Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 355

"Số 2, không được vô lễ." Lục Minh vừa nói, nam tử lãnh khốc số 2 lập tức cung kính cúi đầu.
Hắn mở cái vali đen trong tay ra, lộ ra đầy một rương tiền mặt, hai hàng tập tiền bên trái dày cộp là nhân dân tệ, hai hàng bên phải dày cộp lên là đôla. Lão sắc quỷ, đám người Tiểu Lan cùng mẹ của Giai Giai vừa nhìn, đều mở to hai mắt ra nhìn, cái vali này lớn như vậy, bên trong đều là tiền, thậm chí còn có một nửa là đôla, thật không biết có bao nhiêu tiền!
Nam tử lãnh khốc số 2 tùy ý rút từ trong vali ra hai mươi lăm tập nhân dân tệ, để cả đống đặt lên bàn.
Lục Minh dừng một chút, lại nói: "Lại cầm một trăm nghìn đôla đi." Tiếp đó, hắn hướng về phía mẫu thân của Giai Giai, giả ra bộ dạng rất thành khẩn nói: "Thưa dì, quán rượu của cháu sắp tới phải lắp đặt thiết bị cùng xây dựng thêm, cần không ít tiền, gần đây tình hình kinh tế có chút chật vật, chút tiền ấy dì cứ nhận lấy trước, chờ cháu cùng Giai Giai làm giàu được, lại nhất định đưa thêm cho dì một trăm vạn... Dì à, cảm tạ dì đồng ý đem Giai Giai gả cho cho, cháu nhất định sẽ hảo hảo đối đãi nàng, tở trong long của cháu, Giai Giai chính là một nghìn vạn, một trăm triệu, một trăm trăm triệu cũng không đổi được, dì đồng ý cho nàng theo cháu, cháu phi thường cảm kích dì..."
Chờ khi nam tử lãnh khốc số 2 lại cầm 100.000 đôla đi ra, Lục Minh lấy tay khẽ kéo Giai Giai, hướng mẹ của Giai Giai cung kính đưa tới nói: "Dì à, chúc dì sinh nhật vui sướng, chúng cháu còn có việc, phải cùng Giai Giai đi về trước, sau này khi rảnh rỗi, sẽ trở lại thăm dì!"
Mẹ của Giai Giai trợn trắng mắt, tiểu tử nghèo biến hóa nhanh chóng, biến thành ông chủ kim cương, nhưng lại là cái loại đỉnh cấp này, này, thật sự làm cho nàng không dám tin tưởng.
Khi sắp ra khỏi cửa, Lục Minh lại quay người lại, mở túi xách tay nhỏ của Giai Giai, lấy ra hai thỏi vàng óng ả, đưa cho nam tử lãnh khốc số 2, để hắn ném tới trên bàn, mỉm cười: "Giai Giai rời nhà gấp quá, chưa kịp chuẩn bị lễ vật, cũng không thể mua cho dì chút trang sức, đành dùng hai con cá bé xíu này chúc mừng sinh nhật dì đi! Chúng ta ra tay quá keo kiệt, xấu hổ a, dì đại nhân đại lượng chớ trách!"
Các nàng Tiểu Lan vừa nhìn, con ngươi đều muốn rơi ra trên mặt đất .
Dây chuyền vàng thì tính là cái gì. Người này vừa ra tay, liền trực tiếp tặng vàng thỏi!
Lúc đầu, cho rằng hắn là một người làm công cùng đinh. Không nghĩ tới, hắn là một đại gia ẩn giấu sâu!
Những tệp tiền này cùng với hai cây vàng thỏi lấy ra, tựa như một cái tát tiếp một cái, hung hăng đánh lên trên mặt những kẻ điệu bộ này. Đặc biệt các nàng nhớ tới những lời châm biếm kinh bỉ đã nói. Bây giờ nghĩ lại, tựa như kim châm đâm vào trong lòng. Trong phòng tựa hồ có một ác ma đang vô tình cười nhạo. Giống như có người đang cười to nhìn vở hài kịch xem các nàng là một đám chó mắt mù lại hám lợi...
Thái độ của Lục Minh càng là cung kính, càng là lễ phép, càng là khiêm tốn. Các nàng nghe được lại càng là xấu hổ, càng là cảm thấy thẹn, càng là xấu hổ vô cùng.
Mẹ của Giai Giai bây giờ tình nguyện để Lục Minh đưa tay tát cho mình lien tục một hồi. Ít nhất như vậy, nàng còn có thể cảm thấy tốt hơn được một ít.
Bây giờ, Lục Minh cùng Giai Giai phải đi. Nàng căn bản không dám ngăn cản.
Không nói còn có một số 2 lãnh khốc vô tình móc súng ra bất cứ lúc nào, chính là Lục Minh cùng Giai Giai bây giờ, ở trong lòng của nàng, đều là tồn tại cao đến không thể với tới, nàng phát hiện mình ngay cả ngưỡng mộ cũng đều không có khả năng.
Tất cả này, đều là chính một tay cô ta tạo thành !
Lúc đầu nàng có một cô con gái mỹ lệ động lòng người, chỉ cần nàng thoáng dùng con mắt nhìn đứa con gái này một chút, thoáng nói lời ấm lòng, lại hoặc là, trên mặt không có lộ ra thần sắc kinh bỉ như vậy, tin tưởng tất cả trước mắt sẽ biến thành khác ... Nhưng mà, tất cả thứ đó, đều là nàng tạo thành ! Là nàng đưa tay ký tờ giấy, dùng bốn mươi vạn đem con gái "bán" cho Lục Minh!
Là nàng, làm tổn thương lòng của con gái!
Cho dù như vậy, Giai Giai còn gọi mình là mẫu thân, thực hiện lời hứa dùng tiền tài tới trả lại cho công nuôi dạy của mình, chỉ là, nàng không bao giờ ... còn là con gái mình như trước đây nữa!
Nàng không hề thuộc về mình, có lẽ là nàng còn có thể cho mình tiền, nhưng vĩnh viễn, vĩnh viễn, đừng nghĩ nàng dành cho mình cái gì khác ngoài tiền tài . Có lẽ là ở trong lòng của nàng, mình sớm đã bị xem thành một mẫu thân đã chết đi! Tất cả đây đều là kết quả một tay mình gây thành, là mình, tự tay cự tuyệt phần thân tình này, là mình cự tuyệt nhận về đứa con gái này, là tự mình đem nàng "bán đi"...
Hai chân mẹ của Giai Giai mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất, nhìn đống tiền cao như núi cùng thỏi vàng trước mặt, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng phát hiện mấy thứ này, cũng không phải là quan trọng như mình tưởng tượng.
"Lão bà, thật nhiều tiền, a, vàng thỏi, thực sự là vàng thỏi!"
Nàng nhìn thấy vẻ mừng rỡ như điên của chồng mình đang cầm tiền, nhìn tư thế xâu xí dùng răng cắn vàng thỏi của hắn, bỗng nhiên sinh ra sự chán ghét cực lớn.
Trong lòng, liền bừng tỉnh đại ngộ... Ở trong long của con gái, mình hẳn là cũng là xấu xí đáng ghét như vậy, đây là mình, chính là mình trong cảm nhận của con gái cảm nhận trong của mình!
Nàng không có tham dự vào trong sự điên cuồng hân hoan đếm tiền của những người đó trong sảnh, mà là vội vàng chạy tới trước cửa sổ.
Dưới lầu, con gái đang được người yêu của nàng ôm, một đường thương tâm vừa đi vừa khóc... Nghe tiếng khóc nức nở của con gái từ xa xa truyền đến, trong lòng nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác nổi lên, đó chính là hối hận! Mình chiếm được tiền tài, nhưng mất đi một cô con gái, đây là mình đáng đời , nhưng con gái của mình, sau khi trả giá tiền tài, còn mất đi một người mẹ!
Con gái đang khóc, nhưng mà mình còn có mặt mũi đuổi theo đi an ủi nàng sao? Mình không xứng làm một người mẹ, không xứng làm mẹ của nàng !
Con gái đi lần này, tin tưởng nàng vĩnh viễn sẽ không trở lại...
Là tự tay mình chôn vùi một đoạn thân tình mẹ con này, là mình, vô tình giết chết "mẹ" trong lòng nàng , mình bất quá chỉ là một kẻ như thần giữ của thấy tiền liền hoa mắt, căn bản không có tư cách làm một người mẹ!
Mẹ của Giai Giai vô ý thức tóm chặt chấn song cửa sổ, nhìn Lục Minh ôm Giai Giai càng đi càng xa, lần đầu tiên trong đời nàng chảy xuống nước mắt hối hận ...
Nước mắt, chậm rãi chảy xuống khuôn mặt ủa nàng, chảy qua khóe môi, làm cho nàng cảm thấy một loại mùi vị cực chua chat đắng cay.
"Lục Minh, em muốn trở lại thăm bà nội một chút, đốt cho lão nhân gia hương tốt nhất." Sau khi Giai Giai trở về Lam Hải, bỗng nhiên dâng lên nỗi niềm muốn về quê. Sau khi mất đi thân tình của mẫu thân, bây giờ trong long nàng, còn sót lại hình ảnh không rõ lắm của phụ thân, còn có bà nội hiền lành đã mất, nàng mong muốn ở trước mộ phần thân nhân, khép lại vết thương đã vỡ vụn kia.
Lục Minh đương nhiên mong muốn Giai Giai mau chóng quên đi vết thương trong lòng , hắn cảm thấy, có như vậy mẫu thân như vậy, tuy rằng chẳng đáng giá để buồn, thế nhưng sớm giải thoát tầng quan hệ này, vẫn là đáng được ăn mừng ... Ít nhất, mẫu thân của Giai Giai , còn chưa có đem nàng bán cho một ông chủ gì đó!
Xã hội bây giờ, đều là hiện thực như thế .
Người giống như mẹ Giai Giai như vậy, trên xã hội tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là ít.
Thậm chí, còn có mẫu thân còn độc ác vô tình hơn nàng nhiều Giai Giai như vậy, thực sự rất may mắn ! Cho nên Lục Minh tình nguyện dùng tiền giải quyết chuyện này, mà không phải dùng tới thủ đoạn khác! Mẫu thân của Giai Giai, chỉ là tham tài cùng hám lợi, còn chưa thực sự tới mức "bán con gái"chân chính. Trên xã hội có một ít mẫu thân hoặc là phụ thân, chỉ là nghe nói hành vi của bọn họ, sẽ làm cho người ta thấy sởn tóc gáy!
Nam tử lãnh khốc số 2 khi lái xe trở lại Lam Hải, chuyển hướng chỗ tiểu trấn Triều Bình của Giai Giai, lại đi thêm chừng hơn một tiếng đồng hồ, mới đến nguyên quán của Giai Giai.
Nhà cũ của Giai Giai , đã để hàng xóm mượn.
Người nhà này hình như là một huynh đệ của phụ thân, năm đó tang sự của phụ thân cùng bà nội của Giai Giai, đều là bọn họ ra tay hỗ trợ, mới có thể xử lý ổn thỏa.
Lão bá này đã rất già, không đi nổi nữa, lão thấy Giai Giai gật đầu, nói tiếng chào, liền cúi đầu hút thuốc lá của lão.
Nhưng trái lại con dâu thứ hai của hắn, bụng lớn, bưng ra khay trà, nhiệt tình ngồi xuống bắt chuyện Giai Giai cùng Lục Minh , một tiểu hài tử dính nước mũi, ở ngoài cửa nhìn kẹo Giai Giai mua tới, cũng không dám tiến đến cầm. Cô con dâu bụng to cười mắng: "Kim Thủy, coi dánh vẻ của con kìa, đây là Giai Giai tiểu cô, hiểu được phải chào cô không? Đi học thầy giáo không dạy con phải biết lễ phép sao?"
Tiểu hài tử chạy ào tới, cầm hai thanh kẹo đút vào trong túi, lại cầm hai quả táo, sau đó tại trong tiếng mắng của cô con dâu , nhanh như chớp chạy mất.
"Tiểu cô, lần này em trở về, là muốn quay về nhà trông ruộng đồng của em, hay chỉ là quay về xem? Ruộng đồng chúng ta làm, không có cái tiền gì, tiểu cô cùng tiểu dượng cũng không phải người ngoài, chị có lời thật mà nói, chút tiền trợ cấp của quốc gia, sớm đã hết, hiện ở nhà gặp khó khăn, chồng chị cùng đại bá không có văn hóa gì, chỉ có thể vào làm ở công trường trong thành, khiến người sống buồn thiu, còn thiếu nợ tiền công. Tiểu cô, nếu không chúng ta cho em chút lương thực đi, chút thóc ,lạc, những thứ này chúng ta có!" Cô con dâu còn tưởng rằng Giai Giai trở về muốn đòi đất, sau khi nói xong, mang chút ngại ngùng cười cười: "Nếu như tiểu cô cảm thấy không đủ, chị cho tiểu cô thêm năm trăm đồng nữa, thế nào?"
"Nhị tẩu, em không phải trở về đòi tiền , ruộng đồng mọi người trông coi là tốt rồi, những ruộng đồng này bỏ hoang thì thật đáng tiếc, mọi người có thể trồng gì thì trồng. Lần này em trở về, chính là muốn trở về thắp cho bà nội một nén hương tốt nhất." Giai Giai vội vàng xua tay.
"Ai, chị chỉ biết, tiểu cô là sinh viên, có văn hóa, ở trong thành phố có tiền đồ, không thích chút ruộng đồng khô cằn ở nông thôn!" Người vợ nhỏ kia nghe xong, nhất thời thở dài một hơi, nàng thật đúng là sợ Giai Giai đòi tiền.
Sau khi phụ thân Giai Giai mất, ruộng đồng này vẫn đều là do bọn họ trồng, khi bà nội còn sống, bọn họ còn chút lương thực, sau thì bà nội mất, Giai Giai cũng lên thành phố đi học đại học, một năm chỉ trở về vài lần, ruộng đồng vẫn đều là bọn họ trồng.
Bây giờ chính sách tốt rồi, làm ruộng trồng trọt còn có tiền trợ cấp, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là trợ cấp.
Lúc đầu người vợ nhỏ này còn tưởng rằng Giai Giai biết trợ cấp của tròng trọt, phải về là hỏi tiềna, không nghĩ tới hoá ra không phải, trái lại làm cho nàng an tâm không ít. Dựa theo gia cảnh bây giờ, vốn còn có thể sống qua ngày, nhưng sinh con cũng muốn tiền, công trường chỗ chồng làm lại khất nợ tiền lương, lão nhân lại có bệnh thỉnh thoảng nằm viện, sống qua ngày càng khó đi, bây giờ nàng là một tay lo tài chính trong nhà, thật đúng là sợ đòi nợ tới cửa.
Lão nhân ở bên ngoài phơi nắng kia ho khan một chút, không đầu không đuôi nói một câu: "Nàng là ta nhìn lớn lên, sao có thể có lòng như thế, nói lung tung, cũng không sợ người ta chê cười con."
"Là con không đúng, tiểu cô đừng để trong lòng, vị tiểu dượng lớn lên rất đẹp trai, làm ông chủ lớn đi?" Người vợ nhỏ khẽ đánh nhẹ vào miệng mình .
"Không phải, tôi cũng là người nghèo." Lục Minh sờ lấy một bao đỏ thẫm, đưa qua đi: "Lần đầu tiên tới, cho tiểu bảo bối một ít tiền lì xì, chúc may mắn đại cát đại lợi."
Chiêu thức này của Lục Minh , trái lại làm người vợ nhỏ mừng muốn hư.
Nàng cũng không giả bộ nhún nhường, tiếp nhận tiền lì xì, cười hì hì nói: "Vậy xin nhận tình cảm tốt dượng cho, nhà nhỏ của tôi tự nhiên sẽ không khách khí, con, chúc dượng cùng tiểu cô cũng sớm ngày sinh một bé xinh như búp bê đi!" Nàng thấy bao tiền lì xì này rất lớn, bề ngoài tinh mỹ, phỏng chừng bên trong là tờ một trăm đồng đi, vui mừng đút vào trong túi, lại rất cố gắng ôm bụng to tiến vào buồng trong tìm vài thứ, nhìn xem có đồ ăn gì thích hợp hay không, các loại hoa quả bánh trái, đều lấy ra chiêu đãi tiểu dượng.
Giai Giai bái tế phụ thân cùng bà nội xong, lại cùng Lục Minh đi một vòng trong thôn.
Bởi vì kinh tế chuyển biến tốt đẹp, trong thôn thay đổi rất lớn, nhà hai ba tầng san sát, Giai Giai khó tìm lại ký ức lúc nhỏ, hơi cảm thán, cùng Lục Minh lên xe rời khỏi.
Người vợ nhỏ kia đuổi theo, tặng Giai Giai một đống lớn các loại khoai lang, rau củ... Thấy nàng bụng to mà cầm hai túi lớn các thứ chạy tới, Lục Minh cũng thay nàng toát một hồi mồ hôi lạnh, có điều là u người vợ nhỏ kia lau mồ hôi, chẳng hề để ý cười cười: "Ở nông thôn làm ra, hai ba mươi cân rau này là chút lòng thành !"
Chờ Lục Minh cùng Giai Giai đi xong, người vợ nhỏ này mới móc ra tiền lì xì, vui vẻ cười cười: "Ta xem xem, tiểu dượng xuất thủ có đúng tờ tiền lớn hay không, xem hình dạng nên là một trăm đồng đi? Con, con chính là lần đầu tiên nhận được tiền lì xì đó!"
Mở ra nhìn, căn bản không phải tiền mặt, mà là một tờ chi phiếu.
Người vợ nhỏ ngây người, hồi lâu mới phản ứng lại, nhìn nhìn lại chữ mặt trên, viết nghiêm chỉnh 50 vạn nhân dân tệ ( tương đương 1,1 tỷ VND đó ), sợ đến la hoảng lên kêu "a" một tiếng.
"Cả ngày hoang mang rối loạn, cũng không nhìn cái bụng." Lão nhân lắc đầu, đem thuốc lá rời khỏi mồm, lật đật đứng lên.
"Cha thì biết gì, tiểu dượng cho bao nhiêu tiền biết không? Năm mươi vạn, này, này có thể là hắn cho nhầm rồi hay không? Ai nha, má tôi ơi, cho sai cũng thật kinh khủng!" Người vợ nhỏ vừa nghĩ, lập tức ôm bụng to, hướng cửa thôn bên kia chạy tới. Chờ khi nàng chạy tới cổng thôn, trên đường cái của thôn đâu còn có bóng dáng của ô tô nữa, sớm đi từ lâu rồi. Người vợ nhỏ thở dài nói: "Nếu không cho nhầm , thì thật là tốt biết bao, có số tiền này, nhà của ta cũng có thể xây ba tầng a."
"Uy, tới rồi, tôi tìm cô hồi lâu..." Có hai nam tử trung niên hướng bên này chạy tới, xa xa liền lớn tiếng la lên.
"Thôn trưởng? Nước ruộng nhà ông không phải tôi trộm, tôi cũng không biết là ai, ông đừng tìm tôi!" Người vợ nhỏ vừa nhìn nam tử trung niên, lập tức xua tay, ra vẻ mình không có trộm nước ruộng nàhu thôn trưởng.
"Cô nói cái gì a? Nước ruộng nhà cô là tôi bỏ qua, không nhìn một cái bụng to, không nhìn chồng cô ra khỏi thành làm công, tôi còn thật sự không nghĩ nói tới việc này để mở đầu câu chuyện. Tôi làm thôn trưởng thôn Thảo Bì này, vẫn là cho các cô rau bèo." Nam tử trung niên oán giận hai câu, lại hỏi: "Được rồi, chú cô có đúng có một con gái gọi là Giai Giai hay không a? Tôi nhớ kỹ nàng giống như đã từng cùng A Hòa nhà tôi đọc sách qua, cô bé này đọc sách rất là hiểu biết, dân tộc Hồi là trong lớp đệ nhất, sau lại còn học lên đại học, có đúng hay không a?"
"Đúng vậy, ông hỏi cái chuyện này để làm chi?" Người vợ nhỏ vừa nhìn phía sau thôn trường có một nam nhân mặc quân trang, còn tưởng rằng là tới bắt tiểu cô, lập tức đổi giọng: "Tôi không biết, tôi mới vừa trở về, cái gì cũng không biết!"
"Cô nói thế là sao? Chúng ta không phải là người xấu..." Có một trung niên mỹ phụ chừng ba bốn mươi tuổi vội vàng tiến lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười hiền lành: "Chúng ta là bà con thân thích của Giai Giai , muốn cùng nàng gặp mặt, cô có biết số điện thoại của nàng, hoặc là biết nàng ở đâu không?" Người vợ nhỏ vừa nghe, trong lòng thất kinh, cả nhà tiểu cô đều chết hết, chỉ còn mình nàng, có thân thích? Nàng có thân thích, mình có thể không biết sao?
"Tôi không biết, là có một tiểu cô gọi là Giai Giai, nhưng nàng lên thành phố học vài năm không trở về, tôi không biết." Người vợ nhỏ vội vàng xua tay, lại không để ý đám thôn trường khuyên can, quay đầu đã đi.
"Uy, đứng lại,..." Thôn trường kêu hai tiếng, nhưng người vợ nhỏ không để ý đi, làm cho ba người nhìn nhau, không rõ đây là có chuyện gì.
Rõ ràng nói biết, làm sao một chút liền thay đổi?
Mỹ phụ trung niên kia vốn định lại đuổi theo , bỗng nhiên thấy trên đường có một tấm chi phiếu, tựa hồ là người vợ nhỏ vừa đi làm rơi xuống, thò tay nhặt lên tới, vừa nhìn, không khỏi kêu "A" một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment