Nho sinh nam tử đẩy nhẹ chiếc kính mắt , sau đó mở cửa phòng làm việc của mình.
Bên trong, một nam tử mặc ki-mô-nô đang ngồi, hắn đang thương thức một thanh đao võ sĩ (chắc là kiếm nhật samurai, katana ý), ánh mắt sắc bén như chim ưng. Thấy Nho sinh nam tử tiến vào, hắn buông thanh đao võ sĩ xuống, lãnh đạm hỏi:
"Tín Giới, lần này mọi việc có thuận lợi không?""Rất thuận lợi, tôi cũng đã xử lý cái tên sát thủ ngu xuẩn kia rồi. Với tình hình như hiện nay, xem ra đám cảnh sát vô năng sẽ không tìm được chứng cứ gì cả".
Nho sinh nam tử, tên là Điền Trung Tín Giới mỉm cười, xoay người hướng về nam tử mặc ki-mô-nô, hơi cúi đầu nói: "Đã điều tra rõ chân tướng, sai lầm lần này cũng không phải là tiểu thứ lang(em ta) gây ra, là do đám cảnh sát đó lục tìm một đám cảnh sát đang chơi gái khác, trong lúc vô ý liền phát hiện ra đầu rắn(tay chân) của chúng ta ở bên ngoài. Đội trưởng của bọn chúng là một nam nhân, được xưng là 'Thiết diện truy mệnh' La Cương, tên Trung Quốc này cùng đám cảnh sát bình thường có chút bất đồng. Khi phá án thì lục thân bất nhận, phản ứng nhanh chóng không chút do dự, Tiểu thứ lang thất bại lần này là do thiên ý. Không phải hắn không có năng lực, cũng không phải là do thực lực của đám cảnh sát Trung Quốc kia, Đằng Tỉnh, tôi xin anh cho nó một cơ hội nữa…"
"Tín Giới, cậu là anh nó, nhớ là phải cẩn thận trông chừng nó. Dù sao nó vẫn còn thiếu kinh nghiệm". Nam tử Đằng Tỉnh mặc ki-mô-nô kia nghe xong, khẽ gật đầu, vừa cười hỏi:
" Vừa rồi ở dưới lầu, ngươi hình như lại mang về thêm một người, người này có vấn đề gì sao?""Không có vấn đề, tên đó chỉ là một tên Trung Quốc làm thuê bình thường, người như hắn có chết cả ngàn vạn người, cũng chẳng có ai thèm để ý đến" Điền Trung Tín Giới lại nâng nhẹ cái kính, âm hiểm cười đáp.
"Hiện tại chẳng những bên trong Nhật Bản mà toàn bộ thế giới đều cực kỳ thiếu cơ quan nội tạng, mà Trung Quốc lại có dân số đông nhất thế giới, tài nguyên phong phú, chúng ta đương nhiên phải lợi dụng cho tốt. Bất quá, chúng ta phải chú ý an toàn, đừng dễ dãi để người xa lạ vào căn cứ bí mật này, vạn nhất có người chạy trốn, nhiều năm tâm huyết kinh doanh của chúng ta sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát"Đằng Tỉnh dừng một chút, lại nói:
"long đầu xã hội đen Lam Hải, Thanh Long kia, hắn cự tuyệt hợp tác với chúng ta, Tín Giới, cậu phải cảnh cáo hắn một chút để hắn hiểu được, Anh Đào hội chúng ta không phải là tổ chức nhỏ bé yếu ớt như bọn chúng. Không quy thuận không hợp tác. Như vậy, chúng chắc chắn phải chết!""Được" Điền Trung Tín Giới khom người trả lời.
"Hiện tại tay chân bên ngoài, đều bị cảnh sát tóm hết, chúng ta phải cần một kế hoạch mới…. Tín Giới, ngồi xuống, thử nhìn qua phương án này xem" Đằng Tỉnh ra hiệu cho Điền Trung Tín Giới ngồi xuống, sau đó đưa qua một bản thảo ý bảo hắn xem. Chính hắn lại nhẹ nhàng nâng chung trà lên, nhàn nhã thưởng thức.
Điền Trung Tín Giới ngồi xuống, nhìn kỹ qua phương án, sau đó gật đầu nhè nhẹ.
Khu nhà gia công phía dưới, không biết từ lúc nào đã biến thành một mảng huyết tinh như nơi địa ngục, huyết hoa bắn tung tóe đầy trời, lớp lớp người theo nhau ngã xuống. Một số bác sĩ ngã ngay trước bàn phẫu thuật. Cánh tay, cột sống đều bị người khác tức giận mà bẻ gãy đi, cho dù bây giờ có người tới cứu bọn họ qua cơn hấp hối này, chắc chắn cả đời bọn họ cũng không rời xa được khỏi cái xe lăn.
Súng lục nằm la liệt trên đất, phần lớn đều đã thành sắt vụn, còn chủ nhân của chúng, một tên cũng không sống sót…
Trong bóng đêm, một giọng nói đè nén đầy sự phẫn nộ đang dùng di động trò chuyện:
"Hình thúc, chú nhanh dẫn người đến Tây Giao Thạch Giác, nơi này chính là công trường có vốn đầu tư của Nhật và cũng là căn cứ bí mật của bọn buôn bán nội tạng con người!!"Đằng Tỉnh vẫn đang ung dung ngồi uống trà, còn Điền Trung Tín Giới ngồi cầm bút hoàn thiện kế hoạch với sự chăm chú. Bọn họ hoàn toàn không biết những chuyện đang phát sinh ngoài kia.
Cách bức tường có nút ấn mầu đỏ của cơ quan báo động không xa là một nam tử, gã đang bò lên từ vũng máu, cố nhịn nỗi đau đớn, sợ hãi nhìn xung quanh, không phát hiện thấy kẻ vừa bất ngờ đột kích, tay hắn run rây, chậm rãi hướng tới muốn bấm vào cái chuông...
Đúng lúc này sau lưng hắn chợt xuất hiện một người với giọng nói lạnh lẽo:
"Tự cho mình là thông minh".
Nam tử đang muốn ấn chuông để thông báo cho cấp trên biết được nghe thấy vậy, thân thể gã run lên, gã điên cuồng gào thét đứng lên, cố gắng dùng chút tàn lực cuối cùng lao bổ tới dùng bàn tay đập về phía cái chuông cảnh báo.
Hắn chợt kinh ngạc phát hiện, cánh tay của hắn đã rớt xuống đất từ lúc nào, chỉ cần một chút nữa thôi, hắn đã có thể chạm tới cái chuông cảnh báo rồi.
Chỉ một chút thôi, nhưng lại như Hồng Câu không thể vượt qua được.(Hồng Câu=Hồng Yến Môn, Hạng Vũ+Lưu Bang)
Thời gian bất tri bất giác, lặng lẽ trôi qua.
Đằng Tỉnh ngồi đã lâu, lúc này gã đặt chén trà xuống, đứng lên, trong lúc vô ý thong thả bước về phía cửa sổ. Đôi mắt thất thần, tựa hồ nhìn về phong cảnh phía xa xa kia, gã chợt kinh ngạc, phát hiện phía trước có một con rồng đang bay về phía này. Phi tới cái bàn bên cạnh, nhìn vào kính viễn vọng, sắc mặt hắn chợt đại biến, quát:
"Có người báo cảnh sát, đó là đội xe cảnh sát của người Trung Quốc!!!"Điền Trung Tín Giới vừa nghe tin, nhanh chóng lao tới của sổ. Chỉ thấy đang có ít nhất gần trăm xe cảnh sát đang nhanh chóng hướng bên này phóng tới.
Cảnh sát Trung Quốc làm sao lại biết căn cứ bí mật của trộm đạo nội tạng người là ở đây?
Dựa theo tốc độ hiện tại của xe cảnh sát, chậm nhất là 5 phút nữa sẽ tới nơi. Cho dù bây giờ đem toàn bộ khu nhà nhỏ này vây chặt, tin tưởng cũng không quá mười phút.
"Tại sao lại như vậy? chúng ta sao lại bị bại lộ? ngu ngốc, Sơn Bản đúng là ngu như lợn, tại sao bọn cảnh sát đên gần như thế lại không phát giác gì, lính gác chạy đâu cả rồi? Tín Giới, cậu xuống, báo ngay cho bọn Sơn Bản, để hắn dùng mọi thủ đoạn, giữ bọn cảnh sát Trung Quốc lại. Đồng thời, cậu mang hết bác sĩ và cơ quan nội tạng vv… trốn xuống tầng hầm ngầm trước đi. Chú ý, nhớ rửa sạch hiện trường, tiêu hủy hết mọi chứng cớ!" Đằng Tỉnh đã mất đi vẻ bình tĩnh lúc trước, tâm tình rất bực tức ra lệnh.
Gã không đợi Tín Giới lên tiếng trả lời, cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số, quát lên:
"Nghiệt chủng ngu ngốc, bảo Sơn Bản đầu heo kia ra nghe điện thoại!""Nếu như ngươi tìm tên Sơn Bản, chỉ sợ hắn đúng là ngu như heo, không thể phục vụ cho các ngươi được nữa rồi."Ngoài của truyền đến một âm thanh lạnh như băng.
Tiếp đó, cánh cửa vỡ nát, có một nam tử bị đánh đến không ra hình người, bị người khác từ ngoài ném vào, kẻ đó rơi mạnh xuống mặt đất, máu tươi bắn tung tóe ra xung quanh. Đằng Tỉnh cùng Điền Trung Tín Giới thấy trước mắt một người. Toàn bộ hàm răng của người này đều bị đánh bay đi đâu mất, tay chân bị đánh gãy nát vặn vẹo như bánh quai chèo. Cả người hắn máu me be bét, có thể thấy hắn chết thê thảm vô cùng. Qua bộ tóc cùng quần áo hắn đang mặc, miễn cưỡng mới có thể nhìn ra, hắn chính là cánh tay đắc lực nhất, là kẻ mạnh nhất dưới trướng mình–Sơn Bản Kiếm Thái(Yamamoto kenta).
Sơn Bản là cao thủ Karate đai đen ngũ đoạn, hắn chưa từng có đối thủ. Vậy mà hiện tại, hắn lại bị người ta vô thanh vô tức đánh thành một bãi bùn nát. Như thế, đối thủ của hắn rốt cuộc là yêu quái phương nào?
Đằng Tỉnh cùng với Điền Trung Tín Giới đang sợ hãi quan sát mọi việc, thì chợt trước cửa, một người thanh niên xuất hiện.
Người thanh niên này, dùng máu vẽ lên mặt mình bức tranh Xi Vưu ma văn khủng bố, trong mắt tràn đấy sát khí băng lãnh như liêm đao của tử thần.
Trên người hắn,những vết máu như hoa loang lổ khắp nơi, vậy mà hai tay hắn lại trắng như bạch ngọc. Hắn lững thững bước đi trên khoảng sân vắng vẻ, tự nhiên như sân sau nhà mình vậy…
Điền Trung Tín Giới thấy vậy, sợ hãi kêu lên, hắn nhận ra trước mắt hắn chính là người thanh niên làm thuê. Hắn khiếp sợ, run run hỏi:
"Tại sao lại là ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?"Lộ Minh cười nhạt nói:
"Đối với các ngươi mà nói, ta chính là tử thần!"