Khán giả hiện trường biết loại Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang kia mình hẳn không có phần, nhưng trái lại có lắm người nhiều chuyện, đã chạy tới quầy hàng của Phương Phỉ Uyển, cũng muốn ăn thử.
May là Lục Minh để chiếm được hiệu quả tuyên truyền tốt nhất, đã sớm chuẩn bị rất nhiều xiên thịt quay.
Hơn nữa, cũng đã sớm chuẩn bị
"Tư Âm Tráng Dương Long Phượng Thang" cho tốt để mọi người phẩm thưởng, đương nhiên long phượng này chỉ là rắn cùng gà, chỉ là dược thiện cùng mùi vị được điều phối khá xuất sắc, cho nên thành chiêu bài chủ lực của Phương Phỉ Uyển. Khán giả vây tới tuy rằng mỗi người chỉ có thể thu được một xiên thịt quay, nhưng người người ăn đến vui, phi thường kích động, dẫn tới càng nhiều người vây quanh, hình thành cảnh náo nhiệt đến con kiến chui không lọt... Đạo diễn thiếu chút nữa mừng điên rồi, bây giờ tần suất người xem đã bạo qua điểm cao nhất, nhưng lại vẫn đang không ngừng dâng lên.
Trên chủ đài của khách quý bình phẩm, Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang do tiểu mimi Cam Điềm của Phương Phỉ Uyển như mây trôi bưng đi ra.
Đám người Chu phó thị trưởng, Tống chủ nhiệm thấy khay bưng lên rất lớn, còn tưởng rằng có thẻ thỏa thích ăn một lần.
Không nghĩ vừa mở ra, bên trong có một bát so với cái chén còn muốn nhỏ hơn.
Quỷ tinh linh Cam Điềm này từng bước từng bước đưa lên cho các khách quý bình phẩm, lại đưa cho mọi người một cái thìa nhỏ đến nỗi chưa từng thấy qua bao giờ... Vật nhỏ này so với thìa nhỏ ăn cháo Bát Bảo còn nhỏ hơn, nhưng lại là chế tạo bằng ngọc, nửa trong suốt, mọi người tiếp nhận thì đều cẩn cẩn thận thận, rất sợ dùng một chút lực liền bóp nát.
"A. Sao bát của nàng lớn hơn so với chúng ta?". Bò chủ tịch ngồi ở bên người Tống chủ nhiệm vừa mới nhìn thấy không đúng. Bát của Tống chủ nhiệm so với mình thì lớn hơn.
"Tông chủ nhiệm là nữ sĩ. Hẳn là phải được ưu đãi chút. Ngài nói có phải không?". Quỷ tinh linh Cam Điềm mở cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào cười.
"Thật ngoan! Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như thế. Tốt. Tốt!".
Tống chủ nhiệm vốn là dáng dấp oán phụ
"Giảo Bà Tứ" thời kỳ mãn kinh, thấy ai cũng không vừa mắt. BÂy giờ vừa nhìn tiểu mimi Cam Điềm, lại cảm thấy cực kỳ thân thiết, thiếu chút nữa kéo về phía tiểu mimi Cam Điềm gật đầu, trong mắt lộ vẻ khen ngợi.
Đối với Tống chủ nhiệm, Chu phó thị trưởng cũng không dám tùy tiện trêu chọc nàng. Mọi người thấy bát nàng lớn hơn cũng không tùy tiện mở miệng.
Vấn đề là, không chỉ là mình nàng có bát đặc biệt.
"Bát của Vị Vương cùng Thực Thần..." . Tạ tổng giám đốc vừa nhìn bát của hai người vị Vương cùng Thực Thần lớn hơn so với chính mình, nhìn lại phía Phương phỉ Uyển kia, bát của các nàng còn lớn hơn nữa, đặc biệt Hoa tỷ, mình ànng còn muốn hai chén.
"Vị Vương gia gia càng Thực Thần đại thúc, bọn họ là người hiểu được thưởng thức chân chính". Tiểu mimi Cam Điềm đối với Tạ tổng giám đốc của Thủy Tinh Cung sẽ không có thái độ tốt như vậy.
"Tiểu tử xuống bếp làm canh là tiểu đệ của ta, ta muốn hai chén không được sao? Đừng nói hai chén, ta uống xong còn có thể lại bảo hắn làm!". Hoa tỷ trợn mắt một cái đối với Tạ tổng giám đốc của Thủy Tinh Cung, nàng đập bàn, muốn phát tác, làm mọi người sợ đến mức vội vàng bảo vệ chén nhỏ, rất sợ bà nương nổi danh sư tử Hà Đông này lại cho một cái
"Thiết Sa Chưởng", vậy thì mỹ vị của mọi người đều đi tong mất.
"Vâng vâng, trời đất bao la chị là lớn nhất, đừng nóng giận, hay là ăn canh đi!". Lục Minh vội vàng lộ ra nụ cười thân thiết, trong lòng âm thầm nguyền rủa Diệp nhất Phi kia lại ở nhà mà không đi theo quản vợ.
"Mọi người thử xem mùi vị đi...". Trang tỷ vội vàng đứng lên hòa giải.
Đạo diễn ra lệnh cho camera nhắm thẳng ngay khuôn mặt của mọi người, muốn tạo ra hiệu quả biểu tình tốt nhất, hỉ nộ ái ố đều phải chân thực bày ra.
Bây giờ là giờ phút cuối cùng của toàn bộ thi đấu trù nghệ, ở bàn nhỏ bên kia, liền ngay cả Ma Trù Ngô Sáp cũng bọn Phách Đao trái lại đều ngồi xuống, chờ tiểu mimi Cam Điềm cho bọn hắn chén canh, đặc biệt là Phách Đao, lại còn căng thẳng khẩn trương hơn cả học sinh cấp ba thi đại học, mồ hôi toát ra như tắm.
"Hừ!". Tiểu mimi Cam Điềm lúc đầ không muốn cho hắn, nhưng không chịu nổi ánh mắt tội nghiệp của hắn, cuối cùng vẫn là đưa cho Phách Đao một chén nhỏ.
"Tiểu mimi Cam Điềm lòng dạ thiện lương muôn năm... Tiểu la lỵ muôn năm!". Phách Đao cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Camera nhắm ngay vào chính là Vị Vương cùng Thực Thần, bọn họ là đại sư hiểu công việc chân chính, mùi vị ra sao, bọn họ có vị giác siêu phàm hiểu rõ nhất.
Vị Vương này cho một chút canh vào miệng, cả người biến thanh pho tượng , khẽ động cũng không động.
Bên kia, thịt mỡ trên người Thực Thần Đảo Ca run rẩy loạn xạ, trái lại phi thường buồn cười.
nam chủ trì cầm microphone đợi một hồi, nhưng mà nhìn thấy hai người nhân sĩ quyền uy kia hồi lâu cũng đều khôgn nói lời nào, trong lòng thật sự sốt ruột, rốt cuộc là thế nào thì cũng nên mở miệng nói đi a! Có điều là, đạo diễn ý bảo đem camera chuyển tới phía hai gã khách quý đầu bếp bên kia, khi microphone đưa qua, hai người đầu bếp cuống quí cua tay:
"Chúng ta không dám bình luận, chúng ta không đủ tư cách bình luận món canh này!".
"..." Nam chủ trì choáng váng, hai vị đại ca, hai người các ngươi là đai trù sư tư cách chức nghiệp cao nhất quốc gia đó, các ngươi còn không đủ tư cách bình luận?
Tất cả mọi người vùi đầu nếm thử, không ai ngẩng đầu lên.
Bỗng nhiên, Tạ tổng giám đốc ngẩng đầu lên, trên mặt ảo não cùng hối hận, song quyền nắm chặt, tựa hồ muốn đánh người.
Chuyện là thế nào?
Nếu như thời gian có thể quay lại hơn mười giây , như vậy, sẽ phát hiện, Tạ tổng giám dốc giống như Trư Bát Giới tham ăn quả nhân sâm vậy, không cần thìa nhỏ, cầm chén nhỏ trực tiếp hướng vào mồm ực một cái, hoàn thành toàn bộ quá trình thưởng thức. Vốn Tạ tổng cũng không phải là người không hiểu thưởng thức, hắn chỉ là muốn làm ra chút cử động kiêu ngạo miệt thị, cao thang Thien Cửu Sí hẳn cũng đều uống nhiều, huống chi một chén nhỏ nước như mực này?
Hắn trực tiếp hướng vào mồm cạn sạch, kết quả, không kịp tỉ mỉ thưởng thức cũng đã trôi xuống yết hầu.
Chỉ là mùi vị tuyệt vời hãn thế lưu lại tại trên đầu lưỡi , hắn cũng biết mình đã có thẻ bỏ lỡ món ngon nhất trong cuộc đời... Hắn rất muốn hung hăng tát cho mình một cái, nếu như phá hư canh ngon như thế là người khác, hắn sớm đã đánh chết đối phương.
Bây giờ, trong lòng hắn thực sự là vừa hối vừa hận.
Hắn thống hận mình, để giả vờ uy hiếp, lại có thể đem đồ tốt nhất phá hư, điều này quả thực ngay cả Trư Bát Giới tham quả nhân sâm cũng không như thế.
Đang ở lúc Tạ tổng giám đốc muốn đấm vỡ xương ngực mình thì, chợt ở trước mặt hắn lộ ra một cái mông lớn.
Mọi người vừa nhìn, phát hiện là tên nhãi Phách Đao kia.
Phách Đao bưng chén nhỏ, cái mông liền vặn vẹo trước mặt Tạ tổng giám đốc, trong miệng phát ra tiếng ăn sột soạt cái gì đó, dụ dỗ Tạ tổng, dáng dấp phi thường đáng đánh, này còn chưa hết, Phách Đao còn lẩm bẩm:
"Trư Bát Giới tham ăn quả nhân sâm, ăn không mùi vị, ăn không mùi vị, rõ ràng là thứ tốt, hắn lại là ăn không ra mùi vị, hắn đang đố kị, ăn quả nhân sâm, ăn quả nhân sâm...".
Tạ tổng giám đốc tức đến nổ phổi.
Nhưng một mực không thể phát tác, bởi vì đạo bá đã cho camera nhắm ngay hắn, mỗi tiếng nói mỗi cử động của hắn, đều sẽ làm cho toàn bộ khán giả trong thành phố nhìn thấy, hắn nếu như cùng Phách Đao ầm ĩ lên, vậy mới là việc đạo diễn thích thấy nhất... Hắn không thể làm như vậy, trước đó Thủy Tinh Cung bởi vì chuyện phấn cây thuốc phiện trong Thiên Cửu Si còn chưa có xong, bây giờ lại cùng Phách Đao ầm ĩ, vậy hình tượng của Thủy Tinh Cung phỏng chừng sẽ bại hoại đến không còn sót lại một chút nào trong lòng mọi người.
"Phách Đao đồng học, quyển ảnh Kim Bình Mai của anh rơi rồi kìa". Lục biết rõ Phách Đao làm như vậy rất hả giận, nhưng là dẽ làm đầu đề câu chuyện đặc biệt một ít người dụng tâm cẩn mật, rất có khả năng mượn cớ nổ súng.
"Ở đâu? Kim Bình Mai của ta ở đâu?". Phách Đao đương nhiên không phải ngu ngốc, Lục Minh nói nhẹ nhàng một điểm liền hiểu, hắn nhảy xuống đài, không hề dây dưa.
Bên kia, Chu phó thị trưởng cũng đã uống xong.
Hắn cũng không phải là một ngụm uống sạch giống như Tạ tổng giám đốc như vậy, mà là rất chậm rất chậm thưởng thức, thế nhưng tâm tình của hắn quá kích đọng, không nghĩ qua là chỉ có hai thìa, tuy rằng trên mặt đất hắn không có bất luận biểu tình gì, nhưng trong ruột hắn đều run rẩy. Mình suốt đời cẩn thận, làm việc cẩn trọng bình tĩnh, làm sao lại ở lúc quan trọng nhất này làm ra loại cử chỉ vội vàng xao động chứ?
Phó thị trưởng đại nhân có vẻ bình thản, nhưng hai tay lại cố sức cầm lấy bàn của mình...
"Phó thị trưởng, mùi vị thế nào ? Cảm giác ra sao?". Nam chủ trì đem microphone đưa tới trước mặt Chu phó thị trưởng.
"Không theo cải cách như gió xuân thổi qua nam bắc đại giang, sinh hoạt của nhân dân cũng giàu có, mức sinh hoạt vật chất đã được đề cao. Nhân dân không còn giống như quá khứ, chỉ yêu cầu ấm no, mà bắt đầu truy cầu hưởng thụ vật chất càng cao, đem ẩm thực thăng hoa đến cảnh giới văn minh nghệ thuật. Mức sinh hoạt của nhân dân Lam Hải chúng ta biến chuyển từng ngày, bay nhanh phát triển, tôi thật cao hứng khi được tham dự vào trogn đó, tin rằng dưới sự lãnh đạo anh minh của thị trưởng bí thư, thành phố Lam hải chúng ta nhất định có thể đạ được tiến bộ lớn hơn nữa, tại trong việc xây dựng xã hội hài hòa đạt được thắng lợi trọn vẹn!". Chu phó thị trưởng vừa nói xong, tất cả mọi người đều choáng váng mặt mày, người này không phải ăn vào ngu đi chứ, một món ăn, cùng những thứ cải cách gió xuân phong xã hội hài hòa này, liên quan gì tới nhau a?
"..." Đạo diễn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh màu đen, thảo nào lãnh đạo thượng tầng làm việc rất dễ rời xa quần chúng nhân dân.
Nếu như lấy Chu phó thị trưởng làm ảnh thu nhỏ mà xem, đám lãnh đạo cao cao tại thượng kia, căn bản không biết cơ sở của dân chúng muốn cái gì.
Bọn họ nói chuyện, nói như là bằng không nói.
Mọi người chỉ muốn biết món
"Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang" có ngon hay không, Chu phó thị trưởng lại khen ngược, hắn lại cho chỉnh một bài cải cách xuân phong xã hội hài hòa, này, này làm cho người ta không nói được lời nào.
"Chờ một chút, anh đừng đi, tôi có lời muốn hỏi anh". Nữ chủ trì phát hiện Lục Minh muốn chuồn đi, vội vàng đem hắn tóm lại:
"Tôi biết, phối phương là bí mật trong bí mật của các anh, nhưng tôi vẫn là có chút hiếu kỳ, anh dùng cái gì để làm ra những món ăn cực ngon này chứ? Anh có thể nói cho tôi biết, xiên thịt quay mà tôi vừa ăn xong, anh dùng cái gì làm ra hay không?".
"Lấy tay làm ra". Lục Minh nghiêm trang trả lời, mọi người đầu tiên là kinh ngạc, rồi chợt ồn ào cười to.
"Anh xấu lắm!". Nữ chủ trì khẽ cho Lục Minh một đôi phấn quyền.
"Chuỗi thịt quay thì chỉ dùng thịt lươn để làm, tôi phỏng chừng, phải dùng lươn hơn ba mươi tuổi, chất thịt mới có thể có tính dai cùng mùi vị như vậy... Trong xiên thịt quay, còn có chút ít Hà Hà cùng Tiên Vưu, trong dai mang sảng khoái, trong cay mang ngọt, nếu như vừa rồi các người mang lên món này, tin rằng tôm hùm của ta sẽ buồn bã thất sắc...".
Ma Trù Ngô Sáp bỗng nhiên mở miệng nói toạc ra thiên cơ, trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động.
Vì sao Lục Minh không dùng thịt quay xuyến cùng mình so sánh, mà là chỉ dùng nước canh phù sa chứ? Chẳng lẽ, hắn là cố ý để cho mình thắng một ván sao?
Nghĩ vậy, Ma Trù Ngô Sáp phát hiện lưng mình có chút mồ hôi lạnh, lúc đầu cho rằng mình alfm thứ đó đã đạt được cực cảnh, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn, Lục Minh này, lại có thể thâm tàng bất lộ như vậy. Thứ mà hắn tùy tiện làm ra, lại có thể cùng mình cân sức ngang tài, mà
"Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang" hắn cẩn thận chế ra, thế gian lại không một ai có thể so sánh!
"Lươn là câu ở đập chứa nước, bởi vì thời gian rất gấp, không có biện pháp nấu lâu, không thể làm gì khác hơn là nướng một chút xiên thịt ở bếp than bên cạnh mời mọi người ăn thử, loại vật nhỏ này không đáng được lên mặt bàn, nhưng may là mọi người thích, cảm ơn mọi người!". Lục Minh nói còn chưa hết, khán giả hiện trường đã nổi lên một trận hoan hô.
"Mọi người lúc rảnh rỗi có thể tới Phương Phỉ Uyển thử xem, xin tặng miễn phí mỗi người một xiên thịt quay". Trang tỷ nhân cơ hội đưa ra quảng cáo.
"Tất cả học sinh, hoặc là tình nhân, đều có thể được giảm giá". Hoắc VẤn Dung bổ sung nói.
"Mùi vị của Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang đừng hỏi tôi, tôi chỉ làm, sẽ không ăn". Lục Minh ha hả cười, được các mimi của Phương Phỉ Uyển vây quanh rời khỏi, nữ chủ trì rất muốn đuổi theo đưa cho hắn danh thiếp, bảo hắn lúc rảnh rỗi ước hẹn mình đi uống ly cà phê gì đó, co điều là nhìn thấy ánh mắt nhìn như nhìn tội phạm tình nghi của Niếp Thanh Lam đang chằm chằm nhìn mình, vừa nghĩ đến Đóa Miêu miêu, liền sợ run cả người, vội vàng đem xuân tâm ngộn nhạo đè xuống. Nàng để tránh né ánh mắt của Niếp Thanh Lam, chạy tới phỏng vấn Vị Vương:
"Vị Vương gia gia, xin hỏi, ngài đối với Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang này có đánh giá gì?".
"Thang này.. Ta không đánh giá, thầm nghĩ, bây giờ cho dù ta chết, cũng đã được chết không nuối tiếc". Thân thể vị Vương gia tuổi già sức yếu lại thẳng lên, khuôn mặt vốn đầy sầu khổ, lại lộ ra dáng tươi cười vui mừng.
Hắn cùng Thực Thần Đào Ca liếc nhau, đều đem cái bí mật kia cất dấu vào tận trong lòng.
Có một số bí mật, là không nói ra mới thật là tốt, dù sao thứ thất truyền mấy trăm năm, để cho dân chúng bình thường biết được thì quá mức kinh thế hãi tục.