Lộ Minh vượt tường rời đi, từ xa một đoàn xe cảnh sát đang phóng khuáng chạy tới, trong đoàn xe, không chỉ có đội xe chống đạn của võ cảnh đặc cảnh, còn có cả loại xe trang bị việt dã của quân đội.
không một tiếng còi hụ, đoàn xe dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Xe còn chưa dừng hẳn, trên xe nhảy xuống từng tốp cảnh sát võ trang đầy đủ, trong đó thủ lĩnh cánh bên trái, là người có gương mặt chữ quốc La Cương, gã dẫn đầu một đội cảnh sát, dùng tốc độ nhanh nhất bao vây phía bên trái.
Bên phải là cảnh sát đặc nhiệm Vân Kiếm Phi, một tay gã được bọc trong lớp vải trắng, tay còn lại cầm một khẩu súng lục, chỉ huy đội viên bao vây phía bên phải.
Từ chiếc xe quân đội ở giữa, một trung niên nam tử trên mặt có mấy vết sẹo dữ dằn nhảy xuống, sát khí đằng đằng.Sau lưng hắn là một hàng quân nhân trên người toàn một màu xanh quân phục.
Nhiếp Thanh Lam cũng từ trên môt chiếc xe cảnh sát đi ra.
Theo sau lưng nàng là một số nam tử có ánh mắt như truỳ thủ. Trên bắp tay của mấy nam tử này còn săm đồ án 'huyết đao' rất đặc biệt, cùng những cảnh sát bình thường không giống nhau.
Lúc mà bọn họ nhìn thấy biểu tình của những cảnh sát bình thường như là gặp phải đại địch, với những động tác vượt tường vụng về, trong mắt họ, không ngừng hiện lên những nét trào phúng. Có một nam tử tướng mạo thô kệch khác thường, nhịn cười nhịn tới không chịu nổi, bởi vì hành động cần phải tuyệt đối yên tĩnh, không để kinh động tới đối phương, vị vậy khiến gã nhịn cười tới nỗi cơ mặt giật giật.
Cảnh sát cẩn thận lục soát, nhưng lại thuận lợi khác thường. Bởi vì mấy căn tiểu lâu trong tường bao hoàn toàn không có sự phản kháng của kẻ địch.
10 phút trôi qua, đám người cảnh sát kinh ngạc phát hiện, phía trong không một tên địch nào còn tỉnh táo, chừ những tên bị chết, những tên còn lại đều bị thương nặng ngất đi, hiện trường rất thảm thương.
Trung niên nam tử trên mặt có sẹo dữ dằn nhàn nhã lấy thuốc lá ra, một bên sớm có người lấy giúp hắn một cái ghế để sẵn đấy, hắn liền đại mã kim đao ngồi xuống(hào suảng thoải mái ngồi xuống), đợi người khác đến báo cáo với hắn, Nhiếp Thanh Lam làm ra vẻ đáng yêu châm lửa cho trung niên nam tử, rồi nhẹ giọng hỏi:
"Thiên Hào thúc thúc, có cần cháu đem 'huyết đao' đi lục soát những con cá lọt lưới không?""Đừng có gọi thúc thúc, gọi ta là thủ nhi".
Nam tử mặt sẹo dữ dằn rít một hơi thuốc, hai chân vắt chéo, phẩy tay lắc đầu nói: "không cần, ta để 'huyết đao' các người xuât phát không phải là để cho các người đuổi bắt mấy con cá lọt lưới, các ngươi phụ trách thu thập đầu mối, đối phó với tổ chức hắc ám buôn bán nội tạng người. Đi bận việc của cô đi, tiểu nha đâu cô đừng có gây thêm phiền phức cho lão tử, đem quân đi làm việc của các người đi, đừng có cố quấn lấy ta. Đừng có hỏi là ai đã gọi điện cảnh báo cho lão tử, đây là cơ mật trọng đại của quốc gia, ta làm sao có thể nói cho tiểu nha đầu hay lừa người có lòng hiếu kỳ đặc biệt lớn là cô!!!"
"Thiên Hào thúc thúc nhất định là quen biết với người đã gọi điện thông báo..." Nhiếp Thanh Lam cười nhẹ, dẫn đội 'huyết đao' tiến vào trong.
"Không phải nói thừa rồi sao!!" Nam tử mặt sẹo dữ dằn cười phá lên.
"Báo cáo trung đội trưởng" đội trưởng La Cương từ trong chạy nhanh ra, 'bách' một tiếng dùng quân lễ hành lễ với Nam tử mặt sẹo, cao giọng báo cáo: "lục soát lần đầu kết thúc, địch nhân tổng cộng 95 người, trong đó tử vong 24 người, trọng thương 71 người, hiện trường đang được khống chế loại trừ, tìm được 32 nhân chứng, trong đó tử vong do mổ xẻ là 29 người, 3 người còn sống, toàn bộ đều bị trúng thuốc mê, vẫn còn đang nằm trên bàn phẫu thuật. Dựa vào hiện trường phán đoán, xác định đây là căn cứ bí mật của tổ chức buôn bán nội tạng người, trong đó đầu não có 2 người, một người thân phận bên ngoà ilà thương nhân Nhật Bản tới Trung Quốc đầu tư, tên là Đằng Tỉnh Trai Cửu, nửa năm trước đi theo một đoàn đại biểu thương mại Nhật Bản tới Lam Hải, ngầm tiến hành những cấu kết phạm pháp! người còn lại phán đoán là sát thủ cắt cổ họng có biệt danh 'bác sĩ', thận phận thật sự có đặc thù xác nhận...hai người này bị người ta hạ trọng thủ, một chiêu trí mạng."
"Lão tử hiện tại không phải là đội trưởng, lão tử bây giờ là Trung Uý, cấp bậc Chính Đoàn!" Nam tử mặt sẹo cười lớn:
"ai da, không nghĩ tới một tên lính quèn năm đó, bây giờ đã là Cảnh Đốc cấp bậc 2 rồi, không tồi, không tồi à! La Cương, đi bận việc của cậu đi, báo cáo cái rắm, lão tử đã sớm biết ở đây chẳng còn việc gì nữa cả, là do lãnh đạo thành phố các người nhất định muốn làm cho nó rùm beng lên thôi!""Vâng, đội trưởng!" La Cương lại hành lễ lần nữa rồi chạy đi.
"Báo cáo đoàn trưởng, cảnh sát đặc nhiệm xin được lệnh truy đuổi, ở một góc tường phía sau, chúng tôi phát hiện dấu vết có người rời đi." Vân Kiếm Phi cũng chạy tới báo cáo.
"Cút! mày cút sang một bên cho tao, lão tử bây giờ nhìn thấy mày là lại bốc hoả! lão tử làm việc còn cần mày dạy bảo hả?"Nam tử mặt sẹo đột nhiên đại nộ nói:
"Con mẹ nhà ngươi còn mặt mũi tới gặp lão tử? lính từ đội tiêm đao của tao đi ra, mày lại dám đem người đi chơi gái? Lão tử vừa tới Lam Hải không được mấy ngày liền nghe được chuyện xấu này, thật là mặt mũi không còn chút ánh sáng nào! coi như mày may mắn, lão tử hiện tại có vụ án lớn phải làm, không rảnh để ý đến mày, nếu không nhất định sẽ lột da mày! cút, nếu không lão tử đập chết mày!!!"Nam tử mặt sẹo gỡ thắt lưng, muốn tiến lên đánh Vân Kiếm Phi, mấy tên cảnh vệ binh thấy vậy vội tiến lên ôm lấy hắn.
Vân Kiếm Phi bị doạ co giò chạy đi, tại Lam Hải, gã dám nói rằng đắc tội với ai cũng không sợ, nhưng còn với Nam tử mặt sẹo này, thì là nỗi sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng.
Lộ Minh lúc này đã quay vể cái ổ chó của mình, đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn vào ở trong khu biệt thự Phong Đơn Bạch Lộ. Đồ đạc thu thập chưa được bao nhiêu, di động chợt kêu lên, vừa nhìn vào, ra là lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn...
"Rảnh không? tới đường Ngọc Khí xem giúp tôi mấy viên ngọc" giọng nói của lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn mặc dù như băng châu vỡ ra, nhưng Lộ Minh nghe được, vĩnh viễn đều là rất êm tai.
Đừng nói là rảnh, nếu như không rảnh Lộ Minh cũng tới đó.
Lập tức đáp ứng cô nàng, đem việc chuyển nhà vứt sang một bên, hoả tốc xuống lầu đón xe chạy tới đường Ngọc Khí.
Có lẽ không tới 5 phút, Lộ Minh đã xuất hiện trước mặt Cảnh Hàn,trong đó có một đoạn cuối đường, vì đợi không nổi đèn đỏ, Lộ Minh xuống xe dùng chân mà chạy tới đây.
Cảnh Hàn thấy hắn phải chạy một đoạn ngắn mà tới, không khỏi có chút cảm động, tên tiểu tử cổ quái này có vẻ rất nhiệt tâm, cứu người cũng vậy, giúp người cũng thế, hoàn toàn không có chút tính toàn điều kiện gì cả.
Có lẽ cũng chính vì điểm này mà bản thân mình thấy hắn khác với những người khác, mới thấy hắn có chút thuận mắt.
Cảnh Hàn tâm niệm mặc dù có chút động, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng thì vẫn không chút thay đổi, chuẩn bị giới thiệu với Lộ Minh một người bạn.
Lộ Minh nhìn qua, phát hiện thế giới thật sự quá nhỏ bé, người bạn của Cảnh Hàn lại là Vương tổng, người mà ngày đó gặp tại nhà của Trần lão, nên nhất thời thất thanh kêu lên:
"A...là chú thích khóc?"Vương tổng nghe thấy thế, cũng không có tức giận.
Ông ta ha hả cười lớn, nhiệt tình giơ cánh tay béo ú về phía Lộ Minh.
"Hai người có quen biết trước? vậy thì không cần nói nhiều nữa, Vương tiên sinh muốn mua tặng cho phụ thân Vương lão một miếng ngọc, làm thành ngọc như ý, gặp hung hoá cát, anh chọn cho ông ta đi", Cảnh Hàn có chút quỷ dị, Lộ Minh là một tên sinh viên nghèo, thế nào mà lai quen được với thượng lưu nhân sĩ là Vương tổng? có điều, với tính cách của nàng, cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ đem sự tình nói rõ ra cho Lộ Minh hay.
Bên kia, Vương tổng không chỉ bắt tay, mà còn ôm chặt lấy, vỗ vỗ vào vai Lộ Minh, thân mật khác thường, càng khiến Cảnh Hàn kỳ quái là Vương tổng vốn có tiếng là người giầu có ở phía Nam, sao giờ thái độ lại có chút như muốn lấy lòng Lộ Minh, rốt cục là sảy ra chuyện gì?
"Cảnh nữ hiệp có điều không biết, tiểu Lộ là ân nhân cứu mạng của phụ thân tôi!" Vương tổng thấy sắc mặt Cảnh Hàn có chút quái di, vội vàng giải thích.
"Người cứu Vương lão là anh? anh còn biết cổ phương y dược?" Cảnh Hàn cảm thấy đối với Lộ Minh phải dùng ánh mắt khác để nhìn rồi.(nhìn bằng con mắt khác)