Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 318

"Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, chắc là tiểu Vương muốn đi săn kiếm vài con thú về ấy mà, đây là tiếng súng săn!" Hà Đại Niên đứng lên, ý bảo Niếp Thanh Lam và Lục Minh đừng hoảng hốt.
"Tiểu tử này thật biết làm ồn, không làm người ta sợ là không được"
Trương đội trưởng mang theo một mâm thịt bước vào, lẩm bẩm nói. Ông ta dọn đồ ăn ra bàn, Lục Minh nhìn thấy mà muốn xỉu, năm con gà, tràn đầy hai bàn, nhiều thịt như vậy... có thể ăn hết sao? Lục Minh nhìn thấy Trương đội trưởng còn tiếp tục chặt thịt, không khỏi choáng váng, thầm nghĩ, bữa cơm này rốt cục cho bao nhiêu người ăn?
Khoảng chục phút đồng hồ sau, người thanh niên đen gầy tên tiểu Vương ấy không biết đã bắn được cái gì trở về, mà đắc ý đưa cho Trương đội trưởng xử lý, trên người hắn tràn đầy mùi của dã thú.
May là hắn cũng biết điều đó, nên không dám lại gần Niếp Thanh Lam, tìm một cái khăn và một cục xà bông, bưng chậu đi ra ngoài, phỏng chừng là tắm rửa.
Hà Đại Niên nhìn Lục Minh và Niếp Thanh Lam, không nói gì.
Lục Minh biết, ở lưng chừng núi kiểu này, nếu muốn tám thì phải đi đến cuối nguồn mà tắm, nếu không để cho người ta nấu nước, vậy thì quả thật mệt chết! Hắn đứng lên, tỏ vẻ muốn đi tắm, Hà Đại Niên nói trong nhà cũng có nước, nhưng Lục Minh muốn ra sông tắm, cũng không phản đối nữa, cùng đi ra. Còn lại một mình Niếp Thanh Lam, không có chuyện gì để làm, vô luận là nàng muốn làm cái gì, thì hai người phụ nử kia đều giành hết, chỉ để cho nàng ngồi yên đó thôi.
Có vài đứa trẻ đứng lấm la lấm lét ngoài cửa, có hai đứa nhỏ còn dám lấy kẹo của nàng cho nữa...
Ra đến gần bờ sôn, Lục Minh vừa định cởi quần áo, thì Hạ Đại Niên đã hỏi hắn là có biết bơi hay không.
"Biết, sông này chắ cũng không sâu, hẳn là không có vấn đề" Lục Minh gật đầu.
"Nước thì không sâu, nhưng rất lạnh, lại có nước xoáy, cho nên đừng đi quá xa" Tiểu Vương tuy rằng cảm thấy Lục Minh là tình địch, nhưng vẫn nhắc nhở hắn một câu.
Lát sau, có hai người đàn ông khiêng xe đạp đi qua cầu treo, Hà Đại Niên nhìn thấy xong rồi quay sang cười cười với Lục Minh, nói : "Bình thường có thể chạy xe qua, nhưng bây giờ trời đã tối rồi, hơn nữa còn có gió, nên hai người không dám chạy. Chẳng qua, nhắc đến mới nhớ, lần đầu tiên tới, còn dám cõng người qua cầu, cháu đúng là người đầu tiên. Chắc là trong thành phố cháu rất to gan phải không"
Lục Minh cười ha hả, nói : "Con thật ra cũng không tính là người thành phố, lớn lên ở nông thôn mà"
Hà Đại Niên và tiểu Vương nghe xong, lộ ra biểu tình hèn chi.
Sau khi tắm rửa xong, trở về căn nhà màu trắng, trời đã hoàn toàn tối đen, trên trời đầy trăng và sao, nhìn kỹ có thể thấy được sơn đạo đen tuyền, đặc biệt là xung quanh căn nhà màu trắng còn có vài ngọn đèn nữa, có vẻ như tràn đầy sinh khí.
Trong nhà bây giờ có hơn mười người đàn ông đang ngồi, Trương đội trưởng giới thiệu đơn giản cho Lục Minh, hai người nhìn hơn ba mươi tuổi kia là cảnh sát, chính là hai người đã khiêng xe đạp qua cầu. Có một lão già hói nửa đầu hơn năm mươi tuổi, là bí thư của một thôn gần đây, chứng minh rằng nơi này vẫn còn có đảng lãnh đạo. Đương nhiên, loại cơ sở cán bộ dành cho thôn trưởng không có, nguyên nhân là làm thôn trưởng sẽ phải đưa ba mươi đồng, mà số tiền này ở đây thì... vì thế chẳng ai muốn làm thôn trưởng cả.
Hơn nữa, người dân ở cách nhau qá xanh, cũng chẳng đủ một trăm hộ, mà sống xung quanh ngọn núi có phạm vi gần trăm km, có thôn trưởng tương đương như không có, căn bản là không quản lý được, cho nên chức quan này cho đến nay vẫn để trống.
Có một lão già hơn năm sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, là hiệu trưởng nơi này, và một người hơn bốn mươi tuổi, là chủ nhiệm.
Thầy giáo?
Không!
Cách ngôi nhà này không xa, có một cái trường màu vàng, về phần học sinh, là do hiệu trưởng và chủ nhiệm xử lý.
"Ai, hôm nay được uống rượu rồi" Lão bí thư đem chai rượu ra, có thể thấy chai rượu này cũng là vật hiếm lạ ở đây, nhưng mà, trước khi ngồi xuống, Lục Minh đã ngửi thấy trên người ông đầy mùi rượu, chứng mình rằng sách vở nói đúng, người già thường không thiếu được rượu. Lão bí thư hớp một ngụm, liền khen không dứt miệng : "Rất khác, quả thật rất khác, là mùi chính tông, rượu thật thơm, không có pha, hương vị rất ngon! Rượu ngon, tên là gì vậy? Rượu ngũ lương? Đúng là rượu ngon, lần trước ta đến trấn để họp, cũng có uống qua, nhưng mùi vị rất khác... cậu trai trẻ, rượu này một trăm đồng một chai à?"
"Ba bốn... ba bốn mươi đồng, rẻ lắm!" Lục Minh thiếu chút nữa đã nói rằng ba bốn trăm đồng, may là Niếp Thanh Lam đã đạp giò hắn một cái, liền lập tức sửa miệng.
""Khụ!" Hiệu trưởng và chủ nhiệm vốn định làm một ngụm, bỗng nhiên nghe Lục Minh sửa miệng, lập tức phản ứng, biết giá khẳng định không thấp, luyến tiếc không dám uống, mạnh mẽ nhịn xuống, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, thiếu chút nữa coi như là không uống, hai người nhanh chóng lấy thịt nhét vào miệng, lấp đầy cái cổ họng, để cơn ho khan nhịn xuống.
"
Ba bốn mươi đồng cũng không rẻ, cho tôi một ly đi!" Tiểu Vương quyết định uống một ly.
Một tháng tiền lương của hắn chỉ có hai trăm, một chai rượu hết ba bốn mươi đồng, đương nhiên không thấp.
Ở đây, chỉ có hắn là không nghe ra Lục Minh đã sửa miệng, rót đầy ly, nốc cái ọc hết, sau đó đưa cái ly cho Hà Đại Niên, ý muốn thêm một ly nữa.
Hà Đại Niên thiếu chút nữa đã đập hắn rồi, thằng nhóc này, rượu ba bốn trăm đồng mà uống cái ọc vậy hả, không phải là làm hư đồ tốt sao? Liền rót cho tiểu Vương một ly bia, cả giận nói : "
Uống rượu làm gì, uống nhiều lại say, say rồi nói sảng, làm dọa tiểu Lâm đồng chí!" Tiểu Vương như bị điểm trúng tử huyệt, hắn thật sợ mình sẽ làm vậy trước mặt Niếp Thanh Lam, cho nên cầm lấy ly bia cười nói : "Tuy rằng con không thể so với mọi người, nhưng cân lượng cũng phải có, mới có một hai ly, không sao đâu!"
Thấy là rượu ngon, hai vị đại tẩu cũng không nhịn được, bưng ly của chồng lên uống một cái, xong rồi cùng khen là rượu ngon.
Lão bí thư già lại uống một ngụm, xong rồi tiếp tục rung đùi đắc ý.
Hai vị đại tẩu sợ hai người không dám ăn, vì thế gấp đồ ăn cho Lục Minh và Niếp Thanh Lam hoài, à, còn gấp cả cái đầu gà cho hai người, theo phong tục nơi này, gấp đầu gà có nghĩa là tỏ vẻ.
Cái này, bình thường chỉ có người lớn mới có tư cách ăn, còn những thứ như chân gà thì chỉ có con nít ăn thôi. Lục Minh thì không sao, đưa cái gì ăn cái đó, nhưng Niếp Thanh Lam thì có vẻ choáng váng, vội vàng gấp cái đầu gà cho vào chén của Lục Minh.
Mà ở đây, cũng không có gạo, càng không có nếp, chỉ có ăn cây ngô và khoai lang...
Riêng Niếp Thanh Lam thì có thêm một chén hồ dán nhỏ trước mặt.
Lão bí thư, hiệu trưởng, chủ nhiệm, Lý phó sở và Trương đội trưởng đều là nhân vật cấp lãnh đạo đều không có được đãi ngộ như vậy, phỏng chừng là do hai vị đại tẩu sợ Niếp Thanh Lam ăn không quen, cho nên đặc biệt làm cho nàng một chén hồ dán. Đối với Niếp Thanh lam, cái thứ đặc đặc này kì thật rất khó ăn, chẳng qua nàng rất cảm động, lập tức bưng chén lên chia cho hai vị đại tẩu một ít.
"Thấy hai đứa trẻ thành phố chịu đến đây, trong lòng tôi rất vui, nào, chúng ta làm một ly" Lý phó sở đã hơi say rồi, kích động nâng ly lên.
"
Cạn!" Tất cả mọi người đều uống đến đỏ mặt.
Rượu ngũ lương năm mươi hai độ, cũng không phải là nước sôi, nhưng cũng rất khô nóng, vả lại mọi người ở đây đều thấy nó là rượu quý, cho nên chỉ mới uống một chút thôi mà đã thấy say.
Mọi người bắt đầu ồn ào, thì đột nhiên, Lục Minh nghe thấy từ một chổ xa xôi, có một tiếng súng vang lên.
Hắn huých eo Niếp Thanh Lam, nhưng Niếp Thanh Lam không có thính lực kinh người như hắn, nên không nghe được. Hà Đại Niên kì quái nhìn Lục Minh, thấy hắn muốn đi nhà cầu, vội vàng đi theo, hỏi : "Có phải là do rượu hành không? Vậy để chú kêu Khoan tẩu làm một bát giải rượu cho!"
Lục Minh lắc đầu, chỉ về hướng tây nam, nhẹ giọng nói : "
Tựa hồ bên kia có tiếng súng..."
Hà Đại Niên cười cười, khoát tay nói : "
Không đâu, trong phạm vị mười km này, bọn buôn thuốc phiện không dám đi qua đâu, bọn chúng tuy rằng hung hăng, nhưng vẫn còn có bọn chú, nên chúng không dám kiêu ngạo như thế đâu. Bọn chúng bình thường hay đi "Quỷ Kiến Sầu""Hổ Khiêu Giản", còn không thì đi "Nhất Tuyến Thiên""Kim Hà Loan", chứ cái khu "Thập Tam Quan""Cầu treo dây cáp" này bọn chúng không dám đi đâu, vì lúc trước bọn chú bắt dữ quá, cho nên bọn chúng ít dám đi đường này, đều chọn đường xa! Bọn chú còn có hai đồng đi đang đi tuần bên ngoài, ở khu "Hồ Ly Chủy""Sấu Cẩu Lĩnh" phía đông nam, nếu bọn họ gặp phải dân buôn thuốc phiện, chỉ sợ rằng còn chưa kịp nổ súng nữa là... có lẽ con đã nghe lầm rồi, ở đây gió núi thổi vào cây trúc, nghe nó ầm ầm, cũng không kì quái!" ( Cái này mình không biết là sao nữa, có lẽ là tên của những ngọn núi, hay là những khu vực được đặt tên)
Ngay từ đầu, Hà Đại Niên đã âm thầm cười nhạo Lục Minh, cảm thấy hắn nhất định là bị tiếng súng săn của Tiểu Vương làm hoảng sợ, đến mức trông gà hóa cuốc.
Nhưng mà, trong lúc ông vừa định khuyên Lục Minh trở về phòng, thì ở hướng tây nam lại truyền đến tiếng súng.
Hà Đại Niên hoảng sợ, lập tức tỉnh rượu, khuôn mặt vốn đang đơ đơ ra do rượu, lập tức trở nên rất có thần, ông nhào ra sân sau một giây, hét lớn : "Trương đội trưởng, xảy ra chuyện rồi, A Vương và Thạch Đản có lẽ đã gặp phiền toái, bọn họ đang nổ súng cầu viện!"
Người trong phòng nghe xong kinh ngạc, nhưng có phản ứng nhanh chóng, lập tức có hành động.
Mặc quần mặc áo vào, vội vàng xách súng theo.
Hai vị đại tẩu thì tranh thủ khoát thêm áo cho chồng, còn lão bí thư nhìn thấy Niếp Thanh Lam cũng đứng lên, nhanh chóng khoát tay nói : "
Hai đứa không cần đi, bọn buôn ma túy này rất tàn ác, không biết nương tay đâu! Chúng là tay già đời, hai đứa lại vừa tới, chưa quen địa hình, ngàn vạn lần đừng đi!" Trong lúc đang nói, thì tiếng súng thứ ba vang lên, Trương đội trưởng vừa định muốn khuyên Lục Minh và Niếp Thanh Lam ở lại, thì đã thấy hai người cầm súng trong tay, gấp đến độ chỉ kịp quay về nói với vợ rằng : "Em giữ bọn họ lại, bọn anh lập tức xuất phát... nhanh lên, nhanh lên!"
Hai người ngoan ngoãn ở nhà, chờ bọn họ đi rồi, liền lẻn theo phía sau.
Cho đến khi đi qua cầu treo, Hà Đại Niên mới phát hiện ra hai búp bê thành phố đã mò theo sau lưng mình, không khỏi âm thầm kêu khổ, lỡ như gặp phải dân buôn thuốc, thì hai búp bê này khẳng định sẽ gặp nguy hiểm, nếu mà bọn họ mất một cọng tóc, vậy thì Trần Đại Văn không mắng mình chết mới lạ!
"
Cẩn thận, hai đứa phải nghe chú chỉ huy, hiểu không? Chú nói đi thì đi, tuyệt đối không được dừng!"
Hà Đại Niên nghĩ thầm, kêu bọn họ về đã không còn kịp rồi, không bằng cứ mang theo.
Coi chừng bên cạnh, còn tốt hơn là để bọn họ tự trở về, lỡ như bọn họ lọt cầu treo xuống đáy cốc, như vậy thì mạng nhỏ khó mà bảo toàn.
Tiếng súng cứ vài phút lại vang lên một lần, nghe thì có vẻ không xa, nhưng mà hạy đến cũng ít nhất là nửa tiếng.
Trương đội trưởng nhìn như nông dân thế mà lại có tốc độ nhanh nhất, còn nhanh hơn cả Tiểu Vương đang lo cho an nguy của anh, vọt vào trong rừng cây, tìm nửa ngày, không thấy, lao ra bãi đất trống, thấy phía sau gốc cây có một người đàn ông đang chảy máu đầm đìa, thân thể của người này tựa hồ như bị chém nhiều chổ,bên vai phai còn dính cả một cây đao chưa kịp rút ra, máu tươi nhuộm đỏ xung quanh.
Khi mọi người đuổi tới, thì hắn ta đã hôn mê do mất máu quá nhiều.
"Thạch Đản, Thạch Đản, tỉnh lại!" Trương đội trưởng hét lớn : "Mọi người cẩn thận, hắn bị "Tùng Lâm Chi Hổ" làm bị thường, rất có thể là lính đánh thuê của "Tam Giác Vàng", cũng có thể là thủ hạ của "Kê Vương", nói không cần còn có mai phục xung quanh, cẩn thận tìm kiếm, nhanh chóng tìm A Vương, Lý sở, ông đến cứu người đi, tôi đi kiếm người, mấy thằng khốn này có hỏa lực rất mạnh, mọi người đừng quá đi gần tôi! Hà Đại Niên, sao ông lại mang Sở Tần và Lâm Diệp đến đây, ông bị điên à? Mau dẫn bọn họ về, nơi này nguy hiểm lắm!"
"
Mọi người nằm xuống đất, hướng mười giờ có hai người, hướng mười hai giờ có một, hướng ba giờ cũng có một"
Lục Minh vừa nói xong, mọi người lập tức nhào đầu xuống đất.
Hai giây sau, trong rừng cây vang lên tiếng súng dày đặc, Niếp Thanh Lam và Lục Minh nghe xong, không khỏi nhảy dựng lên, tiếng súng như vậy, chính là của Ak47, và không chỉ là một cây!
Bình Luận (0)
Comment