Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 39

Editor: demcodon

Hôm sau chờ lúc Tiểu Hoa tỉnh lại thì Cao Giang Cảnh đã về đơn vị, Tiểu Hoa xoa thắt lưng đau nhức không thôi rồi mặc quần áo vào run rẩy bước vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Sau khi rửa mặt xong thay bộ quần áo khác Tiểu Hoa mới chậm rãi đi thăm phòng của liên đội dành cho cô và Cao Giang Cảnh ở. Phòng không lớn có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, còn có cái ban công. Trong phòng trang trí cũng rất đơn giản, phòng ngủ ngoại trừ bày cái giường cho hai người ra chính là một cái giá sách, một cái tủ quần áo lớn và một cái máy tính bàn, nhìn kỹ một chút còn có đường dây mạng. Trên giường bày đều là đệm chăn bội đội, vừa mở tủ quần áo ra thì nhìn thấy bên trong cũng chỉ có quân trang ngụy trang của Cao Giang Cảnh và hai bộ quần áo hàng ngày cùng với các loại đệm chăn chờ giặc. Trong giá sách để một chút sách của Cao Giang Cảnh, phần lớn là có liên quan đến chuyện quân sự.

Phòng khách lớn hơn phòng ngủ một chút, chắc là nguyên nhân phòng bếp và phòng vệ sinh chiếm ít diện tích nhất. Trong phòng khách có một bộ ghế bằng gỗ, phía trước có cái bàn trà, đối diện có tivi và tủ để tivi. Đến gần phòng bếp có bày một cái bàn vuông ăn cơm, bên cạnh bàn trong góc tường có để 10 cái ghế xếp rất cao, bên cạnh bàn cũng để một cái ghế, trên bàn có một cái cặp lồng cơm đậy kín. Tiểu Hoa đến gần nhìn thì phát hiện bên cạnh có tờ giấy, phía trên có viết ‘đây là bữa sáng của Tiểu Hoa’, cô nhìn nhìn đồng hồ trên tường thì đã hơn 9 giờ. Tiểu Hoa mở cặp lồng cơm ra thì nhìn thấy bên trong là chén cháo, mặc dù có chút nguội nhưng Tiểu Hoa vẫn ăn nó.

Sau khi ăn xong Tiểu Hoa cầm cặp lồng cơm không lại đi đến phòng bếp, phòng bếp ngược lại dọn dẹp không tệ, nồi chén muỗng đũa đều có, hơn nữa nhìn thấy đều là mới, thao và tấm thớt, tủ lạnh đầy đủ mọi thứ. Tiểu Hoa rửa cặp lồng cơm xong lau khô tay ngồi ở trong phòng khách nhìn chằm chằm tất cả trước mắt ngẩn người.

Phòng mặc dù không lớn nhưng mà thứ nên có đều có, ngay cả máy tính, phòng bếp cũng chuẩn bị đầy đủ. Hiển nhiên xem ra ý của Cao Giang Cảnh là muốn để mình ở nơi này, chẳng qua là mình ở nhưng không yên lòng về tiểu Hổ và ba, cũng không biết một khi theo quân có thể tùy lúc rời đi hay không. Nếu có thể tùy lúc rời đi thì còn không sao cả, khoảng cách cũng không phải rất xa, cũng chỉ là vấn đề ngồi yên mấy giờ thôi, cách 2 – 3 ngày về thăm là được. Nếu như không thể thì mình kiên quyết sẽ không đồng ý ở lạichỗ này.

Sau khi suy nghĩ thông suốt Tiểu Hoa lại đi vào phòng ngủ xếp chăn đệm lại, nhìn ra bên ngoài thì thấy trên ban công lại có một máy giặt và cái thao, thuận tiện muốn giặc chăn đệm nên lấy nó quăng vào máy giặt, đến lấy bột giặt và nước vào rồi bấm nút để cho nó bắt đầu tự giặc.

Ban công chỉ có một vòng lưới sắt ngăn chung quanh không cao, bên ngoài dãy nhà lầu còn có một loạt hàng cây to. Tiểu Hoa nhìn thấy một ít cành lá của cây to đã muốn đưa vào ban công không khỏi giật giật khóe miệng, cô dựa vào cửa nhỏ của phòng ngủ ngoài ban công suy nghĩ. Đây cũng quá thuận tiện cho kẻ trộm rồi, không đúng, nơi này cả ngày đều có người tuần tra, hơn nữa thao trường huấn luyện cách chỗ này không xa. Tiểu Hoa không khỏi xấu hổ vì suy nghĩ của mình, sao mình lại có thể không tin những chiến sĩ đáng yêu đó chứ?

Giặc chăn đệm xong lấy nó ra phơi trên thanh sắt, Tiểu Hoa lấy bộ quần áo hôm qua mình mặc bỏ vào túi chuẩn bị lúc trở về thì thả tới tiệm giặt quần áo Vui Vẻ là có thể vĩnh viễn giữ được. Về phần quần áo của Cao Giang Cảnh không phải là một bộ quân trang sao, còn dày như vậy, cũng không biết bình thường anh xử lý như thế nào.

Không có chuyện gì làm Tiểu Hoa trở về phòng mở máy tính, vô tâm gõ chữ tùy ý xem.

...

"A ——" Tiểu Hoa đang mở nhạc nghe nên không có nghe thấy tiếng mở cửa, bị người ôm từ sau lưng lên làm cho kinh ngạc.

Tiểu Hoa vừa ngẩng đầu nhìn thấy Cao Giang Cảnh rồi liếc anh một cái, không tiếng tức giận hỏi: "Nhớ rõ mua tủ lạnh, sao lại không nhớ rõ mua thức ăn, mua gạo, mì, dầu, muối thế? Tất cả đều là bia, cẩn thận có bụng bia đấy!" Thật ra là lúc giữa trưa Tiểu Hoa chuẩn bị nấu cơm, đến phòng bếp mở tủ lạnh ra thì nhìn thấy bên trong chỉnh tề một tủ đầy bia, trong tủ chứa đồ cũng trống rỗng.

"Cái đó là mọi người gửi... lại nói em vừa tới anh cũng không tính cho em nấu cơm, chúng ta đi căn tin ăn." Cao Giang Cảnh vội vàng giải thích.

Nói như vậy cũng nghe được đi, Tiểu Hoa đẩy đẩy anh nói: "Vậy còn không buông em xuống, bây giờ lã giữa trưa đấy?"

Cao Giang Cảnh ôm hôn cô một cái mới thả cô xuống dưới, giúp cô chỉnh lại vạt áo mới dẫn cô đi đến căn tin quân đội. Dọc theo đường đi Cao Giang Cảnh đi ở phía trước hưng phấn nói cho Tiểu Hoa biết chỗ đó là thư viện, chỗ đó là câu lạc bộ, chỗ đó có quầy bán đồ lặt vặt...

Tiểu Hoa nhìn dáng vẻ hưng trí bừng bừng của anh cảm thấy ngượng ngùng không dám quấy rầy anh, nhưng dù sao ánh mắt người chung quanh nhìn mình rất kỳ quái. Cho nên Tiểu Hoa vẫn là vươn tay kéo anh: "Ông xã, sao mọi người lại đều nhìn chúng ta vậy?" Tiểu Hoa giả bộ vô tình phát hiện tò mò hỏi.

Cao Giang Cảnh lúc này mới chú ý tới chung quanh không ít người cố ý chậm bước chân nhìn bọn họ. Ánh mắt của Cao Giang Cảnh nhíu lạiquét một vòng mới tốt một chút, dù vậy cũng có không ít người ra vẻ quen biết gọi cô là chị dâu rồi chị dâu. Tiểu Hoa căn bản không biết ai chỉ phải nâng khuôn mặt tươi cười gật đầu chào hỏi.

"Đừng để ý đến bọn họ, dù sao em cũng không biết!" Cao Giang Cảnh thấp giọng nói.

Tiểu Hoa cứng người tỏ vẻ bất động, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Như vậy rất không lễ phép đấy?"

Cao Giang Cảnh không có nói gì nữa, có điều rõ ràng là bước chân nhanh hơn. Tiểu Hoa cũng chỉ đành đuổi theo anh. Trong quân doanh không được nắm tay cho nên Tiểu Hoa giống như cô vợ nhỏ đi theo phía sau Cao Giang Cảnh. Tiểu Hoa lơ đãng hung hăng liếc hai mắt nghĩ thầm: ‘đi nhanh như vậy làm gì? Giống như là đang chạy bước nhỏ vậy, cũng không biết thương hương tiếc ngọc một chút nữa.’

Đến căn tin, Cao Giang Cảnh trực tiếp dẫn Tiểu Hoa từ cầu thang đi lên lầu hai.

Lúc này có người quan hệ tốt với Cao Giang Cảnh đã lấy cơm giúp bọn họ xong. Tiểu Hoa đi theo Cao Giang Cảnh ngồi xuống, vốn đã biết đám người Từ Thịnh Duệ muốn chào hỏi nhưng lại nghe Cao Giang Cảnh giới thiệu là người không biết.

"Chị dâu, thấy chỗ này của chúng tôi thế nào?" Chào hỏi xong Từ Thịnh Duệ cười hỏi.

Tiểu Hoa cũng cười nói: "Không tệ! Chỉ là thiếu người thân một chút..."

"Chị dâu, chuyện này chị cũng không biết chứ trong đây có mấy đứa nhỏ đến trường ở trong thành phố, các chị dâu đều đi chăm sóc bọn nó, còn có vợ của Chính ủy Triệu sinh con, có mấy người đi bệnh viện thăm, còn có đi làm ở bên ngoài cuối tuần mới tới được..." Sau khi Cao Giang Cảnh lên chức Doanh trưởng thì Trương Kiến được đề bạt lên chức Đại đội trưởng vội vàng giải thích cho Tiểu Hoa biết.

Tiểu Hoa có chút nghi ngờ hỏi: "Chỗ này của các cậu đi ra ngoài dễ dàng hay không?"

"Dễ dàng! Sao lại không dễ chứ, mỗi ngày đều có xe đi vào trong thành phố làm việc, cùng đi theo là được! Lúc trở về gọi điện thoại để cho bọn họ thuận tiện chở về là được, rất dễ dàng!" Từ Thịnh Duệ nói tiếp theo.

"Người ta còn làm việc mà! Như vậy không quấy rầy hả?" Tiểu Hoa lạihỏi.

Cao Giang Cảnh gắp cho Tiểu Hoa một miếng bông cải xanh cô thích rồi nói: "Đều có cố định thời gian, chỉ cần không vượt quá khoản thời gian kia sẽ không sao!"

Tiểu Hoa hiểu rõ gật đầu một cái cười cười với anh, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

* * *

Buổi chiều Cao Giang Cảnh không có việc gì, vì thế sau khi nói cho mọi người biết một tiếng thì dẫn Tiểu Hoa đi tham quan quân trại. Tiểu Hoa nhìn các chiến sĩ trong thao trường khí thế ngất trời đang huấn luyện cũng cảm thấy rất kích tình. Cao Giang Cảnh còn dẫn Tiểu Hoa ngồi trên xe tăng, Tiểu Hoa chưa bao giờ say xe, không say máy bay, cũng không say tàu mà lần đầu tiên biết choáng váng là mùi vị gì, cô choáng váng vì xe tăng.

Từ trên xe tăng xuống, Tiểu Hoa phải nhờ Cao Giang Cảnh đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng vững, mặt trắng bệch nói: "Không đi lòng vòng nữa, trở về nghỉ một lát."

Cao Giang Cảnh lúc này mới trong tiếng cười của mọi người đỡ Tiểu Hoa về phòng. Nghỉ ngơi xong Tiểu Hoa nhìn thời gian còn sớm, sau khi hỏi qua Cao Giang Cảnh thì kêu anh lái xe chở mình đi mua vài thứ về. Trong nhà trống rỗng, tuy nói phòng bếp coi như tương đối đầy đủ nhưng mà ngay cả đôi đũa cũng không có chứ đừng nói đến những thứ khác.

Cao Giang Cảnh cũng biết mình chuẩn bị không đủ, không nói hai lời đã kêu tài xế chở bọn họ đi mua.

"Sao anh lại không lái xe?" Lúc Cao Giang Cảnh gọi điện thoại thì Tiểu Hoa tò mò hỏi.

Cao Giang Cảnh nhìn cô nói: "Đồng chí Giang Hiểu Hoa, ý thức an toàn của em chưa đủ, quan tâm chồng mình chưa đủ, cần phải tăng cường! Buổi trưa không phải anh uống rượu hay sao?"

Tiểu Hoa "phụt" cười nói: "Đây là em sai, em thừa nhận! Xin bày tỏ xin lỗi với đồng chí Cao Giang Cảnh và bảo đảm về sau sẽ tăng cường về hai phương diện này."

Tiểu Hoa nói xong hai người đối mặt cùng cười, lúc này mới đi vào cửa.

Đến siêu thị, Tiểu Hoa chỉ huy Cao Giang Cảnh đẩy hai chiếc xe còn cô đi trước lấy đồ dùng hằng ngày để vào, mua muỗng, đũa, chén, và mấy hộp gia vị vv... Lại đi mua chăn đệm khăn trải giường mới, còn có khung hình, khăn trải bàn vv... và gạo, mì, dầu, muối, gia vị vv...

Cuối cùng hai chiếc xe đẩy cũng không còn chỗ, Tiểu Hoa lại đi đẩy một cái nữa. Cũng may xe đẩy có thể đẩy ra cửa tài xế mới có thể giúp bọn họ mang để vào trong xe.

"Chị dâu đây là tính ở lâu hả?" Tài xế cười hỏi. Tài xế họ Trương, mọi người đều gọi hắn là tiểu Trương. Tiểu Hoa cũng theo Cao Giang Cảnh cùng gọi hắn là tiểu Trương.

Tiểu Hoa nói: "Có cơ hội thì thường xuyên đến đây, chẳng qua là mua sẵn để trong nhà, như vậy tùy lúc tới đây cũng tiện hơn."

"Đúng vậy! Bất quá lần sau chị tới không cần mua mấy thứ như rau dưa, thịt. Phòng bếp mỗi ngày đều có mua đồ tươi mới về, chị muốn mua gì thì liệt kê ra trước một ngày đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ giúp chị mua về." Tiểu Trương đề nghị với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa vừa nghe vội vàng nói: "Cám ơn nha! Vừa hay, rất nhiều chuyện tôi cũng không biết!" demcodon-

"Không có gì! Chị dâu cùng mấy chị dâu chung ký túc xá trao đổi một chút là tốt thôi! Trên cơ bản không có chuyện gì! Quân đội của bọn em cũng không phải vùng núi xa xôi gì, cho nên còn rất dễ dàng." Tiểu Trương trả lời.

Tiểu Hoa gật đầu một cái bày tỏ đồng ý.

* * *

Về đến phòng, Cao Giang Cảnh đặt Tiểu Hoa ở trên sô pha chủ động thu dọn. Tiểu Hoa hơi mệt lại nhìn anh thu dọn đồ đạc, quét nhà, lôi kéo, lau bụi vv... Có phải nên khen ngợi cỗ vũ anh hay không, kết quả anh làm việc càng hăng say. Thậm chí còn đem đống chăn buổi sáng Tiểu Hoa mang giặc gấp lại một chút.

Tiểu Hoa sửng sốt, có chút khó tin hỏi: "Ông xã, về sau em cũng phải gấp chăn vuông góc như vậy hả?"

Cao Giang Cảnh vừa nhìn cũng có chút ngốc, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: "Không sao, cái đó về sau để anh gấp chăn cho."

"Nhưng mà em thức dậy trễ hơn anh." Tiểu Hoa hỏi.

"Không sao, để anh về gấp là được!" Cao Giang Cảnh cam kết.

Tiểu Hoa liếc mắt xem thường nói: "Vạn nhất có người vào phòng không phải là chê cười chết em sao? Mặc dù em gấp không được vuông góc như các anh nhưng mà em còn có thể gấp chỉnh tề, không gấp chăn còn nghĩ ra dáng vẻ gì nữa?" Tiểu Hoa lại nhìn đồng hồ phía sau tivi nói: "Anh dọn dẹp trước, em đi nấu cơm."

"Anh đi căn tin lấy là được, đừng nấu vất vả." Cao Giang Cảnh ngăn cản nói.

Tiểu Hoa khoát khoát tay nói: "Không có việc gì, nấu chút cháo làm hai món ăn là được, anh đi mua bánh bao đi! Em sợ anh uống cháo không đủ no."

Cao Giang Cảnh gật đầu một cái đi ra ngoài.

Tiểu Hoa rất nhanh thu dọn xong phòng bếp, đây là bữa cơm gia đình đầu tiên cô lấy gạo nấu.

Bởi vì hiểu rõ lượng cơm ăn của Cao Giang Cảnh cho nên Cao Giang Cảnh rất nể tình quét sạch tất cả thức ăn, cũng chủ động gánh vác chuyện rửa chén. Hai người ở trên sô pha ôm nhau cùng xem tivi, trò chuyện trong ngày, tắm rửa xong Cao Giang Cảnh ôm Tiểu Hoa nghỉ ngơi sớm.

Bởi vì ra vào coi như thuận tiện nên Tiểu Hoa bắt đầu cuộc sống chạy đến 3 chỗ là quân đội, nhà ba, nhà chồng. Trên cơ bản ở quân đội đến thứ 6 rồi chạy về Bắc Kinh, thăm xong ông bà nội lại đi thăm ba mẹ chồng. Cao Giang Cảnh có thời gian cũng sẽ ở bên cô, không có thời gian thì Tiểu Hoa ở một mình. Đối với chuyện này không phải rất mệt nhọc vì bôn ba khắp nơi, ngược lại Tiểu Hoa cảm thấy mình còn có thể thích ứng rất tốt. 
Bình Luận (0)
Comment