Edit: Thanh Thạch
“Chú ơi.” Vương Đại Hổ sốt ruột nói: “Chú có rượu đế không? Bạn kia sốt mãi vẫn chưa giảm, cứ thế này có khi chết mất!”
Tiểu Hoàng Mao nghe xong, mặt còn đang ngái ngủ lập tức trở nên khó xem, trong mắt hắn mấy thằng bé này là cả tá tiền mặt, thiếu một đứa cũng là tổn thất!
Cho nên Vương Đại Hổ lập tức liền nhận được một bình rượu đế, thậm chí còn có cả nước ấm, khăn mặt linh tinh.
Cởi quần áo thằng bé, chấm rượu vào khăn mặt, nhẹ nhàng lau từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài. Bôi rượu lên toàn thân chính là biện pháp ở một số vùng nông thôn, bởi vì dùng cồn sát trùng có hiệu quả, hơn nữa trong lúc chà sát cũng có thể làm giảm sốt một chút nên có tác dụng hạ nhiệt rất tốt.
Vì vậy cứ cách hai ba giờ, Vương Đại Hổ lại lau cho nó một lần, thẳng đến hừng đông, đứa nhỏ rốt cuộc hạ sốt. Cho nó uống hai viên thuốc, lúc này Vương Đại Hổ mới nhẹ nhàng thở ra.
.
Cứ thế lại qua bảy tám ngày, chín đứa trẻ đã có vài đứa bị mang đi, trong đó có cả bé năm.
“Anh Đại Hổ, chúng ta sẽ chết sao?”
Thằng bé được Vương Đại Hổ cứu nhút nhát hỏi.
Nó họ Phùng, gọi là Bảo Bảo.
“Đương nhiên sẽ không chết!” Vương Đại Hổ xoa đầu nó dịu dàng an ủi, nhưng mà, nói thì nói vậy, đôi mày một ngày so với một ngày càng nhíu chặt hơn lại thể hiện sốt ruột trong lòng hắn.
“Thật sao? Anh Đại Hổ, Bảo Bảo sợ! Bảo Bảo nhớ mẹ!”
“Ngoan ngoan, đừng khóc! Anh nhất định sẽ nghĩ cách cầu cứu. Để cảnh sát bắt toàn bộ người xấu, đến lúc đó em có thể về nhà với ba mẹ rồi!”
Thằng bé khóc sướt mướt không ngừng, cái đầu cứ chui vào lòng Vương Đại Hổ, thoạt nhìn chẳng khác nào con cún bị bỏ rơi, rất đáng thương.
Khi hai đứa đang an ủi nhau, Tiểu Hoàng Mao phanh – một tiếng mở cửa ra, nhìn hắn có vẻ rất nôn nóng, trên mặt thậm chí mang theo chút sợ hãi.
Bao gồm cả Vương Đại Hổ, ba đứa bị hắn mang ra ngoài.
Ánh mặt trời chói loá khiến Vương Đại Hổ nhắm chặt mắt, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
.
Vỏ hộp cùng đồ ăn thừa vương vãi đầy phòng.
Ánh mắt Vương Đại Hổ dừng lại trên người đàn ông đầy mình xăm trổ, nhìn dáng vẻ của gã có lẽ là cầm đầu bọn này. Mà vô cùng ngoài ý muốn là gã đàn ông đó tựa hồ có vẻ phá lệ “quan tâm” Vương Đại Hổ.
Chỉ thấy gã cười rất là “hiền lành”, hướng Vương Đại Hổ vẫy vẫy tay, ôn tồn hỏi rất nhiều, như là cháu tên gì? Nhà ở đâu? Trong nhà có những ai linh tinh.
Đối với mấy vấn đề này, Vương Đại Hổ đều thành thật trả lời.
Mà cùng với câu trả lời của hắn, sắc mặt gã càng lúc càng khó coi, cuối cùng quả thực có thể dùng “kinh hãi” để hình dung.
Mím môi cắn răng, gã vung tay để người lại dẫn bọn họ đi, nhưng không phải trở về tầng hầm kia mà là vào buồng vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ.
“Lão, lão đại….” Tiểu Hoàng Mao kinh hồn táng đảm hỏi: “Là, là phía trên muốn tìm thằng bé kia sao?”
Gã xăm mình hung hăng giậm chân, buồn bã nói: “Chính là người Long gia muốn tìm!”
“Hả?????” Tiểu Hoàng Mao sắc mặt trắng bệch, hắn run cầm cập hỏi: “Kia, kia chúng ta làm sao mà đền nổi tội với Long gia!”
Gã làm sao mà không biết!
Long gia không giống bọn buôn người ở tầng đáy, người kia mười mấy năm trước đã xưng bá ở thành phố H, thế lực ngầm cực mạnh, chỉ là người ta hiện tại tẩy trắng không còn chạm vào mấy thứ này nữa! Mấy ngày trước, đang trên đường thì nhận được tin họ hàng của Long gia có một đứa trẻ mất tích, có thể là bị bắt cóc, gã lúc ấy trong lòng đã lộp bộp cho nên vội vàng chạy về đây. Chỉ là hiện tại tiếng gió nhanh lắm, nhà ga, bến xe gì cũng có cảnh sát khiến gã bị trì hoãn trên đường.
Vốn vẫn thầm cầu mong may mắn, ai ngờ trong đám trẻ mới bắt gần đây thật sự có một tổ tông sống, làm thế nào bây giờ!
“Đại, đại ca, hay chúng ta đưa thằng, thằng bé, đưa, đưa nó về đi!” Tiểu Hoàng Mao lắp bắp đề nghị.
Gã kia nghe vậy liền mắng.
“Thả cái rắm m* nhà mày! Thằng bé kia đã thấy được chúng ta, trở về báo cảnh sát thì đi tù cả lũ.”
“Thế, thế làm sao bây giờ! Nếu Long gia biết được chúng ta bắt con cháu nhà hắn….” Tiểu Hoàng Mao sợ tới mức sắp khóc: “Kia so với lọt vào tay cảnh sát còn đáng sợ hơn!”
Gã đàn ông sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng hung ác cắn răng nói: “Nếu chúng ta đã làm rồi thì tuyệt đối không thể bỏ dở giữa chừng, chung quy hiện tại cũng không ai biết thằng bé rơi vào tay chúng ta, dựa theo kế hoạch mau bán nó đi thật xa. Đợi vài năm sau, việc này cũng rơi vào dĩ vãng.”
Thật ra gã không phải không nghĩ tới giết chết Vương Đại Hổ, chỉ là nghĩ đến phiền toái khi xử lý thi thể, nếu không tốt ngược lại lập tức lộ ra dấu vết. Hơn nữa gã cũng rất sợ Long Nhất Minh, không đến vạn bất đắc dĩ thì gã cũng không dám hạ thủ.
Về phần đem thả Vương Đại Hổ?
Lấy những việc mấy năm nay gã làm, có mà bị xử bắn luôn.
Cho nên, gã không dám cũng tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.
Vì vậy khi mà Vương Đại Hổ còn chưa hiểu ra cái gì thì hắn và Phùng Bảo Bảo đã bước lên con đường “bị bán” không lối về.
.
Bọn họ ngồi trên một chiếc xe tải xập xệ, Vương Đại Hổ bị kẹp chặt giữa mấy người đến nỗi không cựa quậy nổi.
Nhìn cảnh vật xẹt qua ngoài cửa sổ, hẳn là bọn này giấu người ở nơi rừng núi hẻo lánh, lúc đi cũng toàn chọn đường rừng hoang vắng. Vương Đại Hổ tính tính, từ lúc ra khỏi đó đến giờ hắn cũng ngồi được ba ngày xe. Hiện giờ có lẽ bọn họ đã sớm rời khỏi thành thị.
Buổi tối, hắn ngủ trên băng ghế sau.
Bên tai truyền tới tiếng nói chuyện của gã xăm mình và Tiểu Hoàng Mao.
“Đại ca, xăng chúng ta mang theo đều dùng hết rồi, phải bổ sung thêm mới được!”
Gã đàn ông rít một hơi thuốc lá, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Đợi đến Tuy Viễn rồi chúng ta bỏ xe, chuyển sang đi tàu.”
“Đại ca, như vậy rất nguy hiểm!”
“Không có việc gì! Tuy Viễn chỉ là thị trấn nhỏ, mua vé lên xe là xong, không có kiểm tra đâu. Với cả hiện giờ đang là thời kỳ cao điểm của xuân vận*, nhiều người như vậy chúng ta sẽ không dễ bị lộ. Chỉ cần lên được xe, đi thêm năm trạm là ra khỏi tỉnh rồi. Đến lúc đó sẽ có người đến đón chúng ta. Đợi sau khi bán thằng bé kia đi, tao sẽ ở lại bên ngoài vài năm rồi mới về.”
*Xuân vận là thời điểm hàng triệu người từ các thành phố khắp Trung Quốc về quê đón mừng Tết âm lịch với gia đình, và đây có thể gọi là một cuộc di cư khổng lồ. Cuộc di chuyển tập thể diễn ra mỗi năm này luôn gây đau đầu cho ngành giao thông vận tải. Xuân vận kéo dài 40 ngày.“Đại ca anh minh, đại ca anh minh.” Tiểu Hoàng Mao liên thanh khen ngợi.
“Ai~~ M* nó mày nói sao tao xui xẻo thế cơ chứ, bắt phải cái củ khoai nóng bỏng như vậy, báo hại ông đây phải chạy trốn.”
Tiểu Hoàng Mai nghe vậy thoáng run lên, vội kể lể: “Lão đại này thật ra không thể trách em được, đều là tên Khổng Đại Quốc kia không tốt, nó nói trong nhà kia là cháu nó. Ai ngờ lại…. Ây! Bắt sai người!”
Vương Đại Hổ giả vờ ngủ trên băng ghế lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy!
Tên Khổng Đại Quốc chết tiệt thế mà dám đánh chủ ý lên người Nhiên Nhiên.
Giờ phút này, trong lòng hắn thật hận vô cùng.
Âm thầm thề: Đợi mình thoát khỏi đây an toàn, nhất định phải khiến cả nhà lũ chó ghẻ kia muốn sống không được muốn chết không xong.
Mặc kệ hai tên bắt cóc ngồi phía trước oán trời oán đất, chiếc xe cà tàng nghiêng nghiêng ngả ngả chạy thêm nửa ngày, mấy người mới dứng lại, bắt đầu ăn cơm trưa.
Có lẽ cảm giác được cái gì đó không bình thường, Phùng Bảo Bảo bên cạnh hắn cực kì, cực kì sợ hãi, vẫn khóc không ngừng.
Bị nó khóc đến phiền, Tiểu Hoàng Mao nghe lời đại ca cầm bình nước đi tới.
Vương Đại Hổ trong mắt chợt loé, bên ngoài giả bộ ngu ngốc, ngoan ngoãn uống vài hớp, sau đó hắn đột nhiên nói: “Chú ơi, cháu muốn đi vệ sinh!”
Chiếc xe dừng trên đường cao tốc, gần đó chẳng có nhà nào, gã xăm mình cũng không sợ hắn gọi người đến cứu.
Nhận được cái gật đầu, Vương Đại Hổ chui vào một bụi rậm.
Bạn đang �
Mùa đông cỏ mọc vừa dày vừa cao, Vương Đại Hổ ngồi xổm xuống liền có thể che hết cả người.
Liếc nhìn xung quanh, hắn cúi đầu cố gắng móc họng, rất nhanh toàn bộ những gì hắn vừa ăn vào đều phun ra sạch. Trải qua vài phút, thẳng đến rốt cuộc phun không nổi nữa, hắn mới giả bộ không có gì đứng dậy trở về.
Chiếc xe lại khởi động. Vương Đại Hổ thấy Phùng Bảo Bảo bên cạnh bắt đầu ngái ngủ, lập tức cũng “ngáp” một cái. Chốc lát sau, hai đứa đều lăn ra “ngủ”.
Không biết qua bao lâu, trong mơ màng, Vương Đại Hổ cảm thấy mình bị người ôm lên, trên người bọc một chiếc áo khoác quân đội màu xanh[1] thật dày.
Hắn giật mình lấy ra thứ gì đó giấu trong tay áo. Đó là một mảnh thuỷ tinh. Là đập vỡ từ chai rượu đế dùng khi Phùng Bảo Bảo bị sốt, hẵn vẫn giữ thật cẩn thận.
Dùng lực cắm mạnh xuống, nháy mắt một cơn đau nhói truyền đến từ bụng, khiến hai mắt nhắm chặt không kìm được mà run lên một chút.
Nhưng mà, cách này cũng rất hiệu quả, ý thức Vương Đại Hổ hiện tại đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Giống như lời gã xăm mình nói, nhà ga bây giờ cũng không giống như mười mấy năm sau phải xuất trình chứng minh thư để mua vé. Những trạm nhỏ như thế này chính là lỗ hổng để chen vào.
Mấy người thuận lợi lên xe, vì để tránh gây chú ý, bọn chúng chia ra các toa xe khác nhau.
Tim Vương Đại Hổ đập bình bịch, hắn biết đây là cơ hội “cầu cứu” cuối cùng của hắn!