Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 465

Lục Cân ngơ ngác nhìn, hắn nhìn Lục Minh mà khiếp sợ.
Đối với hắn mà nói, người Nhật Đại cửu Bảo Sài Dũng (Woren Okubo) tinh thông tiếng Trung là ác mộng của hắn mấy ngày nay. Mặc dù thân hình người Nhật đó thấp bé, nhưng khả năng kinh người, mọi vệ sỹ và anh em đều bị người này dễ dàng chế phục, thậm chí không cần động tới súng. Nghe nói Đại cửu Bảo Sài Dũng là Ninja quỷ bộ của Nhật, tinh thông nhẫn thuật và đánh đấm, tốc độ đúng là nhanh như chớp, nhanh nhẹn như báo, mọi thủ hạ đều không chịu nổi một đòn trước mặt hắn.
Nhưng, trong lòng Lục Cân, Đại Cửu Bảo sài Dũng gần như vô địch này, lại để người râu rậm trước mặt này bắt được dễ dàng tới vậy.
Nhấc trên không, giống như xách một con thỏ.
Đại Cửu Bảo Sài Dũng như ác mộng này lại không có tới cả khả năng giãy đụa, bị người râu rậm này chặt đứt từng khớp xương toàn thân, biến thành một bãi bùn nhão, điều thần kỳ nhầt, kinh ngạc nhất chính là người này vẫn chưa chết hẳn, vẫn đang yếu ớt sùi bọt máu....
Người thanh niên râu rậm Trương Vân dẫn tới này, rốt cuộc là ai?
“Bây giờ, uy hiếp giải quyết rồi, chủ thuyền Lục Cân, anh có thể nói thật rồi?” Lục Minh an ủi Trương Vân một hồi, lại nhân lúc cô thôi khóc, chuyển sang nói với thuyền chủ Lục Cân. Mặc đù thuyền chủ Lục cân không nói gì, nhưng Lục Minh và Trương Vân đều phát giác được hắn không ổn, hắn vốn dĩ muốn để Trương Vân rời đi, sau đó tên Nhật lùn kia xuất hiện, hắn mới trầm ngâm không nói gì.
Với sự khác thường của hẳn, nếu Trương Vân không bên cạnh Lục Minh, e là sớm đã thay đổi chủ ý rời đi rồi.
Chính vì có Lục Minh bên cạnh, ba cô có lòng tin, lại có lời nói của Lục Minh mới tương kế tựu kế, theo đuôi tên Nhật lùn đó tới đây, xem hắn giở trò quỷ gì.
Lục Cân ổn tâm thần rồi, đâu tiên chắp tay với Trương Vân, áy náy nói: “Tiểu thư, lần này Lục Cân có lỗi với cô. Đúng là người Nhật uy hiếp tôi. Tính mạng cả nhà tôi đều năm trong tay hắn, còn liên can đến huynh đệ của tôi.. Tôi không đánh lại được, chạy cũng không xong, chỉ có thể theo lời hắn nói. Vốn dĩ tôi không nói với cô, mà nói là đá vớt lên đều ở nhà. Nhưng ban ngày cô gọi điện thoại tới, bị Đại Cửu Bảo Sài Dũng nghe thấy, tôi đúng là không còn cách nào, tôi xin lỗi cô..."
“Anh Lục Cân, chuyện này không trách anh” Trương Vân khóc lớn một hồi, trút được tâm trạng, tâm thần cũng hồi phục lại, vội vàng xua tay.
“Tôi phải biết những tử thạch này là mối họa, đưa hết cho cô là được rồi. Lại cứ nhất định giữ lại trữ hàng đầu cơ tích trữ. Không ngờ chút nữa trả bằng tính mạng cả nhà rồi” Lục Cân than thở, lại dẫn Lục Minh và ba cô gái tới đầu phòng dài, mở cửa ra, bên trong còn trói hai người phụ nữ trung tuổi, ba đứa trẻ và bảy tám người đàn ông. Những người này vừa nhìn thấy Lục Cân mở cửa ra, đều vẻ mặt vui mừng. Lại nghe nói người Nhật Đại Cửu Bảo Sài Dũng đó chết rồi, hai người phụ nữ trung tuổi càng khóc lớn, khiến những đứa trẻ cũng khóc lên, trong phòng loạn hết cả lên.
Cứu những người đó ra, Lục Cân cho thủ hạ dẫn vợ con đi ra ngoài bãi đỗ xe chờ mình.
Hắn mở cửa căn phòng cũ nát, bên trong là nhà kho đầy bụi bẩn, lật rơm rạ mốc meo ra, bên dưới có ba bốn mươi hòn đá đen kỳ lạ to nhỏ khác nhau.
Trong đó hòn lớn nhất vẫn to hơn hòn Trương Vân mua về, nhỏ nhất cũng to như nắm tay.
Lục Cân thành khẩn nói với Lục Minh: “Tính mạng cả nhà tôi đêu nhờ anh cứu cả, người đi thuyền chúng tôi coi trọng báo đáp tri ân, những hòn đá này chúng tôi có cũng không có ích gì, lại còn là mối họa, nếu hữu dụng với anh, vậy xin anh nhận cho” Quay người nói với Trương Vân: “Tiểu thư, lai lịch của tôi chắc đã bị Đại Cửu Bảo Sài Dũng báo cáo đi, ở lại đây chỉ chờ chết, may mà người đi thuyền chúng tôi, lấy thuyền làm nhà, chúng tôi chuẩn bị lên thuyền, rời khỏi Hông Kông, tới Malaysia hoặc Philippines, chờ sóng gió qua đi rồi quay lại, dù sao bình thường mùa cá chúng tôi cũng ra khơi vài tháng, sau này có cơ hội quay lại, tôi và các anh em sẽ cảm ơn cô cứu giúp... Bây giờ trong lòng tôi vội đi, vậy không khách khí nữa”.
Trương Vân rút chi phiếu từ ngân hàng Thụy Sỹ trong túi ra, đưa cho Lục Cân: “Hi vọng anh và chị dâu thuận buồm xuôi gió, bình an rời khỏi., bình an quay về”.
Bình thường, chắc Lục Cân sẽ không nhận, nhưng bây giờ là lúc khó khấn, nghĩ có thêm chút tiền phòng thân cũng tốt.
Giơ tay nhận lấy rồi, hắn cảm kích nói: “Tiểu Vân, tôi vốn không định nói, nhưng cô và ân tình của anh em, thật sự.... Nếu Lục Cân tôi vẫn giữ bí mật trong lòng, thì không phải là người nữa. Chúng tôi có thể vớt được thuyền đắm, là do một hậu nhân thủ hạ của Trương Bảo Từ bị khoản nợ ép tới đường cùng, bán tin tức cho chúng tôi đổi lấy tiền, mặc dù là truyền miệng, nhưng chúng tôi đúng là mò được thuyền đắm, nhưng niên đại quá lâu, không mò được bao đồ hữu dụng, nhưng mò được những tử thạch này... Hậu nhân thủ hạ của Trương Bảo Tử nói, trên sông đảo, “xâu đầu người ngược’’ của công vịnh, “nửa vầng trăng” của ô trư châu, kéo kỳ sơn, “giếng vàng”, đỉnh bạc” của “ núi trúc kỳ”, “ngón tay đá” của núi Thạch Bàn, và “bảy sao nửa trăng” của Làng Vịnh đều có kho báu Trương Bảo Tử chôn xuống năm đó, chúng tôi cũng từng đi tìm, nhưng không có manh mối nào hữu dụng, hi vọng mọi người có phúc, có thể đào được kho báu của Trương Bảo Tử.
Cuối cùng, hắn rút một bản đồ từ trong lòng ra, đưa cho Lục Minh nói: '‘Đây là Đại Cửu Bảo Sài Dũng ép tôi vẽ ra, bên trên là nơi chúng tôi vớt thuyền đắm, còn có rất nhiều nơi chưa mò tới.... nhưng, vị trí của bản vẽ này có hơi lệch một chút, là tôi cố ý vẽ sai. Anh theo đánh dấu ở đây đi về phía Tây Nam khoảng năm hải lý, mới có thể tìm thuyền đắm, vùng hải vực này có rất nhiều đá ngầm, mọi người cẩn thận một chút”.
Lục Cân nói xong, sợ người Nhật chạy tới, vội vàng đi khỏi.
Hắn dẫn vợ con và anh em lái ô tô rời khỏi, thần sắc vô cùng hoảng sợ.
Xem ra bị Đại Cửu Bảo Sài Dũng tra tấn không nhẹ, sợ tới quá mức vậy.
Lục Minh cảm thấy khả năng tồn tại của kho báu của Trương Bảo Tử không lớn lắm. Trương Bảo Tử hoạt động ở vùng Nam Hải, là đầu lĩnh hải tặc. Lục Minh cũng từng nghe nói, cùng với nói hắn là đầu lĩnh hải tặc, chi bằng nói hắn là một anh hùng dân tộc trên biển, vì Trương Bảo Tử quản thúc thủ hạ nghiêm ngặt, lại chuyên bắt tù binh cướp bóc đội thuyền ngoại quốc, không hại đồng bào, thủ hạ khi mạnh nhất có tới hơn mười vạn người, không ít nơi của Hông Kông phồn vinh cũng đều do ông kiến thiết, sau này vì cạn kiệt lương thực, Trương Bảo Tử bị ép chấp nhận chiêu an của chính phủ Thanh, còn làm một chức quan không nhỏ.
Đánh giá của hậu nhân, Trương Bảo Tử là “anh hùng nửa đời” ý là nửa đời trước là anh hùng, nửa sau chấp nhận chiêu an lại khiến người ta khinh bỉ.
Đối với kho báu của Trương Bảo Tử, Lục Minh cảm thấy, đúng là Trương Bảo Tử từng thu được rất nhiều của cải, nhưng chi phí cho mười vạn người chắc chắn không ít, cho dù có kho báu vàng bạc chôn dưới đất, vậy thì bao thủ hạ đều biết, lại nhiều năm như vậy, cho dù thủ hạ, kẻ địch năm đó không đào, chắc hậu nhân cũng sớm đào đi rồi, đâu có thể để lại tới bây giờ.
Lục Minh không hứng thú lắm với vàng bạc châu báu, hơn nữa những thứ này chôn vào trong đất, cũng dễ dàng chìm rơi xuống tầng sâu.
Đừng nói không có địa điểm kho báu chính xác, cho dù có cũng khó tìm được.
Điều duy nhất làm Lục Minh thấy hứng thú chính là thuyền đắm, nói không chừng vẫn có tin tức tốt gì đó.
Trương Vân rất vui mừng, những hòn đá kỳ lạ Lục Cân mò được có tới ba bốn mươi hòn, nhiều như vậy chắc rất hữu dụng với Lục Minh, cô nhìn Lục Minh với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, nhỏ tiếng hỏi: “Cần mang đi không? Em đi lái xe tới”.
“Không cần, các cô ra ngoài chút đi” Lục Minh xua xua tay.
Không gian trữ vật sau khi mở rộng, nhiều thứ hơn nữa cũng có thể dễ dàng đựng được, chỉ là hắn có chút vội và muốn cảm ứng chút, những hòn đá này có có gì khác nhau không? Tránh quần áo của ba cô lại rách nát, Lục Minh ý bảo các cô rời xa khỏi chỗ mình một chút.
Ba cô hơi do dự, mặc dù trong lòng không nỡ rời đi, nhưng ở đây không phải là quán bar Khô lâu, không có quần áo, về thế nào được?
Cuối cùng lưu luyến không rời chen chúc ở cửa ra, nhìn Lục Minh.
Chỉ thấy hắn nhặt từng hòn đá lên khẽ cảm ứng, sau đó chưa tới hai phút, kết thúc cả quá trình xem xét. Trương Vân vừa thấy trên người Lục Minh không có gì lạ thường, còn tưởng Lục Minh không thu được gì, có chút tiếc nuôi hỏi: "Sao rồi, những hòn đá này đều là giả” Lục Minh vừa thấy thần sắc cô, biết cô hiểu lầm, xua tay nói: “Không, đá rất hữu đụng, tôi phải mang về từ từ nghiên cứu”.
Cốc Linh Linh nghe xong, gật đầu vui mừng: “hữu dụng là tốt, hữu dụng là tốt”.
Suy nghĩ trong lòng ba cô đều tương tự, còn tưởng Lục Minh ngại lại khỏa thân, hắn đợi tới khi mang về rồi lặng lẽ nghiên cứu những hòn đá đen này.
Cho dù thế nào, các cô nghe thấy Lục Minh nói đá hữu dụng, trong lòng đều yên tâm, hưng phấn dâng lên, kéo Lục Minh về, hi vọng hắn nhanh chóng có không gian nghiên cứu đá đen. Lúc Mira lái xe rời khỏi, Lục Minh nhìn phía sau một cái, khóe môi nở nụ cười. Trương Vân vô tình nhìn thấy, nhưng không hiểu hắn đang cười gì, là vì có được nhiều đá đen? Hay là vì chuyện khác?
Cô không hỏi, chỉ tò mò, cũng không biết. Một ngày sau, có mấy bóng đen tới bên thi thể của Đại Cửu Bảo Sài Dũng, phẫn nộ nguyền rủa, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhặt xác. Lúc bọn họ lật thi thể Đại Cửu Bảo Sài Dũng lại, đột nhiên phát hiện phía dưới còn mấy quả lựu đạn.... Ngoài một người đứng xa nhất may mắn sống sót ra, bốn người khác đều chết ngay tại chỗ.... Đó là lựu đạn Lục Minh học được từ trong rừng Myanmar, cũng là một trong những chiến thuật huấn luyện viên Niếp Thanh Lam truyền thụ lại.
Chính huấn luyện viên Niếp Thanh Lam chưa từng chôn lựu đạn dưới thi thể, không ngờ Lục Minh cô dạy dỗ lại phá vỡ kỷ lục này trước.
Lúc sắp đi. Lục Minh nghĩ ra điều này, mới không khỏi mỉm cười.
Nếu mình quay về Lam Hải, nói lại với Niếp Thanh Lam, chắc chắn cô sẽ hờn dỗi lấy tay trắng như phấn nhẹ đánh mình! Lục Minh không nhịn nổi cười, vì hắn gần như có thể đoán được vẻ mặt của kẻ địch khi lật thi thể Đại cửu Bảo Sài Dũng, chắc chắn là rất đặc sắc!
Chỉ là Trương Vân bên cạnh thể nào cũng không nghĩ tới điều này, đoán hồi lâu, cũng không đoán ra được nụ cười thần bí của Lục Minh rốt cuộc là cái gì....
Mặc dù người Nhật bị Lục Minh đả kích vấn đề này, nhưng có thể nói, lần này chắc chắc không phải trầm trọng nhất...
Lúc Lục Minh xử Đại Cửu Bảo Sài Dũng, còn lục soát trên người hắn một văn kiện, lúc hắn về đưa cho Lãnh khốc Nam số 2, chỉ trong hai giờ. Lãnh Khốc nam số 2 liền đem về điểm liên lạc nơi tập kết Ninja của Nhật ở Hông Kông, thậm chí còn dịch cả nội dung văn kiện, thì ra chín giờ tối hai ngày sau. Ninja Nhật có một người đặc biệt danh hiệu “Hoa anh đào” được cử đi làm nhiệm vụ, mệnh lệnh tất cả ninja ở Hông Kông trước tám giờ tối hôm đó tập kết.
“Lần này, mình cũng giả trang làm một Ninja xem” Lục Minh hôm sau lần theo địa chỉ, tìm được một phòng cho thuê, giả làm người đưa đồ, ấn chuông cửa.
Trong phòng có một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn.
Hắn mở cửa, oang oang quát: “Tôi không gọi đồ, mau biến đi, nếu không ông đập cho”.
Lục Minh nghe xong mỉm cười nói: “Chân Nguyên Hạnh Thật, ta không phải người bán hàng, tôi tới đưa tin.... chín giờ tối Ninja tập kết, ta thay ngươi tham gia là được rồi”.
Sỡ ** Lục Minh chọn chân Nguyên Hạnh Thật cao lớn nhất trong các Ninja là vì muốn tìm một người hơi cao lớn trong người Nhật cũng vô cùng khó. Nếu Lục Minh giả mạo những tên lùn kia, vừa nhìn là có thể bị phát hiện, đành chọn Ninja chân Nguyên Hạnh Thật có thực lực kém cỏi nhất. Chọn Chân Nguyên Hạnh Thật cũng có chỗ hay, một là hắn thân phận thấp kém, không có tư cách lên tiếng, Lục Minh lại không giỏi tiếng Nhật, giả một Ninja không có tư cách phát biểu ý kiến ngược lại lại có lợi, hai là chân Nguyên Hạnh Thật này sống ở Hông Kông lâu rồi, thân phận là lái xe vận tải, nói tiếng Trung lưu loát, vạn bất đắc dĩ dùng tiếng Trung trả lời, cũng không dễ dàng lộ ra sơ hở.
Chân Nguyên Hạnh Thật bị Lục Minh cho một đấm ngất xỉu, lúc hắn tỉnh lại, phát hiện Lục Minh đã thay quần áo Ninja của hắn.
“Ta hỏi gì, ngươi trả lời đó, không được chậm trễ nếu không, ngươi sẽ chết rất đau đớn”.
Bây giờ ta hỏi ngươi một câu, bạn tốt nhất của ngươi là ai?” Lục Minh lấy đầu gao găm dí trên da Chân Nguyên Hạnh Thật. Hắn đã điều tra được bạn của chân Nguyên Hạnh Thật chính là Cửu Quỷ Hưng Long cũng sống ở Hông Kông lâu rồi, chỉ cần tên này dám nói dối, vậy thì hắn sẽ đâm mắt trái của tên này.
“Không, a, là Cửu Quỷ, Cửu Quỷ Hưng Long....” Chân Nguyên Hạnh Thật cảm thấy da mắt bị đâm rách, máu tươi trào ra nếu không nói, chắc mắt cũng xong rồi.
“Câu hỏi thứ hai, cấp trên trực tiếp của ngươi là ai?” Lục Minh thản nhiên hỏi.
Khoảng nửa tiếng sau, Lục Minh tỉ mỉ hóa trang, đội mũ, đeo kính, trên mặt còn đeo khẩu trang, khoác áo khoác ngoài, giống như người thần bí đi ra khỏi cửa phòng Chân Nguyên Hạnh Thật. Từ bây giờ, hắn chính là Ninja chân Nguyên Hạnh Thật, về phân Chân Nguyên Hạnh Thật thật, sớm đã đi gặp đại thần Thiên Chiếu gì đó rồi.
Mặc dù thuật hóa trang của Lục Minh chỉ học hỏi một ngày dưới sự chỉ dẫn của Trương Vân, Cốc Linh Linh và Mira nhưng miễn cưỡng vẫn tạm được.
Chủ yếu là Lãnh Khốc nam số 2 cung cấp công cụ hóa trang và khuôn nửa mặt Chân Nguyên Hạnh Thật tốt nhất.
Lúc Ninja hành động cần che mặt. Toàn thân chỉ lộ mắt ra. Điều này giúp Lục Minh che dấu rất nhiều, lại thêm thân phận Chân Nguyên Hạnh Thật thấp kém, đa số chẳng ai chú ý tới, về phần Cửu Quỷ Hưng Long bạn tốt của Chân Nguyên Hạnh Thật, ẩn dật là một tài xế ở Hông Kông, sớm đã bị tai nạn xe do đặc công chế tạo ra vào trong bệnh viện rồi. Mặc dù để che dấu chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường, Cửu Quỷ không chết nhưng cũng đứt mất một bên chân, không thể tham gia hành động, càng không thể nhận ra Lục Minh là người giả mạo chân Nguyên Hạnh Thật.
Ninja danh hiệu “Anh đào” bất ngờ hành động, chủ yếu là phụ trách lẻn vào khu thuốc, ăn cắp phương thuốc.
Ninja giống Chân Nguyên Hạnh Thật không thể vượt qua chức bảo vệ. Lục Minh không cần nghĩ cùng hiểu. Lần này Ninja tập kích chắc là muốn gây sự chú ý của mình, không để mình bay về Lam Hải, điều tra ra phòng thí nghiệm sinh hóa dưới hồ nước Bạch Dũng... Người Nhật chắc chắn nằm mơ cũng không ngờ tới, mình đã biết rồi! .
Cảm giác tương kế tựu kế ngư ông đắc lợi thật tuyệt. Lục Minh càng lúc càng thích cảm giác đùa bỡn với kẻ địch trong lòng bàn tay này.
Điểm Ninja tập kết là một cửa hàng sushi của một người Nhật.
Lục Minh tới, quán sushi đã đóng cửa không đón khách. Hắn gõ gõ cửa, đưa thẻ đặc biệt chứng minh thân phận, cô gái mặc kimono không nhìn Lục Minh tới một cái, liền cầm thẻ chứng minh lấy dụng cụ trong tay vạch một cái, dụng cụ vang tiếng khẽ, cô gái đó gật gật đầu, điệu bộ bảo Lục Minh mau vào trong. Lục Minh vừa vào trong, phát hiện còn mấy cô gái người Nhật mặc kimono nghênh đón, cùng khom lưng cúi đầu.
Những cô gái Nhật cúi đầu đó chắc chắn không phải là Ninja, hơn nữa cũng không có võ công, xem ra chỉ là gái tới phục vụ người Nhật chơi bời.
Chỉ có cô gái đứng ở cửa kiểm tra kia mới là Ninja thật sự.
Lục Minh không chú ý tới đôi gò bồng lộ ra quá nửa dưới kimono, nhưng để ý thấy mấy con dao găm nhỏ cột cạnh sườn chân dài trắng như tuyết của cô. Lục Minh vẫn đang quan sát người trong nhà, có một người ngoắc tay với hắn: “Chân Nguyên Hạnh Thật, tên ngốc này nhìn cái gì, chỗ của ngươi ở đây”.
Nghe thấy lời người đó: Lục Minh thầm toát mồ hôi, sao ngoài Cửu Quỷ Hưng Long ra, Chân Nguyên Hạnh Thật vẫn có bạn quen như vậy? Mình vừa tới, chắc sẽ bị nhận ra thôi, bây giờ nên làm thế nào? Lục Minh cứng da đầu, giơ tay đáp lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh người đó, cô gái đầy đặn phía sau cứ mãi nhìn Lục Minh, cô không quen người cao to này, nhưng cảm thấy người này không giống Ninja, nhưng hắn lại đưa thẻ là Ninja, điều quan trọng nhất là, hơn chín phần Ninja vào trong, đều chú ý tới phần ngực mình cố tình kéo áo để lộ ra. Nhưng người này lại không, lại liếc đùi mình.... Hắn cao như vậy, không thể liếc xuống bên dưới, cũng chính là nói hắn chú ý tới vũ khí ở đùi mình?
Một Ninja cấp thấp cũng có thể để ý được vũ khí mình giấu dưới đùi sao?
Với trực giác nhạy cảm của phụ nữ cô vô cùng nghi ngờ, nhưng, thấy có người ngoắc tay với người cao to này, trong lòng mới bớt nghi ngờ.
Ra ngoài nước mặc dù khắp nơi đều có người lùn ngốc, nhưng thỉnh thoảng cũng có một hai người đặc biệt, cao lớn như người này mặc dù rất ít, nhưng cô nhớ trong danh sách có chân Nguyên Hạnh Thật hình như rất cao, chắc chính là người này!
Nhưng thấy dáng vẻ vào nhà chậm hiểu ngô ngơ nhìn đông nhìn tây của người này, chắc là tên ngốc tứ chi phát triển suy nghĩ đơn giản rồi!
“Anh đại nhân, sắp tám giờ rồi, bây giờ vẫn thiếu ba người chưa tới...” có một quỷ nhẫn che mặt lanh tay lẹ chân đi tới phía sau cô, nhỏ giọng báo cáo: “Kể cả Đại Cửu Bảo Sài Dũng, Tá Vệ Môn Chí Tín, Khâu Phong Tu Lập Hoa và Đằng Thượng Trung Gian. Anh đại nhân, có nên đưa tin thúc dục họ không?”
“Tám giờ tập kết, bây giờ còn chưa tới. người tới muộn phạt nặng” cô gái đầy đặn giận dữ, không để ý tới Lục Minh nữa.
Bình Luận (0)
Comment