Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 67

Edit: Thanh Thạch

“Anh Lý…. Anh Lý….”

Lý Thanh Nhiên hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt, nhận ra đối phương là đàn em cùng tổ nghiên cứu.

“Anh Lý, em có thể ngồi đây không?”

Lý Thanh Nhiên gật đầu, tỏ vẻ không sao.

Người kia thấy vậy, trên mặt lộ ra biểu tình hưng phấn, buông khay thức ăn trong tay xuống, nói với Lý Thanh Nhiên: “Không nghĩ tới có thể cùng ăn trưa với anh Lý, nếu để các bạn trong tổ nhìn thấy, nhất định sẽ hâm mộ đến nghiến răng nghiến lợi!”

Lý Thanh Nhiên nghe xong hơi nhếch khoé miệng, nhìn cậu đầy mặt ôn hoà lạnh nhạt, tuyệt đối không thể nghĩ tới hiện tại trong đầu cậu đang sôi trào: Tên đối phương là gì?

Cậu trai kia thực thích nói chuyện, cũng không quan tâm Lý Thanh Nhiên có để ý đến mình không, cứ thế mà líu ríu.

Đang nói, di dộng của cậu ta vang lên.

Lý Thanh Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cũng đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.

“— Cái gì???” Không biết đầu kia điện thoại nói gì, chỉ thấy cậu ta đột nhiên kích động, nắm tay còn dùng sức đập bàn.

Hại bát canh trứng của Lý Thanh Nhiên bị bắn ra ngoài một ít.

“Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!!” Chỉ thấy cậu ra thần sắc kích động, liên tiếp ồn ào: “Mập mạp, tôi không phải đã nói với cậu rồi sao, Lưu Na kia khẳng định là ngoại tình…. Cái gì…. Cậu không tin?…. Cậu nghĩ mà xem, nghĩ mà xem, hai ngày nay Lưu Na có phải không nghe điện thoại của cậu không, có phải cố ý vô tình trốn tránh cậu không? Có phải thường lén lút tới lui đúng không?…. Bao nhiêu dấu vết để lại như vậy mà sao cậu không nhận ra? Xứng đáng bị đội nón xanh…. Cậu không phải còn nói cô ta không còn làm “chuyện kia” với cậu còn gì? Này chính là chứng cứ quyết định a! Đầu tiên là thân thể chia ly, tiếp theo là tinh thần chia ly, cuối cùng chính là triệt để chia ly, game over.”

“Rắc –”

“Ớ?” Cậu trai trợn mắt há mồm nhìn Lý Thanh Nhiên ngồi đối diện, hoàn toàn không rõ vì sao đàn anh đột nhiên bẻ gãy đũa của mình, hơn nữa mặt mày lại u ám.

Không tiếp điện thoại?

Bộ dạng lén lút?

Không làm “chuyện đó”?

“Ha ha….” Lý Thanh Nhiên lạnh lùng thầm nghĩ: Thì ra là như vậy!

.

Huýt sáo một đoạn nhạc vớ vẩn, Vương Đại Hổ mở cửa nhà: “Nhiên Nhiên, anh về rồi!”

Hắn hô lớn một tiếng, trong phòng lại không ai trả lời.

“Đã chín giờ hơn, còn chạy đi đâu!” Vương Đại Hổ lầu bà lầu bầu vào phòng, lúc nhìn thấy thân ảnh im lặng ngồi trên sô pha liền kêu một tiếng: “Ôi mẹ ơi!”

Vỗ vỗ ngực mình, hắn hai chân như nhũn ra oán giận nói: “Em ở nhà à! Anh gọi mà sao không trả lời, cố ý làm anh sợ à!”

Lý Thanh Nhiên lẳng lặng nhìn hắn, kính mắt trong bóng tối phạn xạ một loại độ cong băng lãnh, cậu nói: “Anh lại đây!”

Nghe ra giọng cậu không đúng, trong lòng Vương Đại Hổ lộp bộp, vui cười trên mặt cũng không khỏi thu lại một chút.

“Làm sao?” Vương Đại Hổ ngồi bên người cậu, lấy lòng hỏi.

Lý Thanh Nhiên nghiêng đầu, ngón tay trắng noãn thon dài nhẹ nhàng gõ đầu gối mình, Vương Đại Hổ biết đây là động tác quen thuộc của cậu khi trong lòng có chuyện.

“Anh – dạo này có phải có chuyện gì gạt em đúng không?”

Vương Đại Hổ cả kinh, lập tức lắc đầu, phủ định nói: “Không có! Anh sao có thể có chuyện gạt em!”

Lý Thanh Nhiên bình tĩnh nhìn hắn: “Đại Hổ, anh từng cam đoan với em, tuyệt đối sẽ không giấu giếm em bất cứ chuyện gì.”

Vương Đại Hổ sững người, vươn tay ôm cậu vào lòng, thanh âm khàn khàn nói: “Thật sự không có chuyện gì, anh thề với em.”

Trong bóng tối, Lý Thanh Nhiên lẳng lặng dựa vào lồng ngực ấm áp của Vương Đại Hổ, cậu biết, đối phương không nói thật.

Từ nhỏ đến lớn, hai người thân nhau nhất, giống như Đại Hổ hiểu cậu, cậu cũng biết rõ Đại Hổ.

Nhất định đã phát sinh chuyện gì đó!

Lý Thanh Nhiên nặng nề nghĩ.

Ngày hôm sau, cậu gọi điện cho Phùng Nam, hẹn gặp cậu ta ở một quán cà phê.

Đi thẳng vào vấn đề, cậu trực tiếp hỏi: “Trong lúc anh ra nước ngoài, Đại Hổ đã xảy ra chuyện gì?”

Phùng Nam vừa nghe, khuôn mặt vốn hồng nhuận thoáng chốc trắng bệch.

Lý Thanh Nhiên nhìn thấy, trong lòng càng khẳng định.

“Anh, anh Thanh Nhiên, anh đang nói gì vậy!” Phùng Nam lắp bắp lắc đầu: “Em em em không biết!”

“Tiểu Nam!” Lý Thanh Nhiên đột nhiên nhẹ nhàng cầm tay Phùng Nam đặt trên bàn, ngữ khí mềm nhẹ nói: “Nếu em biết chuyện gì, nói cho anh Thanh Nhiên được không? Nếu thực sự có chuyện gì thì cũng không thể gạt anh cả đời đúng không?”

Phùng Nam có chút do dự, nhỏ giọng nói: “Em nghĩ chuyện này vẫn là anh Đại Hổ tự mình nói với anh thì tốt hơn!”

Quả nhiên có chuyện!

Lý Thanh Nhiên cả kinh, sau đó chính là lo lắng không thôi.

Cậu có dự cảm, chuyện này nhất định không nhỏ, bằng không Đại Hổ sẽ không nói dối mình.

“Nói cho anh biết! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Tay Phùng Nam bị Lý Thanh Nhiên nắm đến phát đau, trên mặt càng thêm bối rối, đối với khuôn mặt lạnh băng cùng tầng tầng ép hỏi, Phùng Nam tâm hoảng ý loạn liền kể hết mọi chuyện!

“Mẹ anh đến trường tìm anh…. Em anh bị bệnh…. Cần ghép thận…. Cho, cho nên anh Đại Hổ, anh ấy….” Trên mặt Phùng Nam nước mắt tí tách rơi xuống, giúp hắn giấu giếm chuyện này hiển nhiên cũng khiến thằng bé vốn đơn thuần phải chịu áp lực rất lớn.

“Anh Thanh Nhiên? Anh Thanh Nhiên? Anh sao vậy, anh đừng làm em sợ!”

Lý Thanh Nhiên gạt mạnh tay Phùng Nam đang muốn đỡ cậu, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Phùng Nam lập tức đuổi theo nhưng Lý Thanh Nhiên sớm đã biến mất trong đám người, cậu ta gấp đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, run cầm cập lấy di động ra: “Alo…. Anh Đại Hổ….. Hu hu….. Thực xin lỗi….. Em, em kể mọi chuyện cho anh Thanh Nhiên rồi…. Anh, anh ấy biết hết rồi!”

Rầm một tiếng, cửa phòng bị đạp ra, Vương Đại Hổ thục mạng vọt vào.

“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên….” Hắn điên cuồng kêu to.

Đến khi nhìn thấy thân ảnh đang cuộn mình trước cửa sổ sát đất, hắn lại như bị dừng hình, hoàn toàn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Vương Đại Hổ chậm rãi đi đến bên người cậu, quỳ xuống, ôm cậu vào lòng, giống như vô số lần trong quá khứ, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu: “Thực xin lỗi, Nhiên Nhiên, thực xin lỗi.”

Lý Thanh Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, xuất hiện trong mắt là “Hận”!

Nỗi hận triệt tâm thấu xương.

“Vì sao lại đối với em như vậy?” Lý Thanh Nhiên lẳng lặng nhìn hắn, từng chữ từng chữ hỏi: “Vì sao lại đối với em như vậy?”

“Nhiên Nhiên….” Trong lòng Vương Đại Hổ chua xót vô cùng, lại không biết nên nói gì.

“Đủ rồi!” Lý Thanh Nhiên đột nhiên điên cuồng giãy giụa đứng dậy, giống như một con báo bị chọc giận hoàn toàn, hung hăng đẩy ngã Vương Đại Hổ trên mặt đất.

“Chúng ta chia tay.” Cậu nói như vậy: “Chúng ta chia tay.”

“Nhiên Nhiên! Đừng đi…. Nhiên Nhiên……”

Lý Thanh Nhiên chạy ra ngoài, cậu không biết muốn chạy đi đâu, cậu chỉ biết chạy. Cậu chạy ra đường, đụng ngã vài người, bọn họ đều mắng cậu đồ điên nhưng cậu không để ý, cậu muốn chạy trốn.

“Két —-”

“Nhiên Nhiên!!”

Tiếng bánh xe phanh gấp, tiếng hét chói tai.

Vương Đại Hổ kinh hãi bổ nhào vào Lý Thanh Nhiên, hai người lăn lông lốc, va vào lề đường.

“Muốn chết à! Không muốn sống nữa sao!!” Người lái xe suýt đụng vào hạ cửa kính, vừa lau mồ hôi lạnh vừa chửi ầm lên.

Đối với mắng mỏ này nọ, Vương Đại Hổ hoàn toàn không để ý tới, hắn cúi đầu, thấy người trong lòng đã hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng chỉ còn lại nôn nóng.

Không quan tâm chuyện khác, ôm Lý Thanh Nhiên chạy tới bệnh viện gần đó.

“…. Bệnh nhân gặp kích thích rất lớn, ảnh hưởng tới tâm thần!” Bác sĩ nói: “Cần tiêm một mũi an thần.”

Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, tâm tình trầm trọng gật đầu.

Ban đêm, Vương Đại Hổ canh giữ bên giường bệnh.

Vẫn luôn nhìn cậu.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Vương Đại Hổ nắm tay cậu, một lần lại một lần ghé vào bên tai cậu nói: “Đều là anh không tốt, đều tại anh không tốt.”

Trong lúc ngủ mê, Lý Thanh Nhiên chảy xuống một hàng nước mắt.

.

Từ ngày đó cậu không hề nói bất cứ lời nào, cũng không ăn bất cứ thứ gì, vô luận Vương Đại Hổ cầu xin như thế nào, giải thích như thế nào, hai mắt cậu vẫn trống rỗng nhìn về nơi vô định.

Giống như người thực vật mở mắt, bất cứ chuyện gì bên ngoài, cậu đều không quan tâm.

Bác sĩ nói, đây là một loại phản ứng kích thích, trừ phi cậu tự mình nguyện ý “tỉnh lại” nếu không thì sẽ vẫn đắm chìm trong trạng thái này.

Vì thế, một buổi tối ba hôm sau.

Vương Đại Hổ ngồi bên giường cậu, cởi áo mình.

Dưới bụng hắn có một vết sẹo thật dài, thật xấu, giống như con rết vậy.

Cầm ngón tay Lý Thanh Nhiên, Vương Đại Hổ ấn lên vết sẹo.

Trong phút chốc cậu trừng lớn hai mắt, toàn bộ thân thể run rẩy kịch liệt.

Vương Đại Hổ nắm chặt tay cậu, bắt đầu rờ qua rờ lại vết sẹo của mình.

“Nhiên Nhiên, em không đau lòng sao? Em không thương Đại Hổ sao?” Hắn đỏ vành mắt cúi đầu ghé vào tai cậu lẩm bẩm: “Em quay lại nhìn anh, nhìn anh được không?”

“Hức hức hu hu hu —-” Lý Thanh Nhiên gắt gao cắn miệng mình, vô số nước mắt không ngừng chảy xuống, cả khuôn mặt cơ hồ vặn vẹo, cùng với từng tiếng từng tiếng nức nở tê tâm liệt phế vang lên, Vương Đại Hổ ôm chặt lấy cậu.

“Không có việc gì, không có việc gì, đều không sao!” Vương Đại Hổ cũng chảy nước mắt: “Đứa ngốc, anh lừa em, kỳ thật không đau tý nào, thật sự không đau!”
Bình Luận (0)
Comment