Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 148

Mặc dù động vật đã hình thành quy mô, nhưng thân thể dù sao vẫn là máu thịt, vẫn cứ e ngại súng ống,  sau đó đám ông anh xã hội đen này lại đều là tồn tại lấy một chọi trăm, cho nên thời gian ban ngày đã tiêu diệt động vật  bên ngoài công ty Cực địa Lan Phương không còn một mống.

Nhưng mà đại giới trả giá cũng là thật lớn, khi mấy chục người vào cổng lớn công ty, Đỗ Hành mới phát hiện lúc này trên người mọi người cơ bản không có mấy chỗ hoàn hảo, trong mắt gã đỏ lên, lòng nói cho dù là bảo vệ của nhà mình cũng không có chuyên nghiệp như vậy, về chuyện tiền lương, thật cũng không phải luyến tiếc lắm.

Vì thế mọi người đi thang máy tới tầng cao nhất văn phòng của Lê Chanh, mời cô thư ký mở cửa ra, lúc này Đỗ Hành mới chậm rãi đi vào, mở ngăn kéo thứ hai của cái bàn, bên trong thế nhưng để một đám bình ngọc nhỏ màu xanh ngọc bích.

Đỗ Hành cũng không phải là người cảnh đời gì đều chưa thấy qua, riêng là nhìn những bình ngọc này là có thể tưởng tượng thứ bên trong rốt cuộc trân quý như thế nào, này không phải tiền lương bình thường? Còn không bằng trực tiếp từ bộ tài vụ trả tiền lương đâu! Nhưng mà nếu ông chủ đã cho phép đưa ra, gã cũng không thể không phá của một lần, lòng thật đau.

“Đây là ông chủ lưu lại”. ĐỖ Hành từ trong ngăn kéo đầy ự lấy bình ngọc ra, đưa tới trong tay anh em xã hội đen ở cửa, đối phương tựa hồ cũng là lần đầu thấy loại bình chứa cổ xưa này, giơ bình ngọc nhìn thời gian rất lâu, đoán chừng cũng là cảm giác ra vật này bất phàm, không nói chuyện, một tay rút ra nắp bình, đổ từng viên một viên dược hoàn màu đen ra, chia cho mấy anh em đằng sau.

“Đay là dược hoàn gì?”. Đỗ Hành tò mò hỏi.

Ông anh xã hội đen lắc đầu: “Không biết”.

Đỗ Hành khóe miệng co rút, không biết anh cũng dám ăn, cũng quá tin tưởng lão đại anh rồi, nhưng mà Đỗ Hành ngược lại biết trong Cống dược phường của anh rể Lê Chanh, sẽ thường thường sản xuất một ít dược hoàn công hiệu cường đại, phỏng chừng cũng tương tự cùng cái loại dược hoàn này.

Dược hoàn màu đen đã đều phát xuống rồi, mấy chục người mỗi người trong tay một viên, mọi người liếc nhau, giơ tay liền bỏ vào miệng nuốt xuống, dược hoàn mới bắt đầu tiến vào trong miệng là cực kỳ mát lạnh, nhưng theo nuốt xuống, nhiệt lượng của dược hoàn càng lúc càng lớn, tựa hồ có một cỗ lực lượng đấu đá lung tung trong cơ thể trong người, mấy chục người đàn ông nước ngoài đau tới nhe răng trợn mắt, nhanh chóng đều tự tìm chỗ ngồi xuống, trong ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ.

Cái này giống như tái tạo lại thân thể một người.

Đau cũng sung sướng.

Kỳ thật cũng là những người này ăn tới quá nhanh, trong bình ngọc đều là nhất phẩm đan dược tụ khí đan, bên trong hàm chứa một tia linh khí. Bởi vì thân thể của người thường tràn ngập tạp chất, chịu không nổi dược hiệu của đan dược, mới sẽ đau đớn, nhưng nếu hòa dược hoàn thành nước sau đó lại dùng từng hớp, loại cải tạo rất nhỏ này lại là lặng yên không một tiếng động, tựa như trước dó Lê Chanh dùng cho gia đình vậy.

Nhưng mà dùng một lần cũng có ưu đãi, ít nhất một tia linh khí này đều có thể bị hấp thu sạch, mà không tới nỗi ở khi dùng từng ngụm lãng phí một bộ phận nhỏ.

“Nếu không thì tôi lại gọi điện thoại hỏi một chút?”. Đỗ Hành suy nghĩ một chút, cảm thấy mọi người trạng thái cũng không đúng lắm, vì thế trầm giọng nói.

“Không cần”. Đây là ông anh xã hội đen trước đó lên tiếng, gã cắn răng lắc đầu, “Không phải như anh nghĩ đâu, đây là đồ tốt, chỉ cần vượt qua một cửa này, bọn tôi thực lực sẽ có tăng trưởng”.

Đỗ Hành không hiểu nghiêm mặt, “À, vậy các anh từ từ tới”.

Lúc này ở bên kia địa cầu Lê Chanh đang cuộng trong ổ mền tính toán sản nghiệp của chính mình, ánh sáng xanh của màn hình máy tính trước mắt yếu ớt lóelên, cậu vẽ khoanh tròn đỏ tươi lên mấy trại chăn nuôi chuyên cung cấp.

Nếu người của Đại Châu giới đều ăn ra thịt gần đây tươi ngon hơn rất nhiều so với lúc đầu, này khẳng định không phải ảo giác, dù sao ngũ cảm của người Đại Châu giới mạnh hơn rất nhiều so với người hiện đại, một ít biến hóa rất nhỏ có thể phát hiện trước nhất.

Lại liên tưởng đến tới đàn ưng của sân bay, cùng với tổng bộ công ty nước Mỹ bị động vật tập kích, Lê Chanh đoán đám động vật này có lẽ đều có chút biến dị, này cũng là kết quả cậu ở  trên mạng tra được, rất nhiều người đều nói như vậy.

Biến dị của động vật sẽ khiến chúng nó thân thể cường tráng, nếu trại chăn nuối ở hiện đại tiếp tục nuôi dưỡng, chỉ sợ tiếp theo đám dê con mập cũng sẽ khí lực tăng trưởng, rất có khả năng phát sinh bạo động”. Lê Chanh suy nghĩ một chút, này cũng không phải không có khả năng.

Người của trại chăn nuôi dù sao đều là người thường, nếu động vật nuôi dưỡng đều bắt đầu kích động, nhân viên công tác cũng không khống chế được, thậm chí sẽ bị chết dưới chân của một số động vật.

“Nếu như mình chuyển dời trại chăn nuôi tới Đại Châu giới?”. Lê Chanh ánh mắt lóe lóe, ở Đại Châu giới mua một cái trại chăn nuôi, lại bố trí trận pháp ngăn cách linh khí, là có thể nuôi những động vật tới từ hiện đại này.

Hơn nữa cậu mơ hồ dự cảm tới biến dị của động vật đều không phải là đơn giản như vậy, chỉ sợ sau này động vật tiếp tục biến dị tiếp, giá trị vũ lực sẽ rất cao, lúc này bằng lực lượng một mình cậu, có lẽ sẽ đảm bảo an toàn của chính mình và người nhà, lại khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy nhân loại của thế giới bốn phương tám hướng sụp đổ dưới miệng thú của động vật.

Ngoại trừ cậu dùng đan dược trong tay bồi dưỡng ra một chi lực lượng cường đại, những ý tưởng này cũng chẳng qua chợt lóe mà qua, tại trong mắt người ngoài, Lê Chanh lúc này đang nhìn màn hình máy tính ngẩn người.

Trầm Du mặc áo choàng tắm đi tới từ phòng tắm, nhìn lướt qua màn hình, sau khi thấy rõ cậu nhóc đang tra tìm động vật biến dị, trong lòng bịch một cái nhảy dựng, tràn ngập một loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Tuy rằng hiện tại y cũng không xác định biến dị của động vật có quan hệ cùng thiên ngoại quang xạ tuyến hay không, nhưng trên một ít tư liệu của Trầm gia dù sao từng có ghi lại, là xạ tuyến gây nên tám chín phần mười.

Nhưng hiện tại y ngay cả thực lực còn chưa khôi phục, không nói căn bản tìm không thấy tồn tại của xạ tuyến, chính là tìm được rồi, đối phương chơi chiêu đồng quy vu tận (chết chùm), chính mình cũng không nhất định có thể thoát được, này chính là một mình y, nếu đổi là Lê Chanh, tuy nói tu vi đang tăng trưởng rất nhanh, nhưng vẫn như cũ không chống được một kích của xạ tuyến.

Hiện tại y trở lại Đại Châu giới có thể khôi phục thực lực phi thăng kì nhanh một chút, nhưng nếu y đi rồi, bên hiện đại này liền không trông nom được, nếu xạ tuyến bám vào động vật chống đối cùng Lê Chanh, tới khi đó vợ không còn rồi, y khóc cũng không chỗ ngồi khóc.

Ngoại trừ hai người cùng nhau trở về.

Trầm Du phát hiện lúc cái nhẫn tại chính mình sử dụng, cùng lúc Lê Chanh sử dụng, là hoàn toàn khác biệt.

Chính mình phát động nhẫn trở lại Đại Châu giới, ở bên trong chờ đợi bao lâu, hiện đại đã vượt qua bấy lâu, nhưng Lê Chanh phát động nhẫn tới Đại Châu giới, mặc kệ qua bao lâu, ở hiện đại đều là một phút đồng hồ, Trầm Du đoán là do nhẫn nhận chủ.

“Đại Mao, em cảm thấy có chút kỳ quái”. Lê Chanh nhìn chằm chằm màn hình phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Trầm Du: “Địa cầu phát triển nhiều năm đều trôi qua như vậy, động vật nó không thể vô duyên vô cớ liền biến dị”.

“Chẳng lẽ là bọn mình hai cái tu sĩ ở hiện đại sinh sống tạo thành hiệu ứng cánh bướm? Hoặc là linh khí trên đan dược của bọn mình ảnh hưởng không khí rồi?”. Lê Chanh càng nói càng cảm thấy được không đáng tin.

*Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian. Đã có một loạt phim dựa trên hiệu ứng này là “Hiệu ứng cánh bướm”.

Trầm Du đã leo lên giường rồi, nhét chính mình vào trong ở mền.

“Em cảm thấy nếu như thật là như vậy, anh và em đều có lỗi, cho nên lúc chịu trách nhiệm, hai người đều phải có phần, anh nói đúng không nè?”. Lê Chanh lập tức liền nghĩ ra một cái phương pháp kháng chiến chung.

Trầm Du hàm hồ đáp một tiếng.

Lòng nói bé ngốc, kỳ thật không liên quan em.

“này liền tốt, anh đem đàn em và nhân viên công ty bọn em đều triệu tập huấn luyện, đan dược do em cung cấp, thế nào?”. Lê Chanh nói xong liền cảm thấy được có chút xấu hổ, mặt có chút đỏ.

Dù sao những cái này là chuyện yêu cầu, chính mình càn quấy tìm cái lý do không thực tế, kéo Trầm Du dân bản xứ Đại Châu giới xuống nước như vậy, rất không nhân nghĩa rồi.

Nhưng hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy.

Lê Chanh thu hồi máy tính đặt ở trên bàn, bịch bịch bịch chạy về tắt đèn, trong một phòng đều tối như mực, nhưng mà ngọn đèn có hay không đối tu sĩ mà nói cơ bản không có ảnh hưởng gì, Lê Chanh một đôi mắt ở bên cạnh đen bóng sáng lên.

Trầm Du nhìn cậu một cái, gật gật đầu, này vốn chính là vấn đề của y, tự nhiên sẽ không bỏ xuống mặc kệ.

“Cám ơn”.

Cậu nhóc ở trong ổ mền im lặng một chút, nhỏ giọng nói câu cám ơn.

“Không cần, vốn chính là trách nhiệm của anh”. Trầm Du thản nhiên nói.

Trầm Du vừa nói như vậy Lê Chanh liền nhịn không được suy nghĩ, Đại Mao ngốc nghếch, cái loại lý do này cũng tin tưởng, sau đó cảm thấy một người sống hơn hai mươi tuổi không khả năng lắm nghe không ra cậu là tùy tiện nói lung tung.

Lê Chanh mím môi, có lẽ cũng không phải tin tưởng, chính là bởi vì cậu nói, cho dù suy đoán vớ vẩn cỡ nào, cũng liền tiếp nhận như vậy.

Cậu đột nhiên cảm thấy trong lòng đặc biệt an tâm.

Thiếu niên siết chặt ngón tay, nhẹ nhàng chọt chọt eo của người đàn ông bên cạnh, “Thấy anh biểu hiện cũng không tệ lắm, cái này cái này, anh có thể……”. Nói tới đây cậu nói đều thiếu chút nữa nói hớ luôn rồi, sau đó cậu thấp giọng nói một câu.

Người đàn ông giả bộ ngủ trong ngực rung động một cái, xoay người đè lại cầm cổ tay của thiếu niên tóc ngắn, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cậu: “Em nói thật?”.
Bình Luận (0)
Comment