Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 291

Mọi người vừa nghe Trương Viện Viện hỏi Lục Minh là ai, đều không nói gì.
Ngàn cay vạn khổ, thiếu chút nữa đem mạng nhỏ cũng đều đắp lên cứu nàng, cuối cùng ngay cả nhớ cũng không nhớ được, Lục Minh thật là đáng thương. Có điều là, Trương Viện Viện nàng ngay cả cha mẹ cũng không nhớ rõ, nói không nhớ rõ Lục Minh, cũng không kỳ quái.
"Hắn là ai vậy em cũng quên? Hắn là Lục Minh , em không phải sùng bái hắn nhất sao? Mấy người chúng ta đều là học trưởng của em, lúc trước em bị tai nạn xe cộ, chính là Lục Minh hắn cứu em, còn có vị bác sĩ Chúc Tiểu Diệp này, em còn nhớ nàng không?" Trương Phong thử nhắc nhở nàng, lần lượt giới thiệu đồng học Trương Thừa, Thạch Hoa, Lỗ Tử Cường. . .cho nàng. Trương Viện Viện suy nghĩ hồi lâu, vẫn là lắc đầu?
"Viện Viện, em còn nhớ anh không? Anh là Trần Tranh!" Trần Tranh lách ra khỏi đoàn người, kích động hỏi.
"Cái tên này. . ." Trương Viện Viện nhăn mày, mọi người thấy giống như nàng có ấn tượng, đều dị thường kích động, ai cũng không ngờ nàng nói luôn: "Tên này rất xa lạ! Anh là ai?"
"Anh, anh, anh là đồng học, cùng mọi người như nhau, đều là đồng học của em!" Trần Tranh thấy nàng bây giờ vừa tỉnh lại, sợ nàng chịu kích thích quá độ sẽ ngã xuống, nào dám nói mình là bạn trai đã vứt bỏ nàng, lúng túng hồi lâu, chỉ nói là đồng học. Trong lòng hắn phi thường thống khổ, hắn rất muốn lừa gạt nàng, mình là bạn trai của nàng nam bằng hữu, nhưng nhiều đồng học như vậy đang nhìn, lập tức hắn sẽ bị vạch trần, hơn nữa cha mẹ của Trương Viện Viện cũng ở chỗ này, những lời này hắn tuy rằng muốn nói, thừa dịp nàng mất trí nhớ, vãn hồi lại đoạn ái tình này, nhưng cuối cùng nói không nên lời.
"Cảm ơn mọi người đã đến thăm em, em rất xin lỗi, không nhớ nổi tên của mọi người. . . Vị ba ba cùng vị mụ mụ này cũng thế, bây giờ trong đầu em giống như là trống rỗng. . ." Trương Viện Viện mang chút áy náy cười cười, nói: "Có điều là tất cả mọi người rất quen thuộc, từ từ có lẽ là em có thể nhớ lại."
"Bảo bối, đây là quà sinh nhật của con tặng cho mẹ, đây là dây chuyền con cùng mẹ đi chọn, còn nói tặng nó cho mẹ, làm cho nó thay thế con cả đời ở bên người mẹ, cả đời theo sát mẹ, bảo bối, con có nhớ hay không ?" Trương mẫu vội vàng đem dây chuyền kim cương trên cổ lấy tới, đưa cho Trương Viện Viện. Lúc Trương Viện Viện tiếp nhận, trầm tư một chút: "Rất quen thuộc , giá của dây chuyền này là mười tám vạn tám? Giống như thực sự là cháu mua. . . Có điều là tặng cho cô sao? Cháu lớn lên cùng cô rất là giống, nói không chừng cô thực sự là mẹ cháu!"
". . ." Mọi người nghe xong liền toát mồ hôi.
"Mọi người đừng nói nữa. Cho nàng nghỉ ngơi nhiều một chút. Qua hai ngày, não bị chấn động sẽ khôi phục lại, sẽ nhớ lại thôi!" Chúc Tiểu Diệp cùng bác sĩ Lý Hoa bác sĩ bắt đầu đuổi người.
Trương Viện Viện tuy rằng khỏi hẳn. Nhưng tinh thần nàng còn chưa ổn.
Hơn nữa mất trí nhớ, đang trong hồ đồ. Trò chuyện một hồi tinh thần có thể bị kích thích quá độ. Nói thêm nữa, sớm muộn cũng không chịu nổi.
Trương phụ Trương mẫu tự nhiên là không chịu đi. Sau khi tiễn các đồng học ra ngoài, hai người đến ngồi ở cạnh con gái, cho nàng hảo hảo nằm xuống, nhìn nàng nghỉ ngơi. Trần Tranh cũng muốn lưu lại. Nhưng hắn lấy cái danh nghĩa gì đây? Bạn trai đã không phải. Thậm chí Trương Viện Viện cũng không nhớ rõ hắn.
Hắn muốn ngồi ở cửa chờ nàng tỉnh lại, nhưng vừa ngồi xuống liền ngã lăn té trên mặt đất. Bởi vì thân thể lúc đầu cũng rất yếu, hơn nữa truyền máu quá độ cùng vui mừng lại bi thương, một khi bình tĩnh lại sẽ thấy không duy trì được.
Các bác sĩ vội vàng đưa hắn lên trên cáng cứu thương, nhấc vào trên giường bệnh.
Về phần Lục Minh, cũng bảo hai người Chúc Tiểu Diệp cùng Niếp Thanh Lam ôm đến phòng bệnh bên cạnh, ngủ một giấc thoải mái.
Hai vị Trương phụ cùng Tần Kiên đi ra, luôn miệng nói cảm ơn, Chúc Tiểu Diệp không giỏi về lời nói giao thiệp, nói một câu không cần, dứt khoát nằm sấp lên trên giường bệnh nghỉ ngơi. Thanh Lam cũng ứng phó vài câu, rồi đuổi bọn họ đi, lại gọi điện thoại cho chúng nữ, đắc ý khen Lục Minh một hồi, Giai Giai các nàng tự nhiên là vội đến thăm Lục Minh.
Hoắc yêu nữ cũng tới, nhìn hắn đang ngủ ngon, lén sờ soạng hai cái.
Hiện giờ người này đang ngủ mà cũng cứng đến muốn chết, trên mặt nàng không khỏi có chút đỏ lên, hai chân mềm ra. . .
Nàng cùng Giai Giai ngồi một hồi lâu, Niếp Thanh Lam thấy Lục Minh vẫn ngủ say sưa, dứt khoát lái xe đưa Giai Giai các nàng trở về, chỉ chừa lại Chúc Tiểu Diệp ở bệnh viện trông coi hắn. Lúc đầu Niếp Thanh Lam là muốn đem Lục Minh ôm trở về, nhưng mà Lý Hoa nói còn mấy người bệnh nhân bị trọng thương đã làm giải phẫu, nhưng mà vẫn chưa không thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, muốn Lục Minh ở tại chỗ này, vạn nhất có nguy hiểm gì, lại bảo hắn hỗ trợ, nếu như bệnh nhân đều an toàn vượt qua thời kỳ nguy hiểm, Lục Minh lại trở về, ù sao hắn có nghỉ ngơi ở đâu cũng đều là nghỉ ngơi thôi.
Khi Lục Minh tỉnh lại, phát hiện đã là ban đêm, bên ngoài là một mảnh đen kịt.
Lại nhìn xuống, phát hiện mình nằm ở trên giường bệnh.
Bên cạnh, còn có một người ngồi, không phải Chúc Tiểu Diệp, mà là Trương Viện Viện, làm cho hắn rất kỳ quái, nàng không phải bệnh nhân sao? Nàng nên nằm ở trên giường, chạy xuống để làm gì?
"Lúc đầu đây là gọt cho em,có điều là anh tỉnh rồi, tặng cho anh ăn đi!" Trương Viện Viện cầm quả táo đã gọt trong tay đưa tới.
"Em ăn đi!" Lục Minh xoay người đứng lên, nói: "Anh làm sao lại ngủ trên giường bệnh của em? Em hãy nghỉ ngơi đi!"
"Phòng bệnh của em ở sát vách đó! Anh có đúng là Lục Minh hay không?" Trương Viện Viện thấy Lục Minh không tiếp lấy, thu tay lại, nhẹ nhàng cắn lên quả táo một cái, mang chút hiếu kỳ hỏi.
"A?" Lục Minh vừa nghe, liền há mồm ngớ ra, Trương Viện Viện này không giống như là đang nói giỡn, nàng mất trí nhớ ?
"Em mất trí nhớ, gì cũng nghĩ không ra!" Trương Viện Viện không thèm quan tâm chỉ chỉ vào cái trán của mình, cười nói: "Anh muốn đòi nợ em một trăm vạn, em cũng không nhớ rõ! Có điều là, nếu như em thiếu anh một trăm vạn, thì anh nguy rồi, em khẳng định là sẽ không còn ! Em không phải thực sự nợ tiền của anh đi? Nhìn dáng vẻ của anh sao khẩn trương thế? Anh cầm tay của em làm gì?"
"Giúp em bắt mạch. . ." Lục Minh bắt được tay nàng, dùng chân khí tìm tòi, phát hiện đầu óc cô nàng này rất bình thường, não chấn động hầu như đã khồi phục toàn bộ rồi, chuyện gì xảy ra vậy?
"Anh đúng là một bác sĩ a? Đó là anh cứu em sao?" Trương Viện Viện vui mừng hỏi.
"Không phải, anh cũng là một bệnh nhân, em không thấy anh từ trên giường bệnh xuống sao?" Lục Minh thấy nàng mất đi ký ức, dứt khoát lừa dối nàng.
"Anh là bệnh nhân ?" Trương Viện Viện cực kỳ kinh ngạc, không đúng, mình tại trong mộng nhìn thấy hắn đã cứu mình, nhưng lại nhìn hắn thổ huyết, chẳng lẽ là hắn bởi vì cứu chính mình mệt mỏi đến thổ huyết, mới biến thành bệnh nhân sao?
"Lời thừa, ở trong bệnh viện, không phải bác sĩ thì chính là bệnh nhân, tuổi anh còn trẻ như thế, như thế nào có thể làm bác sĩ!" Lục Minh thừa dịp lừa dối Trương Viện Viện có chút chóng mặt, vội vàng chuồn đi. Trương Viện Viện đuổi theo, kỳ quái hỏi: "Anh không phải bệnh nhân sao? Anh là bệnh nhân thì phải nằm viện, anh vào trong đi!"
Lục Minh cười hắc hắc, giả bộ ra hình dạng đê tiện: "Anh không có tiền chữa bệnh, đương nhiên là chạy trốn rồi, em không được tố cáo anh, nếu không anh sẽ hủy dung nhan của em đó!"
Hắn nhanh như chớp chạy mất, bác sĩ Lý Hoa lúc đầu muốn đến xem hắn tỉnh chưa, vừa nhìn hắn chạy đến như bay, trong lòng yên ổn hơn phân nửa.
Hoàn hảo, tiểu tử kia cấp quốc bảo này không có việc gì.
Ban ngày Lý lão hung hăng giáo huấn Lý Hoa nàng một hồi, hắn cùng Trần lão luôn yêu thương Lục Minh, rất sợ Lục Minh bị thương! Bọn họ cũng đều biết, Lục Minh cứ ra tay thì liền toàn lực ứng phó, quên mình cứu người, rất dễ làm thương tổn chính thân thể của hắn!
"Bác sĩ, người vừa rồi có đúng bị bệnh tâm thần hay không? Hắn làm sao lại nói như mê sảng thế?" Trương Viện Viện kỳ quái hỏi bác sĩ Lý Hoa.
"Hắn không phải bị bệnh tâm thần. . ." Lý Hoa vừa nghe, không nhịn được bật cười.
"Cháu chỉ biết hắn không phải bệnh nhân, vậy hắn có đúng là bác sĩ hay không? Hắn tuổi còn trẻ như thế là một bác sĩ, lại là học trưởng của cháu, vậy cháu chính là học đại học Y? Nhưng mà cháu cảm thấy đối với bệnh viện rất xa lạ, giống như một chút cũng không có ấn tượng?" Trương Viện Viện suy tưởng hồi lâu, cuối cùng đem chính cô ta lạc tới u mê. Bác sĩ Lý Hoa không có biện pháp cùng một người mất trí nhớ giải thích, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười an ủi nàng vài câu, nói nàng chậm rãi là có thể nghĩ ra.
Lục Minh vừa chuồn ra một cái, lập tức liền gọi điện thoại cho Niếp Thanh Lam, bảo nàng tới đón.
Lại gọi điện thoại hướng tới Giai Giai xin lỗi, bởi vì hắn nói qua ngày hôm nay mang Giai Giai đi Ba Sơn, bây giờ lại nuốt lời.
Giai Giai thật cao hứng vì Lục Minh còn nhớ rõ việc này, trong lòng vui vẻ một hồi, nói: "Anh tỉnh ngủ là tốt rồi, Ba Sơn hôm nào đi cũng được, lúc nào cũng có thể. Tiểu Diệp đã ở bệnh viện, anh cùng nàng cùng nhau trở về đi! Được rồi, gọi điện thoại cho Dung tỷ đi!"
Sau khi nối được điện thoại với Hoắc yêu nữ thì nàng cười hắc hắc quái dị, chính là không nói lời nào.
Lục Minh nghe thế liền không thể hiểu nổi, Hoắc yêu nữ này cũng mất trí nhớ rồi sao?
"Anh mới mất trí nhớ ấy, em chỉ nhớ tới dáng dấp của người nào đó như lợn chết nằm ở trên giường bệnh, cho nên cười thôi. Được xưng là kim thương không ngã của Lục Minh đồng học, em sờ qua, tại khi anh ngủ như lợn chết thì gục xuống, em sờ soạng hồi lâu cũng không có phản ứng, của anh hoàn toàn héo rồi!" Hoắc yêu nữ nói hù cho Lục Minh một cú sốc, có điều là vừa nghĩ tới thân thể mềm mại thân thể mềm mại tuyết ngọc 36D kia của Hoắc yêu nữ, tiểu phúc phát nhiệt từng hồi, tại nơi nào đó rục rịch, không ngừng xung động, nhất thời yên lòng.
"Hừ, có đúng héo hay không, vậy phải tại trên người em thử qua mới biết được!" Lục Minh đe dọa nàng nói: "Lúc đó anh sẽ tuyệt đối không nghe cầu xin tha thứ của người nào đó mà mềm lòng đâu!"
"Đừng tới, phía dưới còn sưng đỏ này, bại hoại, anh thế nào cũng phải cho người ta nghỉ ngơi vài ngày! Vừa rồi người ta chỉ là cùng anh chỉ đùa một chút, ai chẳng biết sức chiến đấu của Lục thiếu gia tu luyện Đồng Tử Công là thiên hạ đệ nhất, tiểu nữ tử là không được nói xấu!" Hoắc yêu nữ vội vàng chịu nhận lỗi, xin Lục Minh bớt giận.
"Có người gọi điện thoại , anh sẽ trừng trị em sau!" Lục Minh phát hiện Mila gọi điện thoại tới, trước tiên cùng Hoắc yêu nữ kết thúc cuộc gọi.
"Khuê nữ của nhà ai tự nguyện đưa tới cửa cho anh làm hại phải không. . ." Hoắc Vấn Dung có chút chua xót, trực giác nàng phản ứng, người gọi cho Lục Minh là một nữ hài tử.
"Ngoại trừ yêu nữ của Hoắc gia, không ai muốn bị anh làm hại! Hơn nữa, anh không phải làm hại người nào đó, mà là cùng người nào đó cùng nhau qua lại làm hại!" Lục Minh nói ít nhiều lừa gạt cho Hoắc Vấn Dung có chút mềm lòng, nói lẩm bẩm hai câu, biểu thị bất mãn rồi cúp máy. Lục Minh lại tiếp điện thoại đường dài của Mila, Mila oa một tiếng tại trong đầu điện thoại bên kia khóc nấc lên, tựa hồ rất thương tâm.
Đã chết hai lão bà, nàng có thể không thương tâm sao?
Đặc biệt Mila cảm thấy là mình hại chết hai cô gái tóc vàng, lại càng thương tâm hơn, nếu như nàng nghe lời Lục Minh đi nhanh, hoặc là không đi thông báo cho kẻ phản bội Hắc Trân Châu Mã Kiều kia, như vậy hai cô gái tóc vàng căn bản là sẽ không chết thảm tại dưới súng của Mã Kiều .
Khóc ba phút, Mila cả giận nói: "Ngươi cũng không an ủi ta một chút, ngươi không biết, ngày hôm nay ta cực kỳ thương tâm , ngươi câm điếc rồi sao?"
Lục Minh toát mồ hôi , mình có thể nói cái gì?
Bảo nàng cố nén bi thương sau đó sẽ tìm một đôi kim ti miêu khác sao? Có điều là nàng đối với hai người lão bà đã chết, chính là đồng cảm, cho nên cũng không ngại nàng chửi mình vài câu, để nàng phát tiết mặt trái tâm tình là được rồi. Mila mắng mười phút, bỗng nhiên lại khóc lên: "Ngươi nếu như biết thuật hồi sinh, hãy giúp ta đem các nàng hồi sinh đi, tối đa ta với ngươi trên giường, cùng ngươi một đêm là được !"
"Ta không biết thuật hồi sinh, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không phải là thiên sứ a!" Lục Minh nghe xong điên cuồng toát mồ hôi.
"Nhưng mà ngươi biết bay. . ." Mila khóc sướt mướt .
"Được rồi, ta thừa nhận ta là một điểu nhân, ta bay trên trời, ta độn địa, được rồi đi? Ngươi đừng bảo ta hồi sinh các nàng, ta không có cái năng lực đó!" Lục Minh trong lòng thật đúng là sợ Mila đem thi thể của hai người kim ti miêu vận chuyển đến Lam Hải .
"Ngươi chính là có thuật hồi sinh, cũng không dùng được, ngày hôm nay ta đã đem các nàng hoả táng rồi!" Mila lại khóc lớn lên.
"Hai người các nàng sẽ lên thiên đường , nói không chừng so với ngươi còn tốt hơn!" Lục Minh thầm kêu nguy hiểm thật, Mila vẫn còn lý trí, không có điên rồ, vội vàng an ủi nàng vài câu.
"Các nàng lên thiên đường, ta một người sống không có ý nghĩa a! Ngươi có đúng rất hài lòng hay không, ta bây giờ không có vợ liễu, ngươi có đúng cảm thấy ngươi có cơ hội thừa cơ mà vào, có đúng cảm thấy có cơ hội theo ta lên giường hay không ?" Mila bỗng nhiên có chút hoài nghi Lục Minh có đúng giấu diếm dã tâm hay không, nàng hoài nghi người này đang cười trộm, mình không có lão bà, bây giờ lại cực kỳ thương tâm , hắn vừa vặn thừa cơ mà vào.
"Trời ơi, vóc người thô ráp của ngươi,có cho lão tử còn không thèm đói!" Lục Minh giận dữ, cái hoài nghi này thực sự quá oan uổng!
"Thực sự không có?" Mila chính là có chút hoài nghi.
"Bạn gái của lão tử toàn bộ trắng nõn mềm mại, tùy tiện một người đều gấp mười lần ngươi, ngươi tính là cái rắm!" Lục Minh làm cho Mila kinh hãi, thoá mạ nàng một hồi.
"Ngươi giúp ta giết Chiết Dực Thiên Sứ, tiêu diệt thế lực tàn dư của Thạch Trung Kiếm cùng Chiết Dực Thiên Sứ tại Châu Âu, báo thù cho tỷ muội các nàng, ta với ngươi lên giường, mặc cho ngươi chơi đùa một đêm, Mila ta nói được thì làm được!" Mila gọi điện thoại cho Lục Minh, xem ra trước đó tư tưởng đã giãy dụa hồi lâu, cũng đã hạ quyết tâm!
"Lên giường? Không thích! Muốn báo thù, tự mình làm đi, đừng tìm ta, lão tử đi tán gái, ai thèm để ý tới ngươi!" Lục Minh đem điện thoại di động tắt máy.
"Đại phôi đản, có phải là em tới đón anh, mới làm bộ như thế phải không?" Phía sau vang lên ma âm dị dàng của hồ ly trong gió đêm. . .
Bình Luận (0)
Comment