Song Hành

Chương 57

Khúc Thừa đứng im nhìn một chút, sau đó chậm rãi tiến lại, từ phía sau ôm lấy cổ Lâm Mặc, dùng cằm cọ cọ: "Tức giận?"


Lâm Mặc mày nhíu càng sâu, nhưng cũng tự biết thái độ của mình có phần hà khắc, không nói tiếp.


Khúc Thừa sao còn không biết tính tình của người này?


Đơn giản chính là cuồng công tác, nếu làm phiền cô trong lúc đang làm việc, cô sẽ không do dự mà vứt cho anh một cái nhìn lạnh băng, sau đó tự động thả hàn khí.


Như vừa rồi.


Thở một hơi, Khúc Thừa lại cọ cọ, dán môi lên vành tai Lâm Mặc, "Đừng giận nữa, anh chỉ muốn ở cũng em một lát."


Anh cố thả mềm giọng tựa như đang làm nũng, nhưng giọng nói vốn luôn trầm khàn, vì thế Lâm Mặc lại nghe ra một ý vị khác.


Cô càng bực bội, mặt càng lạnh, chẳng nói chẳng rằng.


Lâm Mặc cảm thấy Khúc Thừa đang thời thời khắc khắc cám dỗ mình, mà cô có nguy cơ chống không nổi sự cám dỗ này.


Tựa như bây giờ, anh không mặc quần áo, cánh tay trần trụi ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa ở trên vai cô, mái tóc hơi rối nhưng lại mềm mềm cọ vào da thịt, Lâm Mặc còn ngửi được mùi thơm nhẹ vấn vít quanh chóp mũi.


Cố tình Khúc Thừa lại còn không biết chừng mực, đôi môi ấm nóng còn mãi thăm dò phía sau gáy cô, thỉnh thoảng lại đưa đầu lưỡi ẩm ướt ra lướt một đường, không khí cũng không nhịn được mà trở nên ái muội.


Lâm Mặc trở tay ngăn anh lại, "Còn muốn?"


Khúc Thừa cũng dừng lại, ừm một tiếng: "Không muốn."


Anh nghiêng đầu nghĩ cái gì đó, khẽ cười: "Hôn một chút cũng không được?"


Nói xong, tựa như để trợ uy, hung hăng in lên má cô mấy nụ hôn.


Làn da Lâm Mặc thật tốt vô cùng, vừa mịn lại mềm còn trắng nõn, anh như chưa đã ghiền lại dùng hai phiến môi ngậm lấy phần thịt bên má cô, day đi day lại, vừa liếm vừa cắn.


Lâm Mặc lạnh lẽo liếc sang một cái, sau đó đẩy anh ra, trầm giọng: "Vào phòng, tự mặc đồ."


Vừa nói vừa rút một tờ giấy ướt, lau sạch sẽ nơi Khúc Thừa vừa liếm qua.


Khúc Thừa cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mặc đồ vào.


Nhưng bất ngờ là, lúc đi ra, phòng làm việc vừa vặn chứa thêm hai người.


Tuy Khúc Thừa không thể nhìn thấy được nhưng lỗ lai có thể bắt lấy âm thanh, một giọng nói giòn tan gọi cô Tiểu Mặc, một giọng nói dịu dàng kêu tên Lâm Mặc.


Anh khẽ nhíu mày, nhẹ đến mức khó có thể nhận ra được.


Là hai mẹ con nhà kia.


Đỗ Giai thực chất là bị Lâm Mặc gọi lại đây.


Chị nhìn người ngồi trước mặt một chút, dịu dàng hỏi: "Tiểu Mặc, có chuyện gì..."


Ai ngờ vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước cửa phòng nghỉ, Đỗ Giai một thoáng sững sờ, sau đó do dự một chút, cuối cùng gật đầu chủ động chào hỏi: "Khúc tổng."


"Ừ."


Khúc Thừa đi qua.


Bé con trong lòng Lâm Mặc cũng vui vẻ kêu: "Chú Khúc Thừa!"


Khúc Thừa cũng trả lễ ừ một tiếng.


Anh kêu: "Mặc."


"Lại đây." Lâm Mặc chủ động vươn tay ra.


Khúc Thừa dựa theo âm thanh đi đến, cuối cùng chạm phải tay Lâm Mặc, anh trở tay nắm lại, sau đó thuận thế ngồi xuống.


Lâm Nhi cảm thấy kì lạ, ngẩn ngơ một chớp mắt, đầu nhỏ đụng đụng Lâm Mặc, hiếu kỳ hỏi: "Cô Tiểu Mặc, chú Khúc Thừa bị cái gì nha?"


Đỗ Giai cũng âm thầm nhíu mày.


Nhìn giống như không thể thấy đường.


Lâm Mặc một tay bị Khúc Thừa nắm một tay sờ sờ đầu Lâm Nhi, thấp giọng đáp: "Bị tai nạn, tạm thời không thể nhìn thấy."


Đỗ Giai kinh ngạc: "Sao lại bị tai nạn?"


Lâm Mặc lười biếng nhìn người nào đó: "Ngu ngốc, uống say, bị đụng."


Khúc Thừa xém chút bật cười, mẹ nó.


Anh gãi gãi Lâm Mặc: "Nói cho đúng."


Lâm Mặc cũng không tiếp tục đùa: "Bị người hãm hại. Vụ tai nạn giống Lâm Hàn."


"Vụ tai nạn giống Lâm Hàn", những từ này làm Đỗ Giai cứng người, hô hấp hơi dồn dập, chị tự điều chỉnh một lúc, cuối cùng biết mục đích Lâm Mặc gọi mình đến đây, nhắm mắt hỏi: "Là ai?"


"Huân Liệt."


Đỗ Giai thất thần, một cái tên hoàn toàn xa lạ.


"... Vì cái gì?"


"Mệnh lệnh."


Lời này là Khúc Thừa đáp.


"Đã bắt được cậu ta, tạm thời đang giam giữ lại."


Cuối cùng hai chữ "đã giết" Lâm Mặc lựa chọn không nói ra. Lâm Nhi không thích hợp nghe, mà Đỗ Giai... cũng không.


Huân Liệt người này vốn không có tên, dựa theo tư liệu, hắn được một gia đình phổ thông sinh ra, ban đầu cũng trôi qua êm đềm, cha thương mẹ yêu. Nhưng có một ngày kia, cha hắn cả người đầy máu tanh trở về, hắn và mẹ hắn đều không biết nguyên nhân, cha hắn cũng nhất quyết không chịu vào bệnh viện, kết quả từ hôm đó trở đi, cả người liền thay đổi. Vốn là một công nhân lương hậu tốt bụng, yêu thương vợ con, bỗng nhiên nghỉ việc, đi sớm về tối, có ngày còn cả người đầy mùi rượu trở về, đòi mẹ hắn tiền. Mẹ Huân Liệt gặng hỏi nguyên nhân cha hắn cũng không nói, chỉ lấy tiền ra khỏi nhà. Những ngày sau đó, việc này thường xuyên xảy ra, mẹ hắn lúc đầu còn nhu thuận đưa tiền, nhưng về sau số tiền cha hắn muốn càng lúc càng tăng lên, mẹ hắn cũng không chu cấp được, nhất quyết không cho.


Ngày đó hai người cãi nhau rất dữ dội, Huân Liệt vẫn luôn ôm cặp sách run run ở trong phòng nghe, cuối cùng không biết cha hắn nổi điên cái gì, liền ra tay đánh mẹ hắn. Huân Liệt nghe thấy tiếng ẩu đả liền vội vàng chạy ra ngoài xem, thấy mẹ hắn bị đạp ở trên mặt đất, lập tức xông lên ôm lấy chân ba hắn, khóc lóc cầu xin.


Một năm này Huân Liệt chỉ vừa vặn sáu tuổi, người vừa nhỏ lại gầy, làm sao ngặn chặn được một người đàn ông trưởng thành, hắn rốt cuộc bị đá ra, sau đó mọi chuyện càng mất kiểm soát. Hắn chỉ biết, lúc cuối cùng mẹ hắn mình đầy máu tươi dùng hết sức lực nhốt hắn vào phòng. Mà sau khi hắn được thả ra, mẹ hắn cũng đã chết, cha hắn bị bắt vào tù.


Hắn được gửi vào cô nhi viện, nhưng đãi ngộ không được tốt lắm, những đứa trẻ trong đó đều chán ghét hắn, thường ngày bị đánh đập, ngay cả người lớn cũng quay mặt bỏ đi, không cứu vớt hắn.


Một ngày kia hắn tìm cách chạy trốn khỏi cô nhi viện, ngỡ như mọi chuyện đã thành công, nhưng khi chạy đến đường lớn, một chiếc xe tải lại đột nhiên lao đến.


Là người đàn ông kia đã cứu hắn.


Hơn mười mấy năm sau, hắn vẫn liên tục đi theo người này, làm thân tín cho ông ta. Sau hắn dần gầy dựng được sức mạnh mới tra ra được vụ án kia.


Hóa ra năm xưa cha hắn bị một người phụ nữ mê hoặc đến quên cả lối về.


"Em nói... Người chủ mưu chuyện này là Lâm Ức Thanh?" Đỗ Giai ngần ngại hỏi ra.


Lâm Ức Thanh vốn là con trai trưởng của chi thứ, sớm đã được bịt miệng vào trận thanh tẩy năm năm trước.


"Không." Lâm Mặc ôm đứa bé đã ngủ ở trong lòng, thờ ơ đáp.


"Chân tướng đó, là ông ta cho hắn thấy, muốn hắn tin." Bất quá chỉ là một kẻ gánh tội thay.


"... Vậy thì là ai?"


Cô trầm mặc: "Chị muốn biết?"


Bàn tay đặt trên đùi của Đỗ Giai chậm rãi siết chặt, chị nhấp môi: "Đó là người hại Tuấn Hàn, chị muốn biết."


Lâm Mặc trước tiên giao Tiểu Nhi Tử vào trong lòng Đỗ Giai, sau đó đi đến bàn làm việc, rút ra một phần văn kiện rồi đưa cho chị: "Lấy về đọc."


Đỗ Giai gật đầu tiếp nhận.


Tiếp theo hai người liền nói một chút về chuyện trong gia đình và trường học. Khoảng gần bảy giờ, Đỗ Giai đã ra về.


Lâm Mặc cũng không tiễn hai người, cô chỉ ngồi nhìn đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, sau đó lại trở về bàn làm việc.


Suốt cả quá trình đều có Khúc Thừa lẽo đẽo theo sau.


Anh vẫn luôn nắm chặt tay cô không buông, Lâm Mặc ngồi trước bàn làm việc vài giây, cuối cùng suy nghĩ và lý trí đồng thời thống nhất muốn tìm cách đuổi người này đi để tập trung công tác.


Cô thử rút tay ra, thật bất ngờ, rút không được.


Lâm Mặc đau đầu xoa xoa mi tâm: "Khúc Thừa, em cần làm việc."


"Anh biết." Anh đáp gọn lỏn.


"Vào phòng đi."


Khúc Thừa vẽ vòng tròn lên tay cô, giọng nói có vẻ đáng thương: "Vào phòng chán lắm. Anh ngồi ở đây được không?"


Cứ việc có một người đàn ông cao lớn đang làm nũng trước mặt mình, Lâm Mặc cũng không thấy phản cảm, ngược lại còn có một chút bất đắc dĩ. Đơn giản vì Khúc Thừa rất đẹp, hơn nữa bây giờ anh còn đang là người bệnh.


Cô thở dài trong lòng, cơ mặt cũng biến hóa mềm mại.


Lâm Mặc nhẹ bẫng đứng lên rồi ấn vai Khúc Thừa ngồi xuống ghế, còn mình thì ngồi lên chân anh, thản nhiên nói: "Mỏi thì báo."


Khúc Thừa vui vẻ đáp một tiếng, gian kế đã thực hiện được, trong lòng thỏa mãn nên cũng không tiếp tục làm phiền người ta, chỉ gác cằm lên vai Lâm Mặc, thư thái nhắm mắt lại.


Khoảng thời gian mấy ngày kế tiếp, hai người vẫn luôn lấy loại tư thế đầy bất tiện nhưng lại có một chút hài hòa quỷ dị này mà trải qua.


Cho đến một ngày.


Lâm Mặc thẳng lưng đứng trước cửa trường mầm non Hoa Hướng Dương, phía trước thổi lên từng đạo gió đông làm vạt áo măng tô bay phấp phới.


Cô cho tay vào túi quần, đứng nhìn chằm chằm tấm bảng vài giây bằng một loại ánh mắt lãnh đạm đến cực điểm, sau đó mới bình tĩnh thu hồi biểu tình, nhấc chân tiến vào.


Theo lời của Đỗ Giai nói, đại khái là bị giáo viên của Tiểu Nhi Tử gọi đến với lý do đánh nhau, nhưng chị đang ở trường xử lý chuyện quan trọng, tạm thời không thể rời đi, ông bà Lâm lại đang chìm đắm trong chuyến du lịch vô thời hạn.


Còn Lâm Tuấn Phong, nói vắn tắt là bị chuyện tình cảm quấn thân, gần đây vẫn đang sống một cách u ám không chịu hiện hình.


Cho nên, chỉ còn lại Lâm Mặc - một người "rỗi hơi không có chuyện gì làm".


Trường mầm non Hoa Hướng Dương tương đối rộng lớn, cô phải dùng mất một vài phút mới tìm thấy lớp Nụ Hoa của Tiểu Nhi Tử.


Đằng sau cánh cửa màu hồng phấn đáng yêu, tiếng la khóc của trẻ nhỏ truyền đến, nghe qua liền biết là giọng của bé trai.


Lâm Mặc không chút do dự đẩy cửa bước vào.


Khung cảnh bên trong không tính là loạn, chỉ là có một chút ồn ào.


Đầu tiên nhìn thấy một thằng nhóc béo ịch đang gào khóc trong lòng cô giáo, những đứa trẻ khác thì ngồi xung quanh, khuôn mặt lấm la lấm lét nhìn về phía bọn họ, chốc chốc lại nhìn sang hướng góc tường.


Lâm Mặc theo tầm mắt bọn chúng nhìn sang, sau đó liền nhìn thấy Lâm Nhi.


Cô bé mặc váy công chúa màu hồng rất đáng yêu, lúc này đang cúi gằm mặt chơi trò xếp hình với cọc gỗ, chỉ để nhú lên hai cái búi tóc tròn tròn, trông vừa buồn rầu lại vừa có vẻ khinh thường tiếp xúc cùng những đứa trẻ khác.


Lâm Mặc cười một tiếng, mở miệng: "Bé con."


Cô bé nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình thì lập tức ngẩng đầu, phút chốc vẻ mặt bĩu môi khinh bỉ liền biến thành mếu máo tội nghiệp, chạy bạch bạch hai bước liền nhào vào lòng Lâm Mặc.


"Cô Tiểu Mặc!"


Lâm Mặc lúc này mới có dịp quan sát kĩ, trong nháy mắt liền nhìn thấy vết xước màu đỏ trên khuôn mặt mềm mụp của Tiểu Nhi Tử, cố khẽ nhíu mày.


Mà lúc này những người khác ở trong lớp cũng đều đã chú ý đến Lâm Mặc.


Những đứa trẻ non nớt chúm đầu vào nhau, tò mò bàn luận.


"Đó là ai nha?"


"Không biết, tớ chưa từng thấy qua."


"Hình như là người thân của Lâm Nhi."


"Trông... trông có hơi đáng sợ nha."

Bình Luận (0)
Comment