Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 46

Thần sắc Lý Thanh Nhiên thực bình tĩnh, nhưng động tác làm ra lại khiến cho Vương Đại Hổ không thể bình tĩnh. Ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc áo, thẳng đến xương quai xanh, lồng ngực trắng nõn, toàn bộ lộ ra trước mắt.

“Ôm em!” Cậu nói.

Vương Đại Hổ oán hận nuốt một ngụm nước miếng, bỗng nhiên đứng dậy, không chút nào dịu dàng vác cậu lên vai như khiêng bao tải.

Mở ra cánh cửa phòng ngủ, hai người cùng ngã lên chiếc giường phủ kín cánh hoa hồng.

“Em thật mềm mại….” Vương Đại Hổ ngẩng đầu lên từ đôi môi phấn hồng, một bộ lưu manh được tiện nghi còn khoe mẽ.

Đôi mắt trong trẻo của Lý Thanh Nhiên sớm đã không còn tự chủ của lúc trước, ngập tràn mê ly, cậu thở dốc không ngừng, hiển nhiên nụ hôn này hao phí thật nhiều thể lực.

“Anh… Làm lúc nào….?”

“Nửa đêm hôm qua…. Trộm chuẩn bị…. Thế nào, có thích không?” Vương Đại Hổ dịu dàng hôn lên mỗi tấc trên ngực cậu, tận lực khiến cậu thả lỏng.

Cái tên đầy đầu ý xấu này, quả thật là sớm có dự mưu!

Cảm giác được quần mình bị nhẹ nhàng kéo xuống, Lý Thanh Nhiên cắn môi, mắng: “Bại hoại!”

Vương Đại Hổ nghe vậy lại cười đắc ý.

Rốt cuộc, hai người trần trụi nhìn nhau.

Lý Thanh Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt tối đi, thanh âm có chút run rẩy: “…. Thất vọng sao?”

Khác với con gái vừa mềm vừa thơm, thân thể này nói đến cùng vẫn là con trai, hắn – sẽ ghét bỏ sao?

“Đồ ngốc!” Vương Đại Hổ như trừng phạt mà cắn bả vai trắng nõn: “Thật muốn ăn em đến xương cốt cũng không còn, ăn sạch sành sanh!”

“Thế thì ăn đi!” Lý Thanh Nhiên bỗng giơ tay lên, ôm cổ người trên thân: “Đừng lưu lại bất cứ thứ gì.”

“Tuân mệnh!” Vương Đại Hổ đáp lại dứt khoát, giờ khắc này tình triều trong người hắn đã bị vật nhỏ này “câu dẫn” đến cháy hừng hực, nếu không phát tiết ra ngoài, hắn nhất định sẽ điên mất.

“Nhiên Nhiên, anh yêu em.”

“…….. Ừ, em cũng vậy!”

Thân thể bởi ma sát mà nóng bỏng, hôn môi bởi tình yêu mà triền miên, linh hồn bởi kết hợp mà hoà quyện, không cần nhiều lời nói, chỉ cần một ánh mắt, một va chạm, những thứ từng khiến bọn họ thống khổ, giây phút này đều như vỡ tan, hết thảy đều biến mất. Giữa lửa tình cực nóng, con người mình đầy thương tích kia rốt cuộc chiếm được an ủi tốt nhất.

.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn dày, chỉ để lại ánh sáng lờ mờ chiếu vào chiếc giường king size. Lý Thanh Nhiên rên rỉ một tiếng, mở mắt. Cậu hơi giật giật, một giây sau, một cơn đau thấu truyền đến từ nửa người dưới lập tức khiến sắc mặt cậu cứng đờ.

“Tỉnh rồi?” Có người khẽ vén sợi tóc bên tai cậu, nhẹ giọng cười nói.

Lý Thanh Nhiên vươn tay sờ sờ trên đầu giường, đeo kính mắt vào, lọt vào tầm nhìn là một mảnh da thịt – lồng ngực phi thường khoẻ mạnh.

“Mấy giờ rồi?” Có lẽ xuất phát từ thân thể khó chịu, cũng có thể là từ xấu hổ nói không rõ tả không được nào đó, thanh âm Lý Thanh Nhiên mang một loại thái độ “hùng hổ”.

“Sáu giờ kém mười, còn sớm, em ngủ thêm một lát đi!” Vương Đại Hổ cười hắc hắc.

Nhìn mặt mày Vương Đại Hổ toe toét không ngừng, Lý Thanh Nhiên quẫn bách, đặc biệt khi phát hiện thân thể hai người dưới chăn vẫn đang trong trạng thái trần trụi, càng thêm quẫn bách.

“Anh đi ra ngoài!”

“Hả?”

“Anh đi ra ngoài trước đi!”

“A! Được được được!” Ánh mắt Vương Đại Hổ đảo một vòng, quả thực nghe lời xuống giường. Hắn loã mông, người anh em lấp ló lấp ló trước mắt Lý Thanh Nhiên, đầy vẻ lưu manh nói: “Nhiên Nhiên, quần áo của em đặt ở đây này, anh đều chuẩn bị tốt rồi. Còn có thuốc mỡ này, đêm qua rửa cho em xong liền bôi một lần, tý nữa em lại bôi lần nữa, giảm nhiệt…. rất nhanh……..”

“…… Lăn!”

“Hả?”

“Lăn ra ngoài!”

“Được được được, lập tức lăn, lập tức lăn.”

Ôm cái gối bị ném vào mặt, Vương Đại Hổ trần trụi đứng ngoài cửa phòng ngủ, gãi gãi đầu, càng không ngừng ngây ngô cười.

.

Nướng bánh mỳ, làm trứng ốp lết, chân giò hun khói, lại rót hai cốc sữa nóng cho hai thằng quỷ ăn sáng.

Nhận thấy chỗ ngồi đối diện thiếu một người, Táp Nhi chớp chớp mắt to nghi hoặc hỏi: “A Hổ thối, anh Nhiên Nhiên đâu rồi?”

Bởi vì lúc này tâm tình rất tốt, Vương Đại Hổ cũng không có trách cứ thằng ranh “vũ nhục” mình, cười hì hì nói: “Anh Nhiên Nhiên của mày còn ở trong phòng ngủ!”

“Còn đang ngủ sao?” Việt Nhi ngồi một bên uống một ngụm sữa lớn, lau lau miệng nói: “Anh Nhiên Nhiên là con heo lười?”

“Không phải đâu, anh Nhiên Nhiên phiêu phiêu như vậy, sao là heo được!” Táp Nhi nghe cậu em vũ nhục nam thần của mình, lập tức chun mũi phản bác: “Nhất định là anh ấy gặp phải vấn đề gì đó, không thể xuống dưới ăn bữa sáng, Táp Nhi hiện tại liền đi giúp anh ấy, anh Nhiên Nhiên em đến đây!!”

“Việt Nhi cũng phải đi….”

“Tụi bây im lặng cho tao cái!” Vương Đại Hổ nhanh tay lẹ mắt kéo cổ áo hai thằng quỷ lại, đặt bọn nó lên ghế.

“Anh Nhiên Nhiên của hai đứa…. chỉ là… đêm qua ngủ tương đối muộn….. Cho nên hôm nay mới chưa có dậy!”

“Muộn? Tại sao lại muộn?” Táp Nhi híp đôi mắt to tròn, muốn bao nhiêu hoài nghi có bấy nhiêu hoài nghi hỏi: “Hai anh làm chuyện gì xấu sao?”

Vương Đại Hổ cả kinh, đầy đầu mồ hôi thầm nghĩ: Hai thằng sẽ không biết cả loại chuyện này đi! Này cũng quá trưởng thành sớm rồi!

Nhưng mà may mắn, ngay lúc hắn không biết nên nói cái gì thì nhân vật chính của câu chuyện rốt cuộc phiêu dật bước tới.

“Anh Nhiên Nhiên!” Hai thằng quỷ gặp được chính chủ, lập tức ném Vương Đại Hổ tới sau đầu, bò lên đùi Lý Thanh Nhiên. “Anh Nhiên Nhiên, sao sắc mặt anh lại trắng như vậy? Anh bị bệnh sao?” Tiểu Táp Nhi rất là lo lắng hỏi.

“Anh không sao!” Lý Thanh Nhiên xoa xoa đầu hai đứa mỉm cười nói.

“Anh Nhiên Nhiên sau này phải đi ngủ sớm một chút~~~ không được ham chơi~~~~~ như vậy ngày hôm sau có thể dậy! Là ba nói cho chúng em biết!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Việt Nhi một bên không ngừng gật đầu, bỗng nhiên không biết nhìn thấy cái gì, rất ngạc nhiên chỉ vào cổ Lý Thanh Nhiên nói: “Anh Nhiên Nhiên, anh bị con muỗi thối đốt kìa, đỏ lên rồi!”

Vương Đại Hổ nhìn sang, chỗ nào muỗi đốt! Rõ ràng chính là dấu hôn đêm qua mình mút ra.

Lý Thanh Nhiên giờ mới nhớ ra, mặt hết đỏ rồi lại đen, hung hăng lườm người nào đó không ngừng cười trộm.

Kéo kéo cổ áo lên che đi, ai đó vốn lạnh lùng hiếm khi xuất hiện biểu tình bối rối.

“Được rồi, các em mau ra ăn sáng đi!” Lý Thanh Nhiên ho nhẹ một tiếng, nói với Táp Nhi và Việt Nhi.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Vương Đại Hổ thấy thú vị, không khỏi có chút ý xấu nâng chân lên, nhẹ nhàng cọ cọ đôi chân mê người đối diện.

Một cái, hai cái.

Móc móc, câu câu.

“Á —-” Hét thảm một tiếng, Vương Đại Hổ đau đến gục đầu xuống bàn.

“Anh Nhiên Nhiên, anh Nhiên Nhiên, anh xem A Hổ thối làm sao vậy?” Táp Nhi ngạc nhiên nhìn Vương Đại Hổ, tựa hồ không rõ đang êm đẹp người này sao lại tự dưng tự ngược.

“Không có việc gì, anh A Hổ của mấy đứa vừa phát bệnh! Nhưng mà anh đã giúp anh ấy chữa rồi, từ giờ anh ấy nhất định sẽ thực im lặng!” Lý Thanh Nhiên cười ôn nhu như vậy, tựa như đoá băng sơn tuyết liên dưới ánh mặt trời chiết xạ ra hào quang thánh khiết, nháy mắt liền mê đảo hai mắt tụi nhóc đến phát sáng.

Vương Đại Hổ: “……………..”

.

Cứ thế giữa ngọt ngào và thống khổ, lại qua năm ngày, Sói đuôi xù cùng Chihuahua rốt cuộc tại ngàn vạn chờ mong của Vương Đại Hổ từ Mỹ trở lại!

Hai thằng nhóc gặp lại ba “đã lâu” không thấy đều cao hứng ghê gớm, vây quanh Chihuahua líu ríu không ngừng. Bất quá từ việc bọn nó thường thường liếc nhìn mình, Vương Đại Hổ có thể trăm phần trăm cam đoan hai thằng này nhất định là đang nói xấu mình.

Nghĩ đến mình hơn một tuần nay bị hai thằng quỷ hành hạ, Vương Đại Hổ thấy bi đát vô cùng, không đâu xa, liền nói từ sau “đêm đầu tiên” của hai người, hắn với Lý Thanh Nhiên cũng không có cơ hội thân thiết thêm. Hai thằng mất dạy nhất định muốn ngủ cùng Lý Thanh Nhiên, cho dù Vương Đại Hổ da mặt dày ghé vào cùng, bọn nó cũng sẽ xếp một đống gối ở giữa giường làm ranh giới Sở Hán.

Cho nên, lúc này Vương Đại Hổ thật sự ước gì nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở lại ổ chó của mình, cùng Lý Thanh Nhiên trải qua thế giới hai người ngọt ngào.

Nhưng mà, trước khi đi, hắn phải báo thù mới được.

Ngồi bên cạnh Long Nhất Minh, Vương Đại Hổ đột nhiên thấm thía nói chuyện dạy con, từ phát triển tâm lý nhi đồng đến thân là phụ huynh hẳn là nên tạo ảnh hưởng như thế nào đến con cái, đông lạp tây xả lải nhải nửa ngày, cuối cùng mới lặng lẽ nói ra: “Cha nuôi, cha về sau lúc cùng chú ân ái nên đóng cửa cho kĩ, bằng không… nếu để Táp Nhi với Việt Nhi thấy thì không tốt…..”

Nhìn bộ mặt nháy mắt đen xì của Long Nhất Minh, Vương Đại Hổ vụng trộm vui vẻ.

Hắn biết Sói đuôi xù này có dục độc chiếm rất mạnh, nhìn Chihuahua ngay cả thời điểm nóng nhất trong năm vẫn phải mặc áo dài quần dài là biết!

Hắc hắc……

Chuỗi ngày chịu khổ của hai thằng ranh tụi bây sắp đến rồi!

Há há há há há há há……..

Nỗi mừng thầm này của Vương Đại Hổ rất lớn, thẳng đến ra khỏi nhà Long Nhất Minh cũng chưa dừng lại, cả người quả thực chính là mi phi sắc vũ, một bộ đại cừu đức báo.

“Ngây thơ!” Lý Thanh Nhiên phía sau khinh thường nói.

Vương Đại Hổ hắc hắc nhún vai, bỗng nhiên kéo tay cậu chạy về phía trước.

Lý Thanh Nhiên không kịp kêu tiếng nào đã bị gió đập vào mặt ngăn chặn miệng.

Dưới áng trăng sáng tỏ, hai thiếu niên chạy nhanh giữa nền tuyết trắng, chỉ để lại bốn hàng dấu chân, tuy siêu siêu vẹo vẹo, nhưng nhìn qua lại là hài hoà như vậy.
Bình Luận (0)
Comment