Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 238

Không đợi nữ bá tước phản ứng, Lục Minh đã nhanh chóng bổ xuống một quyền, làm cho nàng ngất xỉu.
Cảnh Hàn thì đang suy nghĩ về chổ cất dấu Thiên Tinh.
Nàng biết, Lục Minh khẳng định vừa rồi đã cảm ứng được, nếu không hắn cũng không biết phải cần chìa khóa để mở, nhưng nó nằm ở đâu? Căn phòng này đã được lật tung lên, vách tường cũng không có cửa ngầm, két sắt không có, tủ đồ và sàn nhà cũng không có vấn đề, vậy Thiên Tinh rốt cục được cất ở đâu? Trong lòng Cảnh Hàn chợt sáng lên cái bóng đèn, có lẽ sẽ không đểở đây, mà ở chổ khác, trong phòng này tuy rằng cất nhiều bảo vật, nhưng không có trân phẩm tuyệt thế. Làm một thương nhân của chợ đêm, Byrd khẳng định sẽ có một căn phòng bí mật, cất chứa những bảo vật trân quý nhất.
Nhưng chổ nào thì an toàn nhất?
Tầng hầm ngầm! Tầng hầm ngầm chỉ có một cửa vào, hơn nữa dễ dàng phong tỏa, không dễ dàng làm người khác chú ý.
Tại sao đám bảo vệ lại phải đánh bài dưới lầu một? Bọn họ vì sao không lên lầu? Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ đang căn gác cửa ngầm dưới đất!
Làm nữ phi tặc của Yến Tử Môn, Cảnh Hàn có được linh giác siêu cường và ngộ tính cực cao. Nàng lập tức ý thức được mục tiêu của mình, ngay từ đầu đã bị dời đi. Nếu không có Lục Minh cùng đi với mình, như vậy thì cùng lắm là mình chỉ có thể trộm đi vào món vớ vẩn, không có khả năng nhận thấy được có một chiếc chìa khóa của căn phòng bí mật, càng không thể suy đoán được căn phòng đó nằm dưới tầng hầm ngầm được đám bảo vệ canh gác.
"Chúng ta đi xuống căn phòng ngầm..."Cảnh Hàn vừa nói, Lục Minh lập tức gật đầu.
Nàng liền đánh hắn một quyền, quả nhiên, tên xấu xa này đã sớm biết, nhưng không nói, cũng vì giữ tự tôn nhỏ xíu của mình, để mình tự nói ra.
Một quyền này, đánh vào còn nhẹ hơn muỗi cắn, trong lòng Lục Minh mừng rỡ. Xem ra băng sơn mỹ nhân đã có một chút tan ra, chỉ cần mình cố gắng một chút, thì sớm muộn gì cũng sẽ phá vỡ núi băng kia, đoạt lấy tâm của mỹ nhân!
Lục Minh đứng ở cầu thang lầu hai, để Cảnh Hàn dừng lại, bản thân lén lút đi xuống, sau đó trở lên, đưa tay ôm lấy lãnh mỹ nhân.
Cảnh Hàn nhìn là biết hắn muốn chiếm tiểu tiện nghi của mình rồi, cái cầu thang chứ có phải là vách núi cheo leo đâu, bản thân không thể tự đi xuống được sao? Chẳng qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mặc dù lạnh, nhưng trong lòng lại ấm áp. Vui mừng hưởng thụ giờ phút được hắn ôn nhu che chở. Nhìn thấy tay hắn đến, tay nhỏ cũng không giãy, mặc cho hắn nắm mà đi xuống lầu. Kỳ thật Lục Minh muốn ôm nàng, nhưng sau khi vươn tay ra, lại cảm thấy rất lỗ mãng, cho nên đổi thành nắm tay.
Có thể nắm được tay ngọc nhỏ bé mềm mại không xương của Cảnh Hàn, Lục Minh cũng đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
Cái này chứng minh trong lòng nàng cũng đồng ý với yêu cầu của mình!
Tất cả những người yêu nhau, đều bắt đầu từ cái nắm tay, sau đó... để xem... dạo phố, xem phim, trượt băng, đi ăn... rồi sau đó đến công viên tìm một chổ không người ngồi một chút. Tìm một cái góc tối tối, rồi khe khẽ nói những lời tâm tình... rồi chờ cho đến khi kìm lòng không được thì hôn môi... rồi âu yếu... bước cuối cùng chính là ... việc mà những đứa bé không làm được!
Cho nên nói, nắm tay là một khởi đầu, là khởi đầu tốt nhất!
Đại sảnh dưới lầu, vài tên bảo vệ đã té xỉu trên ghế hoặc trên sàn nhà, trong tay còn cầm bài, hiển nhiên là bị Lục Minh trong nháy mắt đánh cho ngất xỉu.
Trong lòng Cảnh Hàn thầm khen động tác của Lục Minh rất nhanh, hơn nữa lặng yên không tiếng động, thật sự có thiên phú làm thần thâu! Làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là, Lục Minh thậm chí còn mở ra một cái cửa ngầm trên vách tường giữa đại sảnh và phòn bếp, dời vách tường nơi đó đi, để lộ ra một cái cầu thang dẫn xuống thật sâu.
"Nơi này tựa hồ có chút nguy hiểm, anh cõng em trên lưng, được không?"Lục Minh hơi hơi cúi người xuống, ý bảo Cảnh Hàn leo lên.
Cảnh Hàn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của hắn, nhất thời cảm thấy căn phòng bí mật này không đơn giản, có lẽ, căn phòng này không thua gì long đàm hổ huyệt ... làm một căn phòng chứa đồ xịn, khẳng định có cơ quan tồn tại, không thể đơn giản như vậy.
Nàng có chút do dự, lo lắng đến an toàn của hai người, từ bỏ việc tìm kiếm Thiên Tinh, hay là tiếp tục?
Lỡ như có cơ quan hay bẫy, làm cho hắn bị thương thì làm sao bây giờ?
Đây chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?
"Tin tưởng anh, chúng ta nhất định có thể lấy được Thiên Tinh trở về, hơn nữa anh còn cảm giác, có những cái đáng giá hơn"Cảm ứng của Lục Minh xuất hiện báo động mãnh liệt, biết được chuyện đêm nay không đơn giản, mình có thể mang Cảnh Hàn rời đi sao? Nếu dự cảm này là sự thật, như vậy có lẽ trên đường trở về cũng sẽ có nguy hiểm, cũng không biết sẽ đối mặt với nguy hiểm thế nào, hay cứ phủ nhận dự cảm của mình, xông đại vào trong căn phòng bí mật? Nam nhin đại trượng phu sống trên đời này, gặp mạnh càng mạnh, gặp nạn thì trở nên siêu việt, sao lại phải xoắn? Cuối cùng, Lục Minh sau khi cân nhắc, vẫn quyết định mang Cảnh Hàn đi xuống tìm kiếm đồ xịn trong căn phòng bí mật này!
"Dạ!"Cảnh Hàn đương nhiên tin tưởng Lục Minh, niềm tin của nàng với Lục Minh, đã còn nhiều hơn tin tưởng bản thân mình.
Nàng vừa thấy Lục Minh mở tay ra, lập tức phối hợp nhảy lên lưng của hắn, hai tay gắt gao ôm lấy hắn, vô luận con đừng phía trước sống hay chết, nàng đều nguyện ý cùng hắn trải qua! Cho dù chết, mà có thể cùng hắn, cũng không có gì để hối tiếc!
Lục Minh chẳng những cõng Cảnh Hàn, còn dùng hai cái thắt lưng buột chặt thân thể nàng cố định trên lưng mình.
Cảnh Hàn từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện nhuyễn cốt nhu thể, thuở nhỏ lại dùng nhuyễn thể dược vật, cho nên thân thể của nàng có thể nhẹ nhàng cuộn tròn lại thành quả bóng, có năng lực có thể chui qua một cái ống dài, chỉ cần cái đầu có thể qua được thì nàng có thể vượt qua bất cứ chổ nào.
Lần này, nàng phối hợp với Lục Minh, móc hai chân về phía trước người hắn, không gây trở ngại cho hành động của hắn, dùng năng lực đến dính chặt vào hắn, cơ hồ như mà máu thịt dính vào nhau. Hai tay ôm trước ngực hắn, che che đề phòng, lỡ như có nguy hiểm đột kích, còn có thể thay hắn phòng ngự trước ngực. Lục Minh đưa tay ra sau vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Cảnh Hàn, ý bảo nàng an tâm, sau đó mang nàng bước từng bước vào tầng ngầm!
Khi thì cúi đầu, khi thì nhấc chân, khi thì nghiên thân, khi thì xoay người...
Trong bóng đêm, tựa hồ như có những cơ quan bí mật nào đó...
Cảnh Hàn không nhìn thấy gì, nhưng khi nàng lấy ruby ra làm thấu kính, thì phát hiện ra trước mắt có tia hồng ngoại, hơn nữa còn rất nhiều.
Mắt thường không thể thấy, nhưng trong thấu kính ruby, thì lại hiện ra những tia sáng nhỏ màu xanh...
Bước xuống mấy chục bậc thang, trần nhà liền dần cao lên, cảnh sắc tối đen. Cảnh Hàn từ nhỏ đã chịu huấn luyện để nhìn đêm, cơ hồ có thể quan sát rõ mọi vật trong bóng đêm, nhưng mảng tối trước mắt này, nàng chỉ có thể nhìn rõ là một con đường màu đen. Lục Minh nhắm mắt lại, đi tới trước từng bước, rồi có khi dừng lại rất lâu, rồi mới miễn cưỡng bước thêm một bước.
Thần kỳ nhất chính là, cảm ứng của hắn vô cùng chính xác, không đụng đến một cơ quan nào.
Cảnh Hàn tin tưởng, trong con đường tối thui này đầy cơ quan, nếu đổi lại là mình, tuyệt đối không thể không làm kinh động đến cơ quan cảnh báo.
Bước về phía trước gần trăm bước, Lục Minh quay đầu lại, nhẹ giọng nói : "Nhắm mắt lại!"Lời của hắn còn chưa xong, Cảnh Hàn liền cảm thấy một luồng sáng rất mạnh từ phía trước đánh úp lại, mặc dù nàng úp mặt trên lưng Lục Minh, nhưng vẫn cảm thấy mắt rất đau.
Nhìn trong bóng tối một thời gian dài, khi có ánh sáng mạnh xuất hiện, do chuyển hóa quá nhanh, nên con ngươi trong đôi mắt sẽ bị tổn thương thật lớn.
Nếu không phải có Lục Minh nhắc nhở đúng lúc, Cảnh Hàn cảm thấy mắt mình sẽ mù, sẽ không thể khôi phục lại được.
Phía cuối con đường bóng tôi, có một cánh cửa thật lớn, ánh sáng từ bên trong phát ra, lúc nàng còn có tiếng người, một người đàn ông vỗ tay cười to : "Hoan nghênh, hoan nghênh! Chổ của tôi đã lâu rồi không có bằng hữu đến.Thật không ngờ, lần này, lại là hai người. Haha, là một đôi tình nhân, thật sự làm cho người ta cảm thấy cao hứng! Hoan nghênh đã đến, xin cho tôi lấy thân phận chủ nhân, tỏ vẻ hoan nghênh và tự giới thiệu, tôi chính là người các vị cần tìm, Byrd Chali, nam tước Anh quốc, chấp sự thứ mười hai trong câu lạc bộ Thánh Ngân, các vị bằng hữu..."
"Câu lạc bộ Thánh Ngân?"Lục Minh giống như là đã nghe qua cái tên này vậy.
"Một câu lạc bộ biến thái chuyên săn và giết mỹ nữ, sưu tập đầu của mỹ nữ!"Cảnh Hàn lạnh giọng hừ một tiếng, xem ra nàng cũng rất am hiểu thế giới hắc ám này.
"Cô bé, cô nói làm tôi rất đau lòng, tại sao hành động của chúng tôi lại gọi là biến thái? Những thứ chúng tôi sưu tầm là tác phẩm nghệ thuật, những tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp nhất thế gian! Cô nghĩ đi, khi một người phụ nữ già đi, tóc sẽ bạc, răng sẽ rụng, da mặt đầy nếp nhăn, ngực khô lại, cả người gầy đi, cô có thể chấp nhận để chuyện này phát sinh sao? Tin tưởng rằng cô sẽ không thể chấp nhận chuyện bi thảm như vậy phát sinh, tôi càng không thể, chúng tôi là những người có chung chí hướng, cảm thấy biện pháp cứu vớt dung nhan xinh đẹp của các nàng, chính là đem sự xinh đẹp của các nàng, vĩnh viễn bảo tồn! Ví dụ như, sự xinh đẹp của cô, nếu tôi đem thân thể của cô đặt vào trong ống nghiêm, như vậy cô có thể đạt được sự xinh đẹp vĩnh hằng. Hiểu chưa, hành động của chúng tôi kỳ thật là sự khổ tâm vĩ đại nhất thế gian, đáng tiếc là con người trên đời này quá ích kỷ, không hiểu được sự vĩ đại của chúng tôi... chẳng qua, tôi hoan nghênh các vị, các vị đã đến hầm cất chứa của tôi, tôi sẽ kiên nhẫn giới thiệu cho các vị, hầm cất chứa vĩ đại to lớn của tôi! Đương nhiên, cũng có thành ý mời các vị, gia nhập với chúng tôi... Vô luận các vị nguyện ý trở thành tác phẩm nghệ thuật để tôi cất chứa, hay trở thành hội viên của chúng tôi, tôi đều rất vui mừng!"
Ngoài cửa, xuất hiện một thân sĩ rất có phong độ, hắn ta chống một cây gậy, đầu đội mũ dạ, thân mang một cái áo bành tô.
Đối mặt với Lục Minh và Cảnh Hàn, hắn ta cởi mũ ra, lộ ra cái đầu bạc trắng, cúi đầu chào hai người.
Nếu không nghe hắn nói chuyện, chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của hắn, bất kỳ người nào cũng có thể cảm nhận được đây là một thân sĩ nho nhã lễ độ, nhưng nếu đã nghe qua rồi, như vậy nhất định sẽ xỉu hết.
Thế gian này không thiếu người tà ác, nhưng cái loại tà ác mà tự nhân là chính nghĩa, thật đúng là không có mấy người.
Phía sau, cánh cửa đường hầm bóng tối, bị đóng cái rấm lại.
Đối mặt với Lục Minh móc súng lục ra, người đàn ông đó nhẹ nhàng lắc đầu : "Người trẻ tuổi, dùng súng không thể giải quyết được vấn đề, anh nổ súng bắn chết tôi, nhưng vậy thì được lợi ích gì? Các người vĩnh viễn cũng không ra được, tường của căn phòng này được dày đến một mét cùng với cốt thép liên hợp tạo thành, người khống chế cơ quan chỉ có một mình tôi, các người có thể tìm được nó, nhưng cũng không thể giải mã, bởi vì mật mã đến 128 số"
"Làm sao ông biết chúng tôi sẽ đến?"Lục Minh hỏi.
"Không biết, tôi vốn chuẩn bịở nhà chờ một người bạn khác đến, nhưng còn chưa kịp ra ngoài nghênh đón hắn đến, thì phát hiện ra hai người đến đây, tôi cũng rất ngạc nhiên, sao hai người có thể mở được cơ quan? Đương nhiên, loại cao thủ có thể vượt tia hồng ngoại cùng với con đường bóng tối mà không động đến một cơ quan nào, tôi không nghi ngờ năng lực của hai người, năng lực phi thường, tôi chân thành mời hai vị gia nhập Thánh Ngân chúng tôi..."Thân sĩ nho nhã lễ độ nói, tốc độ rất thong thả, tiếng Hán trong miệng hắn ta rất ro ràng, so ra còn tiêu chuẩn hơn cả người Hán.
"Nằm mơ, chúng tôi vĩnh viễn không tham gia!"Cảnh Hàn cảm thấy có Lục Minh, thế gian này không có gì làm khó được hắn, đương nhiên là quả quyết cự tuyệt.
"Cô bé ơi, tôi biết thuyết phục cần quá trình, nhưng các người có thể bước vào đây, đi thăm hàng của tôi, rồi từ từ thay đổi chủ ý, lúc trước tôi cũng không hiểu, nhưng bây giờ thì sao? Tôi đã là một trong mười hai chấp sự của câu lạc bộ Thánh Ngân!"Thân sĩ mỉm cười, đưa tay mời Lục Minh và Cảnh Hàn.
"Nhìn thử cũng được..."Lục Minh lấy tay len lén vỗ lên cái mông hương của Cảnh Hàn, sau đó bước đi.
Ngay khi hắn vừa bước đi, sàn nhà bỗng nhiên sụp xuống.
Thân thể hai người nhẹ nhàng ngã xuống dưới...
Bình Luận (0)
Comment