Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 389

"Uy, cô làm gì thế?" Hoắc Vấn Dung thiếu chút nữa cầm dao chém chết nữ chủ trì này, còn ra cái gì chứ? Trước mặt mọi người đẩy ngã, trước mặt mọi người mạnh mẽ hôn, này cũng là việc người chủ trì phải làm sao?
"Không có việc gì , mọi người cứ tiếp tục nấu ăn đi!" Nữ chủ trì lại có thể không xấu hổ, đứng lên tròn quần áo, dường như không có việc ấy xoay người rời khỏi.
"Tốt, chúng ta ủng hộ cô!" Đám khán giả sắc lang tại hiện trườngc kích động đến gào khóc gọi.
"Cũng đẩy ngã tôi đi, tôi đã chuẩn bị cho tốt. . ." Phách Đao giống như Bất Tử Tiểu Cường theo đuôi tại phía sau nữ chủ trì, lại bị nàng cho một cước đá bay. Phách Đao "ba" ngã vào trên đài, mấy người nhân viên công tác nâng dậy , đang muốn hỏi hắn có bị hay không, không nghĩ tới hắn kích động đến nước dãi đầy mặt: "Thấy rồi, quần lót là loại có hoa nhỏ trắng bình thường a!"
"Ngất!" Toàn bộ nhân viên công tác ngã xuống đất.
Đạo diễn điên cuồng mà trầm trồ khen ngợi, bởi vì có khôi hài lại có trò nghịch, còn có mạnh mẽ hôn cùng chạy đi, số người xem lại rầm rầm tăng vọt lên.
Mặt hắn đỏ gay, giống một kẻ điên cuồng gào: "Tiếp tục, cứ như vậy, bây giờ tần suất xem đã là 32 điểm, đã vượt qua tài liệu cao nhất ghi chép tháng này, bây giờ vẫn là không ngừng tăng lên, xem ra có thể đột phá kỷ lục xem nhiều nhất năm nay!"
Các phóng viên cũng đều tới rồi, nhất là đội chó săn của các tờ báo cùng tạp chí lớn, càng nghe tin là lập tức hành động.
Nam nữ chủ trì thoáng phỏng vấn khách quý bình phẩm. Chu phó thị trưởng làm lãnh đạo, nói tôi cổ vũ, lại biểu thị cá nhân mình ủng hộ Đường Hoa đại sư. Nhưng là nói Ma Trù Ngô Sáp có thực lực phi phàm. Chuyện vừa chuyển, còn có Phương Phỉ Uyển khôi hài linh động, có thể sẽ có ngạc nhiên. Cuối cùng liền ngay cả Phách Đao nấu ăn mà sau khi ăn vào sẽ phát điên, hắn cũng đều nói có dũng khí đáng khen. . . Coi người ta lãnh đạo làm được tốt lắm, rất chu đáo. Nói một chút cũng không đắc tội với ai. Không hổ là đại nhân vật chốn quan trường .
Nam lãnh đạo đã nói. Nữ lãnh đạo đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Xã hội hài hòa . Chú ý nam nữ bình đẳng. Nam chủ trì phỏng vấn "Giảo Bà Tứ" kia. À nhầm, là Tống chủ nhiệm.
Tống chủ nhiệm đầu tiên là phê bình người của Phương Phỉ Uyển có hành vi không thỏa đáng. Lại phê bình tuyển thủ Phách Đao phạm quy. Tiếp đó lại chỉ ra người chủ trì phải chú ý hình tượng. Nàng nói nữ chủ trì a đẩy ngã cùng mạnh mẽ hôn nói đến bầu không khí xa hội bại hoại, đạo đức tiêu vong. Nói nữ chủ trì ăn mặc đàu tóc kiểu cách, nói đến sính ngoại không biết tự trọng. . .
Khán giả trước TV cùng khán giả hiện trường tại trong khi nàng thao thao bất tuyệt diễn thuyết, hơn phân nửa đều đang ngủ.
Số ít không ngủ thì cũng ngáp mấy cái liền.
Thật vất vả, chờ khi Tống chủ nhiệm yêu nước thương dân diễn thuyết xong, nhưng lại không có bao nhiêu tiếng vỗ tay, lộp bà lộp bộp, càng làm cho sắc mặt Tống chủ nhiệm khó coi.
"Muốn phỏng vấn tôi?" Hoa tỷ bị hỏi lòng có thể thiên vị hướng Phương Phỉ Uyển hay không thì nàng mang chút kinh ngạc hỏi lại nam chủ trì: "Trí lực của anh là bao nhiêu a? Vấn đề kém thông minh như thếmà cũng hỏi ra được, vậy mà còn phải nói sao, đương nhiên tôi sẽ thiên vị hướng Phương Phỉ Uyển ! Có điều là, các người không viết tên rõ lên món ăn, cho dù là ta muốn thêm điểm cho người khác cũng không có khả năng. . . Nói như thế này, nếu như cho tôi biết cái nào là đồ của Phương Phỉ Uyển, thì không cần ăn cũng đều là có điểm!"
"Toát mồ hôi!" Nam chủ trì nghe xong khẽ lau một phen mồ hôi lạnh, nói thật có đôi khi nghe lên cũng rất choáng váng, xem ra người ta còn cần một chút dối trá mới được.
"Cô là cánh sát xinh đẹp nhất của thành phố Lam Hải, tôi đã từng nhiều lần phỏng vấn cô, xin hỏi, vì sao lại thấy cô trên ghế khách quý của Phương Phỉ Uyển vậy?" Nữ chủ trì đem microphone đưa hướng Niếp Thanh Lam.
"Tới đây, tôi chỉ nói cho một mình cô, này là bí mật của phụ nữ chúng ta." Niếp Thanh Lam nở nụ cười đổ quán xiêu đình, làm cho đám sói phía dưới muốn rớt cả con ngươi ra, nàng khéo léo cười vẫy tay, đợi khi nữ chủ ì đưa lỗ tai qua, mặt cười lạnh lẽo, hừ nói: "Tiểu tử vừa bị cô mạnh mẽ hôn kia, là bạn trai của tôi, tôi cảnh cáo cô, đừng động xuân tâm lộn xộn, bằng không tôi đưa cô tham quan tiểu hắc ốc của nhà giam, cho cô thử xem mùi vị của "Đóa Miêu Miêu" !" (trò ấy ấy của phụ nữ với nhau đó=)) )
"Đừng, tôi sai rồi." Nữ chủ trì sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, "Đóa Miêu Miêu" là trò chơi khủng bố nhất thế gian , nàng thà rằng từ trên cao ba nghìn mét nhảy xuống rơi tự do, cũng không nguyện chơi đùa "Đóa Miêu Miêu".
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Phách Đao đã sớm hoàn thành tác phẩm của mình, hắn đang đùa giỡn mười mấy khán giả hiện trường nữa, hắn thét chói tai đi tới, dọa khóc hai người, bốn người giơ ghế ném hắn, đánh cho hắn thâm tím con mắt phải, còn có hai mẹ phì lủ nặng cấp xe tải trái lại đùa giỡn Phách Đao, tóm, sờ, xoa, tất cả đều thực thi tại trên người hắn, làm cho Phách Đao sợ đến kinh hoàng thất thố chạy trốn trở về lôi đài.
Khi Đường Hoa đại sư vẫn còn đắn đo cân nhắc, Ma Trù Ngô Sáp chém đầu khớp xương một giờ, rồi nửa tiếng đồng hồ sau, chẳng biết hắn làm cái gì đó.
Nhưng, hắn cũng giơ tay tỏ vẻ đã hoàn thành.
Chỉ có người của Phương Phỉ Uyển gấp đến đầu đầy là mồ hôi, thẳng đến khi người chủ trì đếm ngược theo thời gian, thiếu chút nữa bởi vì quá thời gian mà đánh mất tư cách thi đấu. . . Mười, chín, tám, bảy, tại giây cuối cùng thì Lục Minh mới giơ tay tỏ vẻ hoàn thành.
Tuyển thủ bốn tổ làm ba món, đều dùng đồ đựng, dụng cụ, trang phục giống nhau.
Khách quý bình phẩm cho mỗi món một điểm, sau đó chọn ra một đội có tổng điểm cao nhất, chính là quán quân của đại hội khiêu chiến trù nghệ "'Vị Cực khiêu chiến" lần này!
Trên đài sớm đã chọn ra bốn người "'Vị chi thiên sứ", tiến lên đem món ăn thứ nhất của tuyển thủ bốn tổ bưng đến bàn nhỏ trước nơi khách quý đang ngồi, trải qua một vòng xoay tròn, xác định không có bất cứ kẻ nào có thể nhớ kỹ thứ tự, lại do bốn người "Vị chi thiên sứ" khác bưng đến trước bàn dài của khách quý bình phẩm. Thời khắc làm cho lòng người kích động đã tới rồi, tiếng chiêng trống ầm ĩ xôn xao lên. Thùng thùng thùng thùng đông đông!!. . . Tại dưới sự lôi kéo của hai người chủ trì, toàn trường cùng nhau hoan hô vỗ tay, khi "Vị chi thiên sứ" đem đồ đựng thức ăn mở ra, camera nhắm ngay vào, tất cả mọi người ngẩng đầu mà ngó.
"Oa!" Mọi người toàn trường đều kinh hô một tiếng.
Sau khi thấy món ăn của bốn đội, liền ngay cả mười lăm khách quý bình phẩm cũng lộ vẻ xúc động không ngừng .
Bởi vì, món ăn mà Phương Phỉ Uyển, Thủy Tinh Cung, Ma Trù Ngô Sáp cùng Phách Đao lấy ra, lại có thể là giống nhau như đúc !
Ít nhất tại trên bề ngoài không hề khác nhau. . . Vì sao lại như vậy? Nếu như nói Phương Phỉ Uyển sao chép Thủy Tinh Cung hoặc là sao chép Ma Trù Ngô Sáp, như vậy là tuyệt đối có khả năng , bởi vì bọn họ sớm đã quỷ quỷ sùng sùng lẻn tới.
Vấn đề là, Ma Trù Ngô Sáp sao lại cùng Đường Hoa đại sư làm ra món ăn giống nhau chứ? Chẳng lẽ đây là trùng hợp?
Bất luận là Ma Trù Ngô Sáp, hoặc là Đường Hoa đại sư, đều là nhân vật siêu phàm nhập thánh trong giới đầu bếp, món ăn bọn họ làm ra, tên Phách Đao chỉ biết gọt khoai tây cắt cà rốt kia, làm sao mô phỏng theo làm ra được chứ? Bốn món ăn thực giống nhau như đúc, hoàn toàn không có khác nhau, bốn món ăn đều là một con vịt. . . Ma Trù Ngô Sáp cùng Đường Hoa đại sư, làm sao lại xuất ra một con vịt làm món thứ nhất chứ?
Mọi người thực sự là nghĩ trăm lần cũng không được hiểu được!
"Các anh tựa hồ có chuyện muốn nói, nói cho chúng ta biết, anh muốn nói cái gì?" Nam chủ trì thấy đầu bếp trợ thủ của Thủy Tinh Cung đều có bộ dáng tức giận bất bình, lập tức đem microphone đưa qua .
"Ăn cắp ý tưởng, bọn họ đây là vô sỉ đạo văn!" Đầu bếp béo kia phẫn nộ vỗ bàn.
"Tuy rằng ba tổ bọn họ ăn cắp sáng kiến của chúng ta, có điều là, bí kỹ đặc thù của Đường Hoa
đại sư, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng học được!"
Người đầu bếp phía sau cười nhạt.
"Chẳng lẽ trên con vịt này còn ẩn dấu bí mật gì sao?" Nam chủ trì nói một câu khiến cho mọi người nổi lên hứng thú, Phách Đao hừ nhẹ một tiếng: "Tất cả cử động hắn làm trên con vịt, ta đều làm theo, cuối cùng không phải là len lén tại giữa con vịt vảy vài khối băng sao? Bí mật cái rắm!"
Trong đám khách quý bình phẩm, Thực Thần Đào Ca của Hồng Kông đứng lên, vươn ngón tay điểm nhẹ lên con vịt, sau đó kinh ngạc nói: "Vịt là đóng băng ?"
Phách Đao nghe xong ngẩn người, vịt đã nướng chín rồi đóng băng để làm gì nữa?
Thực Thần Đào Ca chợt cầm lấy một con dao sắc, khua lên mình con vịt một cái, một cổ hơi nóng hầm hập bốc lên, nhất thời hương vị tỏa ra bốn phía, làm cho kẻ khác khẽ mút ngón tay. Theo dõi từ màn ảnh, mọi người phát hiện, tại bên trong vịt, nước canh còn đang kêu sọc sọc, két két rung động, khí nóng lay động, tự hồ bên trong còn có vật đó muốn bay ra vậy.
"Hòa Hoa Tước, đây là Hòa Hoa Tước!" Thực Thần Đào Ca của Hồng Kông có kiến thức rộng rãi kích động ầm ĩ lên: "Là "Băng Hỏa Phượng Hoàng" trong truyền thuyết, món này là món ăn bí kỹ "Băng Hỏa Phượng Hoàng đã thất truyền ở Quảng Đông !"
"
Chính xác, Băng Hỏa Phượng Hoàng do băng áp cùng hỏa tước cấu thành, bề ngoài cực lạnh, ăn vào giòn hóa thành hư không, bên trong cực nóngt, ăn vào có mùi vị lên tiên, bất luận là ai ăn mon ăn này, đều sẽ cảm giác hai mùa hạ đông luân phiên thay thế ở trên người, cảm giác băng cùng hỏa cùng tồn tại trong miệng, thật sự là cực phẩm nhân gian..." Đàu bếp trợ thủ của Thủy Tinh Cung hướng Đường Hoa đại sư đang đắc ý khen nức nở: "Chỉ có Đường đại sư của chúng ta, trải qua vài chục năm nghiên cứu, đem một món ăn thất truyền này tái hiện, ngày hôm nay mọi người mới có lộc ăn !"
"
Làm món ăn ngon nhất cho mọi người nếm thử, là ước vọng suốt đời của tôi." Đường Hoa đại sư mặt ngoài rất khiêm tốn, nhưng mũi đã ngẩng cao lên đến bầu trời rồi.
"
Đại sư uy vũ, đại sư ra tay quả nhiên bất phàm, rắm thối cũng không giống bình thường!" Lục Minh vỗ tay đại tán.
"
Tiểu tử... Chỉ bằng các ngươi, muốn học trộm Băng Hỏa Phượng Hoàng của chúng ta, còn sớm mười đời... Hừ!" Đám đầu bếp của Thủy Tinh Cung đối với Lục Minh đều biểu hiện khinh bỉ.
Đào Ca lại đem con vịt ở bàn thứ hai mở ra, bên trong rỗng tuếch.
Phách Đao giơ lên dao thái rau lên tỏ vẻ muốn tự sát: "
Quá đê tiện, thừa dịp ta đi đùa giỡn tiểu mimi, lại có thể len lén trộm đi Hòa Hoa Tước của ta, thực sự là quá khi dễ người! Ta cần dây để thắt cổ, ta muốn tự sát, ai cũng đừng cản ta!"
Tập thể đầu bếp Thủy Tinh Cung dùng 1/100 con mắt toàn lòng trắng nhìn Phách Đao, ý tứ miệt thị mười phần hàm xúc .
Tiếp đó vịt ở bàn thứ ba cùng thứ tư cũng được mở ra, mọi người lại òa lên một tiếng, các đầu bếp của Thủy Tinh Cung lại càng hoảng sợ, đảo mắt nhìn qua, ngạc nhiên phát hiện trong vịt của hai bàn kia cũng là một cổ nhiệt khí nổi lên, hương vị tứ tán, Hòa Hoa Tước nước canh bên trong cũng đang két két vang lên, hoàn toàn cùng Băng Hỏa Phượng Hoàng bàn số một giống nhau như đúc!
"Điều này làm sao có thể!" Đầu bếp của Thủy Tinh Cung la hoảng lên: "Bọn họ làm sao có khả năng làm giống như đúc chúng ta chứ? Điều đó không có khả năng!"
"
Bình tĩnh, vùng núi vĩnh viễn là vùng núi thôi, ta ngoại trừ phục hồi thành công Băng Hỏa Phượng Hoàng như cũ, còn tăng thêm một loại hương liệu đặc thù chỉ có ta mới biết dùng, cho dù cách làm của ba món ăn là giống nhau như đúc, mùi vị cũng không có khả năng giống hệt nhau." Đường Hoa đại sư hừ nhẹ một tiếng, hắn vẫn đang phi thường tự tin.
"
Đương nhiên không giống rồi, ngươi tăng thêm hương vị chỉ có là nước quất." Ngô Sáp cười lạnh một tiếng: "Chút tài mọn mà thôi!"
"
Ngô huynh dùng lửa hỏa cùng Đường Hoa đại sư là khác nhau, Đường Hoa đại sư chính là dung vòi lửa của khí ga, Ngô huynh dùng lại chính là than tùng, nói vậy da của vịt còn có thể có thêm một loại mùi vị hương than tùng nhàn nhạt đi! Đáng tiếc Phương Phỉ Uyển chúng ta không có loại than tùng hương vị đặc thù này, bằng không cũng nhất định sẽ dùng tới." Lục Minh ha hả cười nói: "May là chúng ta cũng bỏ thêm vào vài thứ, bằng không nhất định sẽ bị Băng Hỏa Phượng Hoàng của Ngô huynh vượt qua!"
"
Chúng ta thử xem..." Khách quý bình phẩm đã sớm không nhịn được nữa.
Sau khi thử ăn cả ba đĩa, ngoại trừ hai gã đầu bếp cùng đám Thực Thần, Vị Vương, còn người khác ăn đều hoàn toàn không nhận ra có cái gì khác nhau.
Giống như Chu phó thị trưởng, Lôi tổng thanh tra cùng Bồ chủ tịch càng là ngay cả nước tương đều ăn sạch, trực tiếp nuốt như hổ đói, hận không thể đem cả con vịt cùng toàn bộ Hòa Hoa Tước đều nuốt vào trong bụng, bọn họ một hồi bị nóng đến cháy cổ, một hồi lại bị đông lạnh đến răng lập cập, ăn đến sảng khoái, vẻ mặt hồng quang!
Bỗng nhiên, lão đầu gầy gò Vị Vương vẫn không lên tiếng nãy giờ kia, tỏng khi Hồng Kông Thực Thần Đào Ca còn đang có chút suy nghĩ thì hắn đã mở miệng .
Hai mắt hắn bắn ra ánh sáng tán thưởng cùng sợ hãi than thở, hai tay ba một cái đặt tại trên mặt bàn.
"Khéo, khéo a, hương vị thàn bí này, hóa ra là nó, hóa ra là như vậy a!" Thanh âm của Vị Vương run rẩy, kích động nói: "Băng Hỏa Phượng Hoàng chân chính a! Đây mới thực sự là Băng Hỏa Phượng Hoàng a!"
"
Đúng, đúng vậy, tôi hiểu được, hoá ra Băng Hỏa Phượng Hoàng chân chính là cái mùi vị này!" Hồng Kông Thực Thần Đào Ca cũng kích động đến thịt mỡ trên người rung rẩy.
Thế nào là thế nào a?
Nhiều người ăn như vậy, rõ ràng là giống nhau như đúc mà? Có cái gì khác nhau sao?
Tất cả mọi người đều khong thể hiểu nổiu, không ai có thể hiểu rõ hai người quyền uy nhất đang nói cái gì, nhưng căn cứ vẻ mặt cùng lời nói của bọn họ, mọi người biết khẳng định có một món là Băng Hỏa Phượng Hoàng chánh tông nhất! Hai món còn lại, đều không phải Băng Hỏa Phượng Hoàng thực sự... Camera tại trên mặt các đầu bếp của Thủy Tinh Cung đảo qua, vẻ mặt của Đường Hoa có chút lạnh, xem ra người làm ra Băng Hỏa Phượng Hoàng chính tông nhất không phải hắn; mà Ma Trù Ngô Sáp cũng đang đau khổ suy tư, hắn, cũng không giống; cuối cùng đem camera rơi vào trên mặt những người của Phương Phỉ Uyển .
Đám Lạc Vân sớm đã hoan hô ầm lên, chỉ có một người không có kích động, mà là lộ ra vẻ mỉm cười nhàn nhạt...
Hắn, chính là Lục Minh!
Chẳng lẽ, người làm ra Băng Hỏa Phượng Hoàng chánh tông nhất, là Lục Minh sao?
Camera lập tức đem hắn tập trung, người bình tĩnh, bình thản chịu đựng nhất toàn trường chính là hắn, xem ra, người phục hồi lại Băng Hỏa Phượng Hoàng chân chính, hẳn là hắn rồi!
Dựa theo quy tắc, trước tiên không thể công bố món nào là của ai, khách quý sẽ cho điểm trước.
Cho điểm xong, các "Vị chi thiên sứ" đem kết quả đặt tại bên trong bốn cái hộp gấm, đợi cuối cùng mới công bố... Mọi người khẩn cấp, muốn biết, món Băng Hỏa Phượng Hoàng chân chính kia, là món của Thủy Tinh Cung làm , hay là Ma Trù Ngô Sáp làm , hoặc là Phương Phỉ Uyển làm . Đáng tiếc Vị Vương cùng Thực Thần đều không nói lời nào, nhưng trái lại sắc mặt Đường Hoa không tốt lắm thở phì phì đi lên phía trước, dùng mũi ngửi ngửi, lại ở trong một cái đĩa ăn thử.
Sau khi ăn, sắc mặt của hắn khẽ biến, vẻ mặt mang chút ảo não, tựa hồ vì mình thất thủ mà bất bình: "Chỉ thiếu chút nữa, hóa ra là như vậy, hừ! Hai món sau, ta sẽ không thua nữa!"
"
Ngu ngốc." Ma trù Ngô Sáp hừ lạnh một tiếng: "Băng Hỏa Phượng Hoàng chân chính là bàn này, mũi cùng đầu lưỡi của ngươi chỉ là trang sức sao?"
Hắn thử mùi vị tại một bàn khác, sắc mặt đại biến, kinh ngạc nói: "
Khác biệt lớn như vậy , lão thiên, thực sự, quả nhiên đây mới là Băng Hỏa Phượng Hoàng thực sự!"
Vị Vương bây giờ nhìn khắp nơi gật đầu nói: "
Ma Trù Ngô Sáp, món của cậu cũng không tồi, nếu như không có Băng Hỏa Phượng Hoàng chính tông nhất này, như vậy món nướng từ than tùng này của ngươi làm ra, là món ta ăn ngon nhất, có điều là, món của tiểu gia hỏa Phương Phỉ Uyển kia làm ra, thực sự quá thần kỳ, đổi lại, tin rằng chính cậu cũng sẽ cho mình điểm thấp hơn..."
"
Hắn làm được, thực sự là vượt quá tưởng tượng của tôi, món này, tôi đích xác không bằng hắn." Ma Trù Ngô Sáp cười ha ha.
Hắn hướng Lục Minh đi qua, nói: "
Đem tài liệu của ngươi, cho mọi người xem xem đi! Tin rằng trong lòng mọi người đều phi thường hiếu kỳ, nhất là có chút người, nhất định chưa từ bỏ ý định thắng được ngươi, ngươi phải ngăn chặn miệng của bọn họ lại!"
Lục Minh nghe xong, mỉm cười, hai tay giơ lên, dưới vô số ánh mắt nhìn, chậm rãi mở...
Bình Luận (0)
Comment