Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 12

Editor: demcodon

Tiểu Hoa học tiểu học một lần nữa cảm thấy rất là nhàm chán. Lúc học sinh tiểu học đi học đều đặn, chỉ làm cho Tiểu Hoa đã quen cách dạy dỗ kiểu Mỹ nên thật không quen. Trước khi vào học còn phải ca hát, khi vào học thường có thầy cô hỏi đến, đặc biệt là môn tiếng Anh của cô Vương, không có việc gì cũng kêu Tiểu Hoa đứng lên đọc bài. Còn có môn toán học, rõ ràng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra kết quả, lại muốn viết ra nhiều bước, một bước cũng không thể thiếu. Ngữ văn thì tốt hơn một chút, thật sự không tốt còn có thể phát ngốc một chút. Còn có cái gì suy nghĩ về phẩm đức, môn thủ công, môn mỹ thuật, môn âm nhạc, môn thể dục... cũng làm cho Tiểu Hoa rất là buồn rầu.

Ghen tỵ trong lòng đứa nhỏ cũng có thể mạnh lên, đại biểu là môn tiếng Anh. Mình là một cô gái rất kiêu ngạo, nhưng cô giáo môn tiếng Anh cho tới bây giờ cũng chỉ kêu Giang Tiểu Hoa đứng lên đọc, hoàn toàn không có chú ý đến mình mới là người đại biểu cho môn tiếng Anh, cho nên rất là bất mãn với Tiểu Hoa. Tiểu Hoa cũng rất bất đắc dĩ, điều này làm cho Tiểu Hoa vốn quan hệ với người khác đã không tốt lắm, bây giờ trở nên kém hơn. Ngay cả cô giáo đều nhắc nhở cô phải trao đổi với bạn học nhiều hơn.

Nhưng hoàn toàn không phải không có lợi, nói ví dụ như Tiểu Hoa cảm giác mình không có tế bào mỹ thuật lại được cô giáo mỹ thuật khen ngợi, nói rất có linh tính. Thì ra là cái này có linh tính hả? Tiểu Hoa nghĩ rằng: ‘Xem ra không có thiên tài nào thành công đều là đi tới từng bước một.’

So sánh với Tiểu Hoa thì tiểu Hổ ở trường học giống như cá gặp nước, ở chung với bạn nhỏ vô cùng tốt, cô giáo cũng rất thích vì nó thông minh. Mặc kệ như thế nào mỗi ngày Tiểu Hoa đều cho nó biết 9 chữ, vẫn sẽ kể chuyện xưa cho nó nghe, cô không thể buông dạy dỗ tiểu Hổ xuống được.

Tiểu Hoa mỗi ngày đều dành thời gian nghỉ ngơi lấy bài tập ra làm cho xong. Lúc đi về thì đặt cả sách giáo khoa và bàn tập ở trong ngăn kéo, trong cặp sách là quyển sách thuốc thầy muốn cô học thuộc lòng, cô thỉnh thoảng lợi dụng thời gian tự học lấy ra xem.

Tiểu Hoa ở trường học cũng không có kết bạn với một người nào, tính cả Hạ Đồng ngồi cùng bàn là lúc mượn bài tập mới nói chuyện với cô. Mỗi ngày công việc lu bù lên làm cho Tiểu Hoa tạm thời quên lo lắng cho ba, cô không quan tâm bạn học tránh xa cô. Lúc vừa khai giảng cũng có người đến rủ cô cùng nhau đi ra ngoài chơi nhưng Tiểu Hoa cảm thấy thật không có ý đó cho nên từ chối. Một lúc sau cũng không có người khác đến rủ cô.

* * *

Hôm nay Tiểu Hoa đến trường học, lúc tổ trưởng thu bài tập thì Tiểu Hoa sờ một cái vào trong ngăn kéo thì ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn vào thì thấy quyển sách vẫn còn ở đây nhưng quyển bài tập lại không thấy. Tiểu Hoa nói với tổ trưởng: “Không thấy mấy quyển bài tập của tớ đâu hết.”

“Cũng không thấy ngữ văn, toán học, tiếng Anh? Cũng không thấy luôn hả?” Tổ trưởng của tổ Tiểu Hoa là một bé trai mập mạp tên là Lý Hạo Nam, hắn có chút giật mình vội vàng hỏi.

Tiểu Hoa gật gật đầu cũng có chút kinh ngạc.

“Ai cầm bài tập của Giang Tiểu Hoa thì mang nó trả lại cho tớ, tớ phải đi nộp đó.” Lý Hạo Nam kêu lên vô cùng ngay thẳng.

“Hừ —— hay là có vài người không có làm bài rồi cố ý nói cái gì không thấy?” Lý Dĩnh đại biểu cho môn tiếng Anh cười mỉa mai nói.

“Mới không phải vậy đâu? Ngày hôm qua Giang Tiểu Hoa đã làm bài xong, tớ cũng nhìn thấy.” Hạ Đồng đứng lên nói.

Lý Dĩnh cười nói: “Vậy sao lại không nộp? Thu bài tập nhanh một chút, tớ phải mang qua cho cô giáo nữa, chuông tự học sắp vang lên rồi!”

Sau khi kiểm tra một hồi thì Tiểu Hoa vẫn không tìm được bài tập của mình, cũng không có người nào nói cho mình biết quyển bài tập đang ở đâu. Tiểu Hoa có một cơn chán ghét kéo đến, không biết đứa nhỏ nào nhàm chán diễn trò như thế.

“Cám ơn cậu đã nói giúp tớ!” Tiểu Hoa nhỏ giọng nói với Hạ Đồng.

Hạ Đồng cười sang sảng nói: “Ngày hôm qua tớ còn tham khảo mà, cậu quên rồi hả?”

“...” Tiểu Hoa không nói gì nữa.

* * *

Ngày hôm nay tất cả bài tập Tiểu Hoa cũng không có nộp, kết quả tiết tự học chưa hết thì đã bị cô chủ nhiệm gọi lên văn phòng.

“Giang Tiểu Hoa, vì sao con không có nộp bài tập?” Cô Trần chủ nhiệm lớp hỏi.

Tiểu Hoa trả lời: “Thưa cô, con để ở trong ngăn kéo nhưng tìm không thấy.”

Cô Trần ý bảo Tiểu Hoa ngồi xuống, sau đó nhìn học trò nói: “Vì sao không thấy bài tập của con? Con có biết không?”

Tiểu Hoa lắc đầu, mình ngay cả mọi người trong lớp cô cũng không biết hết, biết cộng lông à.

“Giang Tiểu Hoa, khai giảng đã được 1 tháng, cô đã sớm muốn nói chuyện với con một chút. Con có biết không từ khi bắt đầu học kỳ này con thay đổi rất lớn, lớn đến mức làm cho mọi người chúng ta phải giật mình!” Cô Trần đột nhiên nói.

Tiểu Hoa sửng sốt, cô giáo có cảm tình này vẫn đang quan sát mình à!

Cô Trần tiếp tục nói: “Mẹ con qua đời, con không có vì vậy mà chán suy sút đắm mình, ngược lại cố gắng hăng hái, trên phương diện học tập có đều tiến triển, những chuyện này cô đều nhìn thấy ở trong mắt. Nhưng cô cũng phát hiện con so với lúc trước im lặng hơn rất nhiều, cũng không hợp với bạn học rất nhiều. Con dường như khinh thường chung đụng với các bạn, đây là tại sao? Lúc vừa bước vào học kỳ con rõ ràng là rất hâm mộ các bạn có thể chơi đùa cùng nhau, là cái gì thay đổi suy nghĩ của con thế? Con có thể nói cho cô biết được không?”

Tiểu Hoa thật không nghĩ tới cô giáo này quan sát sâu sắc như vậy. Cô không biết nên trả lời như thế nào, cũng không thể bởi vì cô đã sắp 30 tuổi rồi, cảm thấy bọn họ đặc biệt ngây thơ. Suy tư một hồi giọng nói có chút khô sáp nói: “Không có, không có, không có suy nghĩ gì, chính là…. chính là muốn có nhiều thời gian học tập hơn.”

“Mỗi ngày con đặt sách vở ở trong ngăn kéo, bài tập ở trường học cũng hoàn thành. Còn có cái gì cần học nữa?” Cô Trần tiếp tục hỏi.

Mặt của Tiểu Hoa đầy vạch đen, suy nghĩ một chút nói: “Cô Trần, con muốn nhảy lớp, lớp 5 lúc nghỉ hè con đã học xong rồi. Con muốn nhảy lớp, cho nên về nhà đều xem sách trung học, cho nên không có thời gian.”

“Con vừa mới được 10 tuổi thôi, cô biết con rất thông minh nhưng mà lớn lên quá nhanh cũng không có chỗ gì tốt, đến trường đi học không chỉ là học kiến thức còn phải học làm người, còn phải kết bạn... Con không thể ép mình quá gấp, con hiểu không?” Cô Trần có chút đau lòng nói, đứa bé này trưởng thành quá nhanh sẽ không tốt với nó.

“Nhưng mà... nhưng mà...” Tiểu Hoa không biết nên nói thế nào, cô vẫn không giỏi nói chuyện.

Cô Trần tiếp tục nói: “Nhưng mà con cảm thấy bạn học của con rất ngây thơ, có phải hay không?”

Tiểu Hoa không nói gì im lặng.

“Cô biết mẹ con qua đời cho nên con chịu đả kích rất sâu, con muốn lớn lên nhanh một chút chứng minh con không phải đứa trẻ. Con thấy bạn cùng lứa tuổi ganh đua so sánh cho nên con khinh thường, con cảm thấy con đã là người lớn. Nhưng con có biết hay không, con suy nghĩ như vậy rất nguy hiểm?” Cô Trần có chút nghiêm khắc nói.

Tiểu Hoa cảm thấy mình thật sự là nói không rõ ràng, đây đều là chuyện gì vậy?

“Mời ba con đến trường học một chuyến đi, cô có chuyện muốn nói với ông ấy.” Cô Trần đột nhiên nói.

Tiểu Hoa đột nhiên ngẩng đầu vội vàng nói: “Cô ơi, con có cái gì không đúng con có thể sửa, nhà chúng con là do con quyết định, cô có chuyện gì thì cứ nói cho con biết!” Tiểu Hoa không muốn làm cho ba lo lắng mình, đương nhiên cô không biết là mình có lỗi.

Cô Trần bình tĩnh nhìn cô thở dài một hơi nói: “Con phải ở trong 1 tuần làm quen với 1 người bạn thì cô sẽ không mời ba con đến trường học.”

Tiểu Hoa sửng sốt gật đầu, mặc dù ba đã biết tuổi thật của cô nhưng là khó tránh khỏi ông sẽ không bởi vì lời cô giáo nói mà lo lắng cho mình, có thể không cho ông đến thì sẽ không cho ông đến.

Cô Trần nhìn thấy Tiểu Hoa gật đầu đồng ý, sau đó lấy ra một chồng lớn quyển vở từ trong ngăn tủ ra cho Tiểu Hoa nói: “Đây là phát còn dư lại, con trước tiên cứ mang về dùng! Về sau không nên để bài tập ở lại trường nữa.”

Tiểu Hoa nhìn chồng vở trước mắt ít nhất có 30 quyển nói: “Có hơi nhiều rồi.”

“Không có việc gì, dù sao là phát còn dư lạ, con cứ cầm về dùng đi! Bài tập ngày hôm qua coi như xong không cần bổ sung, cô sẽ nói cho mấy thầy cô môn khác.” Cô Trần khoát tay ý bảo Tiểu Hoa trở về.

Tiểu Hoa nói cảm ơn lại nói tạm biệt, ôm một chồng quyển vở về lớp học.

* * *

Lúc này tiết tự học đã kết thúc, tiết môn toán học đầu tiên cũng đã bắt đầu. Tiểu Hoa vào báo cáo xong việc mình mới làm rồi về chỗ ngồi.

“Có sao không?” Hạ Đồng di chuyển quyển sách đến trước mặt Tiểu Hoa, trên quyển sách có viết 3 chữ. Tiểu Hoa xoay mặt thì nhìn thấy Hạ Đồng, nghĩ thầm: ‘Đây không phải 1 người bạn có thể tuyển chọn ư?’ Sau đó cười với cô bạn một cái, lắc đầu ý bảo không có chuyện gì.

Không nghĩ tới Tiểu Hoa cười làm cho Hạ Đồng choáng váng, có chút luống cuống nói: “Cậu cười?”

“Hạ Đồng, bây giờ ở trong lớp học.” Thầy Lý môn toán học cầm một cục phấn vụn chọi vào trên người Hạ Đồng. Hạ Đồng vội vàng ngồi xuống nhìn bảng đen chằm chằm không chớp mắt.

Sau khi tan tiết học thì Hạ Đồng chạy nhanh đến kích động nói với Tiểu Hoa: “Cậu vừa rồi cười với tớ?”

Tiểu Hoa có chút buồn cười nói: “Đúng vậy! Vậy có cái gì kỳ quái hả?”

“Nhưng mà… nhưng mà… từ khai giảng đến bây giờ trên mặt cậu vẫn đều chỉ có một biểu cảm, tớ cũng không dám nói chuyện với cậu đấy! Hôm nay cậu làm sao vậy?” Hạ Đồng hỏi thật lòng.

Tiểu Hoa nhìn đứa trẻ đơn thuần trước mắt này cười nói: “Tớ cảm thấy cậu làm người không tệ.”

“A! Giang Tiểu Hoa cũng khen tớ. Lý Hạo Nam, cậu vừa rồi còn nói tớ thô lỗ, cậu xem, Giang Tiểu Hoa đều nói tớ rất tốt.” Hạ Đồng kích động kêu lên, sau đó nhéo lỗ tai của Lý Hạo Nam hung tợn nói.

Lý Hạo Nam túm lỗ tai của mình xoa xoa nói: “Làm như vậy còn không dã man, còn không thô lỗ hả, trên đời còn có người dã man thô lỗ như vậy sao?”

“Cậu…. cậu…. cậu nói nữa đi, tớ về nhà sẽ mách cho ba cậu biết!” Hạ Đồng tức giận chỉ vào Lý Hạo Nam quát.

“Mách mách, cậu có một ngày không mách lẻo sao?” Lý Hạo Nam châm chọc nói.

Hạ Đồng lại tức giận tiếp tục nói: “Lý Hạo Nam...”

“Tình cảm của các cậu thật tốt!” Tiểu Hoa xoay đầu liếc nhìn nói một câu cắt đứt lời của Hạ Đồng.

“Tình cảm tốt? Cùng với cậy ấy?” Hạ Đồng và Lý Hạo Nam trăm miệng một lời chỉ vào đối phương nói.

Tiểu Hoa gật đầu một cái còn nghiêm túc nói: “Tớ và em trai của tớ cũng như vậy.”

“Ha ha ha ha... em trai Lý Hạo Nam, đến gọi tiếng chị nghe một chút. Đến đây! Nhanh lên một chút!” Hạ Đồng vừa nghe sửng sốt trong chốc lát lại nói với Lý Hạo Nam.

Lý Hạo Nam không để ý đến cô chỉ nói: “Đúng là con gái và tiểu nhân không nên đụng vào!”

“Cậu lớn quá nhỉ? Còn chưa đến 12 tuổi vẫn là nhi đồng, đã vậy còn ở đây nói đến "tiểu nhân".” Tiểu Hoa cắt ngang lời Hạ Đồng muốn nói, đánh giá cao thấp Lý Hạo Nam một hồi lạnh nhạt nói.

Hạ Đồng rốt cuộc nhịn không được tiến lên ôm lấy Tiểu Hoa nói: “Chị em tốt, cậu coi như là đã trút giận cho tớ!”

* * *

Tâm tình tốt của Hạ Đồng vẫn kéo dài đến tan học, Tiểu Hoa vội vàng đi đón tiểu Hổ nên từ chối yêu cầu muốn đi về chung với cô bạn. Hạ Đồng cũng không có tức giận ngược lại nói: “Tớ với cậu cùng đi đón em trai của cậu nha.”

“Hạ Đồng, chờ một chút, ba tớ bảo tớ phải đi về nhà chung với cậu.” Lý Hạo Nam cũng đuổi theo các cô giải thích nói.

Tiểu Hoa không có từ chối, cô biết nếu như mình không có kết bạn với người nào thì cô Trần nhất định sẽ mời ba, cho nên 3 người cùng nhau đi đón tiểu Hổ.

Tiểu Hổ nhìn thấy chị vui vẻ nên dọc theo đường đi vẫn líu ríu nói chuyện với Tiểu Hoa. Tiểu Hoa cũng thỉnh thoảng nói vài câu với nó.

“Tớ cảm thấy hai chúng ta ở chung thật là giống như hai người bọn họ.” Lúc chia tay Lý Hạo Nam nhìn Tiểu Hoa và tiểu Hổ đùa giỡn đột nhiên nói với Hạ Đồng.

Hạ Đồng gật đầu một cái, khó có được lúc không có phản bác nói: “Đúng vậy! Rất giống.” Nói xong lại cười đắc ý tiếp tục nói: “Tớ là chị, cậu là em trai.”

“Hạ Đồng, cậu có mắt không? Rõ ràng tớ giống anh trai còn cậu giống em gái.”

“Cậu mới không có mắt đó….”

“Là cậu...”

“Là cậu...”
Bình Luận (0)
Comment