửa phòng mình đánh rầm một cái.
“Ta, không phải, là ta tò mò thôi...” Niếp Thanh Lam nghe xong, mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ một lúc, cuối cùng đành phải kiếm cái lý do giải thích, nghe thấy trong phòng Lục Minh có tiếng chuông di động vội vàng chạy về phòng, ngủ bù. Bởi vì tối qua nàng không ngủ được, đến lúc vừa rồi Cảnh Hàn nói cái gì cũng không có, lúc này lòng mới yên ổn chút. Sáng sớm Lục Minh đã bị di động đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn xem, hóa ra là Mục Thuần.
“Trời ạ, lúc này mới bảy giờ, sớm như vậy, có việc gì?” Thực ra Lục Minh tức giận không phải là vì thời gian quá sớm, mà là nằm mơ thấy Giai Giai đồng ý làm cho hắn. Xuân mộng bị người đánh thức, đương nhiên là bực tức trong người, tính ra là Mục Thuần số đen.
“Em không có việc gì thì không thể gọi cho anh sao? Em liền gọi!” Mục Thuần vốn khóc cả đêm, lúc này nghe thấy, nước lại chảy cuồn cuộn.
“Nữ hoàng bệ hạ, hôm nay ta thật sự không thể gặp người, ta bận rất nhiều việc, nếu người buồn thì tự đếm ngón tay đi!” Lục Minh nghĩ thầm, Mục Thuần này là con gái Mục Chi Hiên, nếu không biết, còn dễ nói, hiện tại biết nàng là con gái đại cẩu tặc Mục Chi Hiên, đừng nói là ngây thơ vú to, cho dù nàng là búp bê kim cương, mình cũng không thể đi gặp nàng.
“Nhất định anh cho rằng, em chủ động theo anh bất thuê phòng, nhất định là đồ bỏ đi, liền khinh bỉ em, ô ô, nụ hôn đầu tiên của em còn chưa có thử qua, còn không phải là em thích đạo tặc anh sao, mới nhất thời xúc động, nghĩ muốn đi theo anh thử xem sao, em nào có biết anh lại nghĩ như vậy!” Mục Thuần khóc lớn lên: “Em vẫn là còn nguyên, nếu anh không tin, cứ tới kiểm tra kiểm tra... Hu hu, em không muốn anh như thế, em không cho phép anh mặc kệ em, anh là đạo tặc kỵ sĩ của em, anh đã nói phải bảo vệ em cả đời, mặc kệ, anh phải đến giúp em!”
Lục Minh nghe mà toát mồ hôi, bất kể là ai đó có phải còn nguyên hay không, nói đến còn nguyên, mỗi người trong nhà này đều thế, ngay cả MM mỹ nữ kiêu ngạo tột đỉnh như Hoắc yêu nữ cũng vẫn còn nguyên. Nếu theo nàng chơi công viên một ngày mà phải có trách nhiệm cả đời, cái này còn có thiên lý sao?
Bình Luận (0)
Comment