Có một vật nhỏ mềm nhũn lại âm ấm nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay Lục Minh, Lục Minh giờ phút này tim đập một phút cả trăm cái, trời ạ, nàng, nàng thật đúng là dám cởi ra, hồ ly mỹ nhân này thật sự là quá can đảm!
Chiếc quần trong truyền thuyết còn mang theo hơi ấm của xử nữ, rốt cuộc đã tới tay!
Lục Minh kích động đến mức muốn ngửa mặt lên trời thét lớn, nhưng khi hắn nhẹ nhàng nắm chặt, lại phát hiện có chút không đúng.
Cái này, cái này hình như không phải là quần lót… sờ lên giống như là da thịt vậy, đây là gì? Lục Minh kinh ngạc, nhịn không được từ trong phòng tắm đi ra ngoài xem, vừa thấy cả người đã thất thần. Ở ngoài cửa, Niếp Thanh Lam đang cười duyên, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi như mẫu đơn, trong lòng của nàng đang ôm một tiểu cô nương đáng yêu, Lục Minh nhớ rõ tiểu cô nương chính là tiểu Đậu Đậu nhà bên chuyện nhận hắn là cha, nó sao lại ở đây?
Thứ mà Lục Minh nắm trong lòng bàn tay, chính là cái tay của tiểu Đậu Đậu kia.
Nó vừa thấy Lục Minh lò mò đi ra, lập tức vui mừng kêu lên:
"Ba ba!""Ba ba!" Niếp Thanh Lam cũng làm loạn mà kêu lên.
"Ta muốn ngất" Lục Minh vội vàng buông tay tiểu Đậu Đậu ra, ý bảo Niếp Thanh Lam nhanh đem tiểu Đậu Đậu ôm đi ra ngoài:
"Ta đang tắm rửa, mau dẫn nó đi ra ngoài!""Tiểu bảo bối đã chờ anh hai ngày. Nghe nói tối hôm qua không thấy anh trở về liền khóc tới nửa đêm. Sáng nay cũng lại khóc. Ba ba của Đậu Đậu nếu không hôn một cái, chúng ta tuyệt đối sẽ không đi đúng không?" Niếp Thanh Lam lại còn liều mạng đốt lửa, lại đem tiểu cô nương đưa tới ý bảo Lục Minh hôn nó một cái. Tiểu Đậu Đậu mặt mày hớn hở nghiêng mặt tới, cao hứng chờ Lục Minh hôn một cái.
"Em có để yên cho anh tắm rửa không!" Lục Minh phành một cái đem cửa đóng lại.
"Ba ba…" Tiểu Đậu Đậu thấy Lục Minh không để ý tới mình, đã khóc lên, bộ dáng đáng thương mà hô lên ba ba.
"Ba ba ba ba!" Niếp Thanh Lam nhân cơ hội gội theo làm cho Lục Minh thiếu chút nữa ngã sấp xuống, không có biện pháp đành phải lại đưa đầu ra ngoài:
"Tiểu Đậu Đậu chờ ta tắm rửa xong sẽ ra ngoài chơi với cháu! Em ẵm nó xuống lầu nhanh đi!"Lục Minh câu cuối cùng là bực bội nói với Niếp Thanh Lam.
Tiểu Đậu Đậu đưa tay nắm lấy mái tóc ướt sũng của Lục Minh, tới gần hôn Lục Minh một cái, sau đó mới chịu để cho Niếp Thanh Lam ôm đi xuống lầu. Niếp Thanh Lam khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại chớp mắt, cười nói:
"Lần sau sẽ tặng cho anh cái quần lót, màu đen lụa tơ tằm nha!" Lục Minh thiếu chút nữa muốn đem chai dầu gội đầu đang cầm trên tay ném vào nàng, hồ ly mỹ nhân này, thật sự là tức chết người mà, xem ra không trừng trì nàng thì không được.
May mắn, cuối cùng cũng có một chiến lợi phẩm.
Lục Minh cầm lấy cái áo ngực, phát hiện hai cái lồng hai bên khá lớn, trong lòng không khỏi hiện lên bộ ngực cao ngất của hồ ly mỹ nhân, Ừm, xem ra hắn cũng vẫn có tiền vốn!
Sau khi tắm xong, Lục Minh đang tìm chỗ cất chiến lợi phẩm mới thu được, bên ngoài cửa phòng lại mở, một tiểu cô nương xem như chốn không người mà đi vào, đang tìm kiếm cái gì đó, miệng lẩm bẩm:
"Tiểu nha đầu, khẳng định lại chạy vào trong này, ở đâu vậy? Này, anh đem tiểu Đậu Đậu nhà chúng tôi giấu đâu vậy? Ái, người này biến thái!"Tiểu cô nương vừa thấy Lục Minh đang cầm cái áo ngực, thì thét lên, thanh âm cao đến mức có thể giết chết cá heo.
Lục Minh đang muốn nói cái gì đó, tiểu cô nương lại đỏ mặt, đưa tay đoạt lấy cái áo ngực trong tay hắn:
"Biến thái, thì ra là ngươi trộm áo ngực của người ta, người này là đại biến thái, mau đến đây!""Đây là của cô?" Lục Minh kinh ngạc, cái này không phải của Niếp Thanh Lam vừa cởi ra sao? Làm sao là của cô ta?
"Không phải của ta chẳng lẽ là của ngươi! Người này biến thái, chán ghét!" Tiểu cô nương tức giận đùng đùng chạy đi, còn lại Lục Minh hồi lâu vẫn không hiểu gì.
Cái áo ngực vừa rồi còn ấm, làm sao lại là của cô ta?
Nhìn không ra tiểu nha đầu này lại xử dụng áo ngực lớn như vậy.
Lục Minh còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đối diện mở ra, Niếp Thanh Lam ẵm tiểu Đậu Đậu đi tới, tiểu Đậu Đậu đang cầm đồ chơi trong tay, vừa thấy Lục Minh lập tức rời khỏi tay Niếp Thanh Lam mà chạy tới, kêu to ba ba rồi ôm lấy. Thấy tiểu gia hỏa này như dính vào mình vậy, Lục Minh cũng không có biện pháp, đành phải ôm lấy nó, nếu không nó khóc thì mệt. Chẳng qua, Lục Minh cũng không quên dò xét bộ ngực của Niếp Thanh Lam, trong lòng còn hồ nghi, cái áo ngực màu đen kia rốt cuộc là của nàng, hay là của tiểu nha đầu vừa rồi?
"Nhìn cái gìi? Sắc lang!" Niếp Thanh Lam liếc nhìn Lục Minh, cái loại hờn giận đầy vẻ phong tình này, quả thực là khuynh quốc khuynh thành.
"Vừa rồi cái áo ngực kia có phải là của em không?" Lục Minh cảm thấy tim gia tốc, cũng làm gan hỏi.
"Anh nhìn là biết mà…" Niếp Thanh Lam khẽ nâng cánh tay lên, nháy mắt nhìn hắn, thiếu chút nữa đã làm cho tim của Lục Minh ngừng đập. Bởi vì khoảng cách gần như vậy, hắn thấy trên áo ngực của hồ ly mỹ nhân có chỗ hơi nổi lên, trên đỉnh của áo ngực, có hai điểm thần bí nổi lên, cái này, cái này tuyệt đối là đột điểm trong truyền thuyết!
Dưới cái món chế phục (đồ theo bộ) vô hạn hấp dẫn đó, cũng làm cho người ta nghĩ ra ngàn vạn điều!
Lục Minh thiếu chút nữa buộc miệng hô lên
"Chế phục vạn tuế"!
Niếp Thanh Lam phát hiện Lục Minh hai mắt nhìn đăm đăm, trong lòng mừng thầm, lực khống chế của người nầy tuy không tệ, nhưng thủy chung cũng không địch lại mị lực vô địch của mình, chẳng qua tạm thời cũng không nên cho hắn quá đắc ý, tâm niệm vừa động, đưa ngón tay ra khẽ nhéo lên cánh tay hắn, chờ hắn kêu đau, lại cười một tiếng, đôi môi đỏ mọng tiến đến bên tai hắn, thổi ra một hơi nhiệt khí:
"Người tốt, em đi tắm rửa trước, lát nữa ở trên giường chờ anh đó".
"Thật không?" Lục Minh biết rõ hồ ly mỹ nhân này mạnh miệng, lừa người chết không bồi mệnh, nhưng cũng không khỏi có sự chờ mong.
"Giả đó!" Niếp Thanh Lam bàn tay nhỏ bé đánh nhẹ lên Lục Minh, cười hì hì trở về phòng.
Lục Minh cơn tức anh ách, thật muốn đem cửa phòng của Niếp Thanh Lam một cước đá bay, thuận tiện đem tiểu hồ ly này đè xuống.
Không có biện pháp, đành phải cố gắn đè nén, ôm tiểu Đậu Đậu xuống lầu.
Tiểu Đậu Đậu tuy bám sát, nhưng cuối cùng cũng là một đứa nhỏ, sau một hồi cười đùa thì đã ngáp dài, cuối cùng ghé vào trong lòng Lục Minh mà ngủ say. Bà Ngô lấy làm kỳ, nói thiếu gia còn có thể chơi với con nít, thật sự là thế gian ít thấy.
Bỗng nhiên, tiểu nha đầu nhà bên như một trận gió xông vào, đem áo ngực ném về phía Lục Minh, nổi giận nói:
"Không phải của ta, biến thái, chưa thấy qua người nào biến thái như ngươi! Đậu Đậu đưa cho ta, để tránh làm hư Đậu Đậu!" Nàng ta lại từ trong lòng Lục Minh ôm tiểu Đậu Đậu đang ngủ say bỏ đi, trước khi đi, còn muốn đá Lục Minh một cước, đáng tiếc, chỉ đá trúng sô pha, còn thiếu chút nữa mất thăng bằng mà ngã sấp xuống.
"Thật ra, khụ, đây là tôi vừa rồi nhặt được, cô ta hiểu lầm" Lục Minh cầm lấy áo ngực, phát hiện ông lão Trang Thần, Ngô Mã cùng Hoa vương Trương Đức Quảng đều kinh ngạc nhìn mình, liền nhanh chóng giải thích.
"Đây là của Niếp Thanh Lam, ta đi dưa cho cô ta!" Lục Minh phát hiện càng giải thích càng dễ làm cho người ta hiểu lầm, liền chạy nhanh lên lầu.
Chạy lên lầu, Lục Minh thấy cửa phòng của Niếp Thanh Lam thực không có hoàn toàn khép kín, hình như là nàng cố ý để cho mình đi vào, chẳng lẽ, đây là ám chỉ của nàng? Nàng ta hẳn là đang tắm rửa, nhưng lại không đóng cửa, chẳng phải là tạo cơ hội cho mình rình coi sao? Hồ ly mỹ nhân này tâm cơ lợi hai, nói không chừng là muốn bẫy mình đi vào? Hay là làm một đứa nhỏ ngoan, đi về ngủ?
Làm một đứa nhỏ ngoan để làm gì, phải làm, là làm bại hoại, hơn nữa còn là cực kù bại hoại xấu xa!
Lục Minh cười một cách tà ác, bàn tay hướng tới cách cửa.