Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 112

Người tới hiển nhiên không nghĩ tới trọng tải của người mở cửa khổng lồ như thế, có hơi giật mình, lúc này Lê Chanh đi tới từ trong phòng, mắt nhìn ngoài cửa, bước chân dừng ở tại chỗ: “Ông chủ Từ?”.

Từ Hoằng Nghĩa bấm cái trán, chỉ cảm thấy mỗi lần đều phải nhắc nhở: “Đổi cái xưng hô”

“Anh Từ”.

Lê Chanh xoa dưới đầu, một tay cầm lại cái áo rong tay Đường Hà, hiểu chuyện rót tách trà cho Từ Hoằng Nghĩa, trở lại chuyện chính: “Anh Từ sao lại tới đây?”.

“Vừa rồi hỏi dược đối anh rể em chính là cho cha anh, sau đó nghe nói bên em có thể có, anh liền trực tiếp tới đây”. Từ Hoằng Nghĩa lời ít mà ý nhiều: “Không nghĩ tới nhanh như vậy”.

Nhưng Lê Chanh biết người này khẳng định liền tới đây từ lâu rồi, bằng không cũng sẽ không tại điện thoại gọi thông trong một phút đồng hồ lên lầu, nhưng mà nghĩ tới cầu dược cư nhiên là một người quen như vậy, Lê Chanh cũng có chút đỏ mặt.

Vốn nghĩ muốn há miệng đòi giá cao một chút, hiện tại cũng không mở được cái miệng đó.

Lê Chanh trực tiếp từ trong túi quần lấy ra một cái bình ngọc, bình ngọc cực kỳ thông thấu, cơ hồ có thể thấy rõ bóng dáng của đan dược bên trong, viên đan dược này thực tế tốn hao không nhỏ, nhưng mà Lê Chanh cũng dùng vũ kỹ trong túi trữ vật của hai người đánh lén chính mình thay cho linh thạch chụp tới, cho nên không tính là dùng tài sản của chính mình, nghĩ đến tây, Lê Chanh cũng không đau lòng như vậy.

Cậu chỉ vào bình ngọc nói: “Bên trong có một viên dược hoàn, nhưng mà dược này dược hiệu quá lớn, nếu là  người lớn tuổi, ăn luôn cả một viên chỉ sợ thân thể không tiếp thụ được, anh Từ về nhà trực tiếp nghiền dược hoàn thành bột, mỗi ngày lấy trọng lượng một gram trong đó hòa tan vào nước, sáng trưa tối dùng ba lần, không có gì bất ngờ rất nhanh có thể chữa khỏi bệnh gan”.

Từ Hoằng Nghĩa thần sắc bình tĩnh, giơ tay đón lấy bình ngọc, ngoài ra đưa qua một cái thẻ, chớp mắt: ‘”Vẫn là quy củ cũ của chúng ta”.

“……. Không cần, cũng không có quý giá lắm”.

“Em đừng từ chối, anh biết rõ dược này quý hay không quý, ông cụ bệnh này hơn hai mươi năm, dược dùng qua sớm vượt qua con số này, viên dược này của em nếu có thể hoàn toàn giải quyết tổn thương gan của ông cụ, nhiều hơn gấp đôi anh cũng nguyện ý”.

Gã sớm liền biết Lê Chanh thấy gã có lẽ sẽ đè thấp giá của dược hoàn, cho nên trực tiếp chuẩn bị hai triệu mới tới, không nghĩ tới đối phương không chỉ có là muốn đè thấp giá tiền, thậm chí còn muốn tặng không, liền ngay cả Từ Hoằng Nghĩa cũng nhịn không được đỡ trán, trong lòng cũng có chút muốn cười.

Cậu nhóc này cho dù bị gã lừa cũng không phản ứng gì phải không.

Bản thân gã là một người làm ăn, nhưng ý nghĩ kinh doanh trên người lại căn bản không muốn dùng ở trên người Lê Chanh, có đôi khi còn sợ đối phương chịu thiệt, cậu nhóc này rất thành thật.

Lê Đại Mao từ trước khi Từ Hoằng Nghĩa tới liền vẫn ngồi xổm trên sô pha, sau đó bị tu hú chiếm tổ chạy tới trong phòng Lê Chanh, đợi thật lâu nhưng cũng không thấy gặp người trở về, liền ló đầu ra ngoài cửa phòng.

Vừa nhìn liền nặng nề rồi, hai người trò chuyện với nhau thật vui, người đàn ông thậm chí còn đặt tay lên đỉnh đầu thiếu niên xoa xoa, nhìn như là một bề trên tốt bụng biết bao, kỳ thật lòng ôm mưu mô đối Chanh tử nhà nó, cho rằng nó nhìn không ra sao?

Lê Đại Mao quanh quẩn hai vòng ở cửa, chăm chú nhìn người trong phòng khách, nghĩ tới một cách khiến cho Chanh tử chú ý, Lê Đại Mao vứt bỏ IQ của chính mình, học hình ảnh của chương trình ghi hình tên TV thường xuyên chiếu [nhóm thú cưng đáng yêu khi chủ nhân không ở nhà], bỗng nhiên chân sau hơi hạ, tvvận đủ lực chạy đi, điên cuồng chạy một vòng ở phòng khách, tứ chi chạm đất phát ra thanh âm “bùm bùm”…….

Lại quay về phòng Lê Chanh chạy một vòng, phát ra tiếng “bùm bùm” dẫm chân tại chỗ, sau đó lại tiếp theo đi phòng khách chạy……

Hai cái lổ tai tung bay trong gió như là cọng bèo, trong gió lắc lư bay lên về phía sau.

Lê Chanh: “…….”

Trầm đại hiệp anh đang làm cái gì vậy?

Mau dừng lại đi!!!!

Từ Hoằng Nghĩa: “……Chó con mới nuôi?’.

“Rất hoạt bát”. Gã ý đồ tìm một từ hình dung.

Lê Chanh: “Ha ha, đúng, hở chút liền bắt đầu phát bệnh, em cũng rất đau đầu”.

Trái tim mệt mỏi tiễn bước Từ Hoằng Nghĩa, Lê Chanh liếc Lê Đại Mao một cái, thấy con khỏe như vâm tộc chạy tàn bạo này ngừng hành vi ngược người khác lại, đang nằm sấp trên sô pha lười biếng nghỉ một chút.

…….. Kỳ thật anh là cảm thấy người ta chiếm sô pha của anh phải không?

Quỷ hẹp hòi.

Cậu xấu bụng nắm cái lổ tai của chó trắng nhỏ, tới gần màng tai của đối phương nói hai chữ, chó trắng nhỏ quá sợ hãi xoát một cái mở to mắt, thân thể hơi hơi cứng đờ.

Sau đó liều mạng nằm ở sô pha giả vờ chết, ý đồ hạ thấp cảm giác tồn tại, trong lòng  Le Đại Mao sóng lớn cuộn trào.

—— Cậu ta làm sao biết được?

#

Thành công giải quyết chó thú cưng làm người ta đau tim, cuộc sống của Lê Chanh càng trôi qua trôi chảy chút, dần ngôi làng ở núi Đại Đoan đã sau động đất bắt đầu trồng khoai lang rồi, đoán chừng năm thứ hai có thể có thu hoạch, Lê Chanh đánh dấu trọng điểm của núi Đại Đoạn tại trên bản đồ, tính làm một cái máy rút tiền của hiện đại.

Tiếp theo khu vực trồng khoai tây cũng tìm được rồi, việc này vẫn đều là Đỗ Hành đi làm, đối với Đỗ Hành mà nói, hiện tại gã đã không cần đi đoán ông chủ mình muốn làm cái gì, chỉ cần hành động theo mệnh lệnh của cậu ấy liền không có sai, bởi vì tu duy của ông chủ nhỏ không phải cùng một đường với người thường, ví dụ như chuyên môn trồng khoai lang trồng khoai tây trồng hoa đậu phộng loại giống tầm thường gặp nhan nhản này thu mua giá cao làm cái gì?

Có tiền chính là tùy hứng?

Nhìn tài chính công ty đang ở cường độ cao tăng lên, Đỗ Hành rất nhanh phủ quyết loại suy đoán này.

Giải quyết vấn đề nguồn tiêu thụ dược hoàn của Cống dược phường làm cho danh tiếng công ty lớn mấy lần, hơn nữa ngoại trừ cung ứng nhu cầu của công ty Y Duyến có hợp tác trong nước, ngoài ra công ty còn hướng nước ngoài bán phá giá hàng loạt da thú.

Người Âu Mỹ tiếp nhận nhanh hơn đối sự vật mới so với người Trung Quốc, da thú xinh đẹp duyên dáng vừa xuất hiện liền chiếm cứ thị trường da lông cao cấp, làm cho tài sản của bản thân Lê Chanh trực tiếp tăng lên mười triệu, thành công bù lại tổn thất khi quyên tặng cho cứu trợ chống động đất, còn càng tốt hơn, đương nhiên bởi vì kiếm chính là tiền của người nước ngoài, nguyên nhân của nghiệp vụ sổ sách công ty có một phần lớn còn tại nước ngoài, trước mắt Trung Quốc còn không có ai biết chuyện này.

Lê Chanh cũng không có ý tiết lộ, trao đổi qua cùng Đỗ Hành, quyết định phần lớn tài chính của tiêu thụ có được chờ tới sau khi nghiệp vụ bổ sung vào quỹ đạo lại thêm thao tác.

Đỗ Hành cảm thấy chính mình may mắn là sống tới trung niên bị người từ sau đâm một dao, nếu không gã làm sao nhìn rõ nhân gian ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, trong cuộc đời lại làm sao sẽ có cơ hội thao tác mười triệu tài chính?

Nếu không gã như thế nào sẽ đứng ở độ cao như vầy.

Nếu không gã như thế nào sẽ tại gặp được tổn thương sau đó còn có thể dốc toàn lực tín nhiệm một người.

Loại cảm giác tốt đẹp như thế này.

Trong lúc ăn tết, Lê Chanh về nhà ở một tháng, rất nhanh lúc đầu tháng ba, concert của Nghê Chỉ Nhạn tại thủ đô bắt đầu rồi, lần concert này từ năm ngoái lùi tới năm sau, tập luyện đã cực kỳ hoàn mỹ.

Lê Chanh tập luyện ba lần tiếp đó đi sân khấu, bài hát tập luyện thứ nhất đơn giản nhất từng bị mình hát vô số lần [Ánh trăng nói hộ lòng anh], sau đó bị giáo viên gần đây vẫn dạy Lê Chanh hát kiên trì bỏ qua, đổi thành [Thiên Cơ] một bài mới chính gã viết ra còn chưa phát hành, gã cảm thấy nếu Lê Chanh hát một bài bị người khác hát nát rồi này chính là lãng phí giọng hát hay như vậy.

Nghê Chỉ Nhạn cũng sâu sắc chấp nhận, cho nên trước concert một ngày, Lê Chanh nhận dược nhạc phổ và lời bài hát của [Thiên Cơ], ở trong phòng ghi âm luyện hát tới trưa.

Bởi vì sau Tết nhóm thiếu nam thiếu nữ vẫn sẽ có tiền mừng tuổi không nhiều không ít, cho nên vé vào cửa của concert của Nghê Chỉ Nhạn phát hành ngày thứ ba liền tiêu thụ hết, tuy rằng hiện tại đã dùng tên ID đăng nhập bán vé, nhưng bên ngoài vẫn là thường thường có một hai người nâng giá vé lên, thu chút tiền chênh lệch, dù sao cũng là gần đây trên trang web âm nhạc tên ca sĩ  của  bài hát đứng đầu, cơ bản chỉ cần không không vượt qua gấp hai giá gốc của vé vào cửa, có rất nhiều người cũng nguyện ý tiêu tiền mua.

Đây là một cặp tình nhân đi tới cổng soát vé.

Trần Phương luôn luôn là fan của Nghê Chỉ Nhạn, đại khái bài hát của Nghê Chỉ Nhạn ra nghề biểu diễn tới bây giờ cô đều nghe qua, tuy rằng cô sẽ không giống fan theo đuổi thần tượng mua hàng loạt poster hoặc sản phẩm đại diện thương hiệu, nhưng cô sẽ mua  bản gốc album hàng năm của Nghê Chị Nhạn, dùng nó bày tỏ sự ủng hộ của chính mình.

Hôm nay là lần đầu tiên đi ra chơi sau năm mới cùng bạn trai Lưu Kiệm, Trần Phương liền lấy ra hai tấm vé ca nhạc buổi concert của Nghê Chỉ Nhạn mua trước đó, chuẩn bị cùng bạn trai cùng nhau xem.

Vị trí của hai người là khu khách Vip, phí tổn phải mắc hơn ba bốn lần so với khu bình thường, nhưng Trần Phương và bạn trai cũng không thiếu tiền, cho nên xem concert vẫn đều là chọn khu Vip, hai người rất nhanh ngồi vào chỗ của mình, Trần Phương vẻ mặt chờ đợi, tuy rằng Lưu Kiệm rất vui lòng cùng bạn gái đi dạo phố, nhưng xem concert linh tinh, gã nhưng không có hứng thú quá lớn.

“Anh không nghe qua [Tên của hoa hồng] của Nghê Chỉ Nhạn hả?”. Concert còn chưa bắt đầu, chung quanh một mảnh ồn ào, Trần Phương nắm cánh tay của bạn trai mở mục âm nhạc của di động, nhét một cái tai nghe vào trong cái lỗ tai bạn trai.

“Chính là nghe nói qua”. Lưu Kiệm lắc đầu, chỉ nghe trong tai truyền tới một trận giai điệu phong cách xa xưa, sau đó lại đổi thành giai điệu cổ điển nước ngoài, giao tiếp còn rất ăn khớp, lúc sau chính là một trận độc thoại của giọng nam.

“Kỳ thật trong bài hát này, em chính là thích giọng nam này hơn, nghe đâu tiếng Pháp nói cực kỳ chính gốc, hẳn là một người Pháp”. Trần Phương hưng trí bừng bừng giảng giải cùng Lưu Kiệm.

“Anh cảm thấy có thể hát ra loại cảm giác thâm tình này, hẳn là một thanh niên khoảng trên dưới ba mươi tuổi, thiếu niên hai mươi là hát không ra”. Trần Phương kiên trì không tán thành ý kiến này, sau đó cười nói: “Vừa hay buổi concert này Nghê Chỉ Nhạn mời tới khách quý có một người chính là anh ta, tới khi đó có thể xem xem chúng ta ai nói đúng”.

Cùng lúc đó, mỗi một chỗ trong concert đều có người đang thảo luận Nghê Chỉ Nhạn và khách quý của cô, hiện trường một mảnh lửa nóng.
Bình Luận (0)
Comment