Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 98

“Xảy ra chuyện gì ?" Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn từ bên trong chạy ra.
Các nàng đang mặc đồ bơi, tóc còn ướt nước, hiển nhiên là mới đi từ bể bơi ra, bây giờ nhìn giống như mỹ nhân ngư bước lên bờ.
Niếp Thanh Lam mặc một cái áo tắm màu xanh da trời, phần vải không lớn nhưng đủ để che đi lớp da thịt trắng tuyết, cặp ngực căng tròn ép chặt sau lớp áo, lộ ra một khe rãnh thật sâu, vô cùng gợi cảm, và cũng rất thần bí, hoàn toàn không có chút gì khoa trương như những bộ bikini hở da hở thịt bình thường, quần bơi cùng màu, làm tôn lên đôi chân dài và trắng của nàng. Dáng người Niếp Thanh Lam thoạt nhìn rất thon dài và cao gầy, giống như một chú nai con.
Về phần Cảnh Hàn bên cạnh, trên người nàng là một cái áo tắm liền mảnh màu bạc, thoáng nhìn có vẻ bảo thủ, trên vai khoác theo cái khăn lông lớn, làm che mất đi vóc dáng tuyệt vời cùng cặp ngực căng tròn.
Chỉ là, vòng eo của nàng so với Niếp Thanh Lam càng thêm mảnh khảnh, do bộ đồ tắm tương đối bảo thủ kia ôm sát vào, càng có vẻ thon gọn vô cùng.
Nhưng cái làm cho Lục Minh há mồm trợn mắt chính là, khăn lông của Cảnh Hàn không che tới đôi chân dài, quả thật tuyệt mỹ vô song.
Đôi chân dài trắng nõn nà, mắt cá chân tinh xảo như vầng trăng.
Gót ngọc cùng mười ngón chân mượt mà như châu, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của nàng ta lên vài phần. Trong đầu chợt hiện lên một ý niệm, sợ rằng "Ngân cước nữ thần" vô song tuyệt mỹ trong truyền thuyết hoàn mỹ không chút tỳ vết, chính là dạng như vậy.
Hai nàng nhìn thấy Lục Minh, không tị hiềm chạy tới, Cảnh Hàn đem khăn lông của mình, lao đến bên người của cô bé hàng xóm, Niếp Thanh Lam thì khẽ liếc mắt với Lục Minh một cái, rồi đưa tay đỡ lấy cô bé. Đằng sau cái cửa, hai người con gái mặc đồ bơi đang thăm hỏi xung quanh, hình như là người nhà của cô bé, khi các nàng thấy Lục Minh trở về, có chút do dự không dám ra đây.
“Nhu Nhu, đừng khóc, đừng khóc. Hắn khi dễ em, để chị giúp em hết giận!" Niếp Thanh Lam cúi xuống an ủi cô bé, do nàng khom lưng nên cặp mông căng tròn bày hiện ra hết làm cho huyết áp người xem tăng giảm theo nhịp hình sin, và làm cho Lục Minh thiếu chút nữa phun xịt máu mũi.
“Hu hu hu. . ." cô bé hàng xóm càng khóc lớn hơn.
"Ặc... đem cái này, trả cho cô ta... Anh thật sự vô tình mà!" Lục Minh đưa cái mảnh trên của bộ bikini cho Cảnh Hàn rồi phóng biến lên lầu.
Mặc dù ở ngoài sảnh có phong cảnh đẹp mắt nhưng bây giờ thật sự rất xấu hổ.
Lục Minh thầm than đáng tiếc, Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn đồng thời mặc áo tắm, cơ hội này thường không có nhiều, đang muốn thưởng thức cho đã, không ngờ lại chạm mặt con bé hàng xóm, đã vậy trong lúc vô tình còn làm tuột áo bơi xuống nữa chứ!
Sợ Niếp Thanh Lam chạy đến tìm mình tính sổ, cũng vì ngọn lửa lòng đã lên đến cực điểm, cần phải có nước lạnh hạ nhiệt, Lục Minh trốn vào phòng tắm.
Sau khi tắm nước lạnh một phen, Lục Minh đầu tóc ướt sũng đi ra, phát hiện ra Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn hai người đang ngồi trên giường của mình. Cảnh Hàn đã thay đồ, khôi phục lại phong cách quần jean áo thun, nhưng Niếp Thanh Lam vẫn chưa thay, trên người vẫn mặc một bộ đồ tắm, chỉ là quấn thêm một cái khăn tắm mà thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Lục Minh cười hì hì, học theo câu chửi của cô bé hàng xóm: "Biến thái!"
“Cô nhỏ kia... về chưa?" Lục Minh xấu hổ hỏi.
“Anh nói Nhu Nhu à, cô bé tự mình về, ngay cả quần áo cũng không mặc mà bỏ chạy, phỏng chừng là ít nhất sẽ khóc cả đêm nay!" Niếp Thanh Lam đứng lên, mang theo một mùi hương đi đến, nhẹ nhàng đánh cho Lục Minh một quyền: "Anh đúng là một đại sắc lang, ngay cả một cô bé nhỏ như vậy mà anh cũng ra tay!"
“Cái gì? Đâu có, cái đó chỉ là hiểu lầm!!!" Lục Minh vội vàng giải thích, trời ạ, xem mình là thứ gì?
Cho dù bản thân có tật háo sắc dị thường, nhưng cô nhóc kia còn nhỏ như vậy, bản thân sao lại không khống chế được chứ, vả lại cũng không thích ngực nhỏ.
Bất quá không biết cô bé hạt tiêu kia gọi là gì nữa, sao tiểu nha đầu này gọi là Nhu Nhu, đổ mồ hôi, nếu quả thật là Nhu Nhu thì trên đời này chẳng có cái gì gọi là mạnh mẽ cả.
Niếp Thanh Lam đương nhiên biết rõ người này kỳ thật cũng chỉ là vô tình, nhưng vẫn không muốn bỏ qua cho hắn, lấy tay nhéo một cái rõ đau nói: "Đừng có nói xạo, em thấy rõ ràng, ngực của nàng ta có dấu tay của anh, nhìn thấy mà giật mình! Lục Minh, anh có biết phi lễ với cô gái vị thành niên là tội gì không? Nếu nàng muốn kiện anh, nhẹ thì bị phán lưu manh, nặng thì phán xâm phạm cưỡng gian, đại sắc lang, anh thật quá càn rỡ, đói quá rồi cái gì cũng ăn phải không? có muốn tiến vào trại ngồi chồm hổm ở trong một năm không?”
“Vậy cũng tốt, không cần phải làm gì mà vẫn có đồ ăn" Lục Minh chết cũng không chịu từ bỏ.
“Được, vậy ngày mai em dẫn anh đến ăn đồ ăn của trại..." Niếp Thanh Lam nhịn không được cười, cặp ngực nàng vì thế không ngừng run khẽ lên, thấy vậy, khí huyết Lục Minh như muốn nổ tung.
“Đừng vội, lần sau để anh chính thức phi lễ với một cô gái trưởng thành rồi em mời anh đi ăn cơm cũng không muộn" Lục Minh sợ hai nàng nhìn thấy "túp lều của bác Tom" bên dưới, vội vàng nhảy lên giường để che dấu vết, thuận miệng nói: "Khuya rồi, anh muốn đi ngủ, không biết các vị mỹ nhân có nguyện ý cùng anh ngủ một đêm không?"
“Suy nghĩ điên rồ!" Niếp Thanh lam cười một cái, lại tiếp tục nhéo hắn đứng dậy, rồi dùng khăn lau giúp hắn lau khô tóc.
Lục Minh phát hiện ra hai tòa thiên nhiên đang trước mặt hắn, chỉ cách vài cen ti mét, giơ tay lên là đụng.
Chóp mũi, thậm chí có thể ngửi được mùi thơm xử nữ trên người nàng.
Nhưng cảm giác ấm áp khi có người thân chăm sóc trong khoảng khắc chiến thắng tình dục, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ bằng trái tim, cho dù nàng dùng khăn lông lau tóc cho hắn, cho dù nàng hờn dỗi nhẹ trách hắn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp.
"Được rồi, lớn như vậy, tắm xong ngay cả tóc cũng không chịu lau khô mà lại lao lên giường, người ta vất vả lắm mới chuẩn bị cho anh ngọc thạch, nhưng anh lại chạy đi uống rượu, khiến cho toàn thân toàn mùi hôi, rồi hò hét trở về, đã vậy vào cửa còn làm cho tiểu muội muội bên nhà khóc nữa, anh thật sự là không làm được một việc nào cho người ta tỉnh tâm cả!" Niếp Thanh Lam lẩm bẩm một hồi lâu, đột nhiên vỗ vỗ nhẹ vào mặt Lục Minh, cười nói: "Mặc dù ngọc thạch của em không to bằng của Cảnh Hàn, nhưng cũng rất tốt, anh xem có hữu dụng không?"
"Oa..."
Lục Minh trợn mắt, Niếp Thanh Lam lấy từ trong túi ra, một vài khối đã có vết nứt, mặc dù phẩm chất không tốt, nhưng như vậy cũng đã quá nhiều.
Lấy tay sờ sờ, Lục Minh phát hiện ra năng lượng bên trong cũng không tệ lắm, khác với vẻ ngoài xấu xí, cũng là do người ta chưa tạc thành ngọc.
Cảnh Hàn im lặng đặt cái túi du lịch xuống chân.
Mở ra, càng làm cho Lục Minh cao hứng.
Cảnh Hàn mang về một khối bạch ngọc thật lớn, so với hắc mỹ nhân phương tây còn lớn hơn, bề ngoài hình vuông toàn thân trong suốt, ngọc chất lưu quang, vừa nhìn đã biết là trân bảo cực phẩm. Làm cho Lục Minh cảm thấy kì quái chính là cái khối ngọc thạch này khẳng định là do Cảnh Hàn trộm về, nhưng Niếp Thanh Lam lại xem như không biết gì, đây là chuyện gì?
Nhìn thấy sự nghi hoặc trong lòng của Lục Minh, Cảnh Hàn nhẹ giọng nói: "Đây là ngọc của gian thương, của một người tên là Giang Thế Viễn, chuyên chế tạo ngọc giả lừa gạt người khác, dưới tay còn có một công trường tạo ngọc giả khổng lồ, tại Lam Hải nổi danh là chú trùng".
Lục Minh nhìn về phía Niếp Thanh Lam, bảo nàng là cảnh sát, hẳn nên ra tay vì dân trừ hại.
"Anh không biết, môn diện của người này thật lớn, thủ đoạn rất nhiều, quan thương cấu kết với nhiều người, xảo trá vô cùng, nếu không có chứng cớ, bọn em muốn bắt hắn cũng không có biện pháp, mặc dù biết rõ hắn là chú trùng nhưng bọn em lại không thể động vào hắn, mà phía sau hắn còn có một chỗ dựa vô cùng to lớn tại Lam Hải, Giang Thế Viễn được xưng là "Giảo Thỏ" cùng với "Trì Hồ" Chung Tử Uy và "Thạc Thử" Đinh Quốc Hưng, được gọi là Lam Hải Tam Đại cầm thú. Gây án liên miên, nhưng bởi vì thủ đoạn xảo trá âm hiểm, nên không tìm ra chứng cớ, đành phải yên lặng chờ cơ hội" Niếp Thanh Lam thuận miệng nói, làm cho Lục Minh tỉnh ngộ, khó trách vì sao Cảnh Hàn trộm một viên to như vậy về mà nàng ta lại không để ý, thì ra là thế.
"Đồ tốt, có nó, anh chế thuốc cũng nhanh!" Lục Minh chạm vào ngọc chẩm, phát hiện ra bên trong năng lượng rất nhiều.
Loại năng lượng này, phỏng chừng có thể gia tăng tiên thiên chân khí lên hai phần ba, và có lẽ Đồng Tử công có khả năng đột phá tầng thứ chín.
Hắn kích động nhảy dựng lên, còn Cảnh Hàn thì gật đầu.
Nếu không cách quá xa, Lục Minh còn muốn ôm nàng hôn một cái.
"Anh tự thu xếp, em đi trước" Cảnh Hàn nhìn thấy Lục Minh cao hứng trong lòng cũng vui, nhưng nhìn thấy người này tinh lực quá thừa, cho nên phía dưới đang đội nón lên, không khỏi xấu hổ xoay người đi ngay.
"Quả nhiên là đại sắc lang đáng ghét!" Niếp Thanh Lam cũng nhìn thấy, trong lòng thầm than ghê quá, sao mà to dữ vậy, nhưng lại ngượng ngùng mặt đỏ như lửa.
Bình Luận (0)
Comment