Sống Lại Để Yêu Đương Với Kẻ Cố Chấp

Chương 35

Hạ Trầm khụ một tiếng, cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, không nhìn đến Quý Bạch, gật đầu nhẹ, mặt không biểu tình ừ một tiếng.

Không để ý đến sự kỳ lạ của Hạ Trầm, thấy hắn gật đầu Quý Bạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Nắm lấy cánh tay Hạ Trầm, Quý Bạch không nhịn được liền mở miệng hỏi: " Thật không? Anh, anh sống lại vào hôm nào, cũng vào ngày 27 tháng 8 sao?"

Sau khi Quý Bạch sống lại, cậu đã từng nhớ đến Hạ Trầm của kiếp trước, hắn phải trải qua thời gian dài dằng dặc cùng cô đơn và đau khổ, trầm mặc tự cô lập chính mình.(?)

Cậu đã tận mắt chứng kiến kiếp này Hạ Trầm có mình ở cạnh càng ngày càng tốt lên, nhưng cậu vẫn thấy đau lòng vì kiếp trước không thể cứu được Hạ Trầm (?).

Vậy mà không ngờ được chuyện Hạ Trầm cũng sống lại.

Quý Bạch tim đập nhanh, hưng phấn, có chút miệng đắng lưỡi khô:" Quá thần kỳ, thật sự quá thần kỳ, anh, may mắn là hôm nay em chủ động thắng thắn nói ra, nếu không thì--"

Quý Bạch chưa kịp nói hết, đột nhiên chú ý tới biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai của Hạ Trầm có chút kỳ lạ.

Bời vì thường ngày Hạ Trầm ít biểu hiện cảm xúc, nên đường nét thâm thuý, ngũ quan sắc bén.

Lúc này khuôn mặt cố ý làm ra dáng vẻ nghiêm túc, nhưng hai má lại ửng hồng, thấy rất rõ ràng đặc biệt hiếm thấy.

" Anh,...anh đang xấu hổ à? " Nghĩ đến nguyên nhân khiến cho cảm xúc Hạ Trầm không bình thường, Quý Bạch không khỏi bật cười, đi đến trước mặt Hạ Trầm, "là do em biến thành mèo, nhìn thấy những việc anh làm với em--"

Quý Bạch chưa nói xong đã bị Hạ Trầm kéo vào trong lòng.

Hạ Trầm hơi mỉm cười, có chút thẹn quá hoá giận che mắt cậu.

Nghiến răng, xụ mặt xuống trầm giọng nói: " Không cho cười." Ngừng một chút, mới buông bàn tay đang che mắt Quý Bạch xuống, Hạ Trầm hơi rũ mắt xuống, khàn giọng nói: " Nói cho anh nghe những năm kiếp trước...em sống thế nào."

Trong 10 năm kiếp trước khi Quý Bạch trở thành người thực vật, hắn rơi vào trạng thái điên cuồng và tuyệt vọng đến cùng cực. gần như không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Nếu hắn sớm biết con mèo kia chính là Quý Bạch của hắn.

Nếu hắn sớm biết được.

Hạ Trầm không cam lòng lại chật vật nghĩ, vậy sau đó hắn nhất định phải hung dữ nhéo lỗ tai cậu.

Hít một hơi thật sâu, Hạ Trầm vuốt tóc Quý Bạch, khẽ cười.

Giá như hắn có thể biết sớm hơn...hắn nhất định sẽ đối với nó tốt hơn một chút, cho dù tốt hơn một chút thì sẽ không bỏ lỡ mười năm kia một cách vô ích.(?)

Hai người như có tâm ý tương thông, nhìn vẻ mặt của Hạ Trầm, Quý Bạch lập tức đoán được hắn đang nghĩ gì, vội vàng nói: " Anh, khi mà em biến thành một con mèo hoang, anh đã đối với em rất tốt rồi."

"Khi mà em bị tai nạn xe, tỉnh lại phát hiện mình biến thành một con mèo khi đó em thật sự rất hoảng sợ."Quý Bạch cười với Hạ Trầm.

"Khi đang lang thang, em ngẩng đầu lên liền thấy anh."

"Không nghĩ đến anh lại mang em về nhà, cũng không ngờ đến việc anh sẽ tắm rửa cho em, mang em về nuôi."

"Lúc đầu em cũng không hiểu tại sao anh làm vậy." Quý Bạch nhìn thoáng qua vẻ mặt của Hạ Trầm, " Em không biết anh là anh trai ở cô nhi viện. Lần đầu tiên thấy anh đến bệnh viện, em chỉ nghĩ là: À...Học sinh chuyển trường đối xử thật tốt với bạn cùng lớp."

"Sau đó, em nhìn thấy anh..." Quý Bạch ho khan một tiếng, vành tai hơi đỏ lên, nói nhỏ: "Em nhìn thấy anh hôn em".

Gân xanh trên huyệt thái dương của Hạ Trầm khẽ nhảy lên.

Quý Bạch mặt mang vẻ vô tội nhìn hắn," Em lúc ấy cũng rất khiếp sợ...còn ngã từ trên bàn xuống."

Hạ Trầm hít một hơi thật sâu.

Hắn nhớ kỹ. Thời điểm hắn vừa nhặt được con mèo kia, nhờ dì giúp việc mua thức ăn đóng hộp cho mèo và những thứ khác, sau khi làm xong mọi việc, hắn định đến bệnh viện gặp Quý Bạch, lại không ngờ con mèo nhìn rất ngoan hôm đó lại như bị thôi miên nắm chặt lấy ống quần hắn không chịu buông.

Dì giúp việc đến đưa đồ hộp cho mèo lúc đó cũng nói rằng con mèo này có linh tính, dính người.

Ma xui quỷ khiến, hắn cúi xuống ôm con mèo lên mang nó cùng đi đến bệnh viện.

Hắn ở trong bệnh viện chăm sóc Quý Bạch, con mèo ngồi trên bàn quan sát.

Khi ấy hắn không kìm được cúi đầu hôn lên trán Quý Bạch, thì con mèo ngã từ trên bàn xuống sàn nhà vang lên một tiếng bịch truyền vào tai hắn.

Lúc đấy cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại....

Nhìn Quý Bạch trong lòng còn đang ngây thơ vô tội chớp mắt nhìn mình, Hạ Trầm thẹn quá hoá giận, nhịn không được trực tiếp đè người xuống sofa hôn tới tấp.

Mãi đến khi mặt Quý Bạch đỏ bừng không nói được lời nào, mới xụ mặt buông người ra.

Xoa xoa đôi môi đỏ mọng vừa bị mình hôn của Quý Bạch, Hạ Trầm mới bình tĩnh lại.

Đôi mắt hắn lóe sáng, giả vờ không quan tâm, nhỏ giọng hỏi: " Vậy em lúc đó nhìn anh...làm như thế với em, em cảm thấy thế nào?"

Hạ Trầm muốn hỏi Quý Bạch, lúc đó có phải là sợ hãi, chán ghét, buôn nôn phải không?

Liệu có nghĩ rằng hắn bị điên... không thể nào tiếp thu được chuyện này.

Quý Bạch đầu tiên là sững sờ, nhìn đôi mắt đen láy của Hạ Trầm, bắt được dấu vết mất tự nhiên cùng căng thẳng trong đó, Quý Bạch trong lòng mềm mại không tự chủ được.

Cậu hiểu ý của Hạ Trầm.

"Em rất giật mình, cũng rất tò mò..." Quý Bạch ho khan một tiếng, giả bộ bình tĩnh, che giấu lương tâm miêu tả cho Hạ Trầm cảm giác lúc đó của cậu, "Trước kia em chưa từng tiếp xúc qua, nên không biết chuyện hai người đàn ông có thể thích nhau."

"Anh, anh trông rất đẹp, thật đấy, rất rất rất đẹp."

"Cho nên em còn nghĩ là..." tai Quý Bạch đỏ lên, "em nghĩ nếu anh hôn em, là anh chiếm tiện nghi của em hay là em mới là người chiếm tiện nghi của anh"

"Dù sao..." Quý Bạch càng nói càng xấu hổ, nhưng lại sợ mình không nói rõ ràng Hạ Trầm sẽ nghĩ nhiều hơn, nói nhanh," Dù sao khi đó em nằm ở trên giường, vừa gầy lại vừa không ưa nhìn."

" em thật sự không cảm thấy gì hết, thật đấy."

"Ngược lại, sau khi thích anh lại cảm thấy rất đau lòng." Quý Bạch mím môi, ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, cười với hắn, " Chờ một người không có khả năng tỉnh lại tận 10 năm, nhất định rất khó chịu phải không?"

Hạ Trầm hai mắt sáng ngời, đang định nói thì Quý Bạch nói thêm:" Vì thế nên về sau em rất thích cùng anh đi bệnh viện."

"Lúc em ở bên cạnh nhìn anh, em có suy nghĩ rằng nếu như có một ngày em tỉnh lại, em nhất định sẽ chủ động hôn anh."

Hạ Trầm: "..."

Thành thật mà nói, sự xấu hổ trong lòng hắn gần như đã hết rồi.

Nếu như Quý Bạch không nhắc đi nhắc lại chuyện này.....

Khụ một tiếng, Hạ Trầm có chút xấu hổ.

Nhưng trong đầu lại đang tưởng tượng bộ dáng Quý Bạch biến thành một con mèo ngồi xổm bên cạnh nhìn mình, trong lồng nguc hắn lại nhịn không được cảm thấy có một cỗ lửa nóng thiêu đốt thân thể.

Bây giờ nhớ lại, con mèo ở kiếp trước quả thật hơi kì lạ.

Thích uống sữa bò, thích ngủ nướng, không ăn đồ ăn cho mèo, thích làm nũng.

Đôi khi còn coi tay hắn như một món đồ chơi.

Hạ Trầm hít một hơi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Quý Bạch, mỉm cười.

"Bảo bối, anh nhớ kiếp trước em biến thành con mèo kia còn đặc biệt thích li3m tay anh."

Quý Bạch mặt đỏ bừng.

Khi đó cậu thích li3m tay Hạ Trầm sao?

Đó là đang cắn mà aaaa!

Tại cậu đang mọc răng cơ mà aaa!

Nhưng tại tay Hạ Trầm rất đẹp...

Ánh mắt Quý Bạch không tự chủ rơi vào tay Hạ Trầm, Hạ Trầm có nước da trắng nõn, khớp xương tay rõ ràng, thon dài sạch sẽ, giống như bản thân hắn vậy, toát ra vẻ cấm dục lạnh nhạt.

Trong thân mèo là linh hồn con người, Quý Bạch đâu thể giống những còn mèo khác ôm chân ghế sofa mà gặm được

Thế là không kìm được liền thích quấn lấy Hạ Trầm...

Đôi tay này...

Quý Bạch ho khan, li3m môi không nói gì.

Hiển nhiên, Hạ Trầm cũng chú ý đến ánh mắt của cậu,đôi mắt trong mấy giây tối sầm lại, nhẹ giọng hỏi: " Kiếp trước lúc em đang hôn mê, anh hôn em như vậy, em thật sự không để ý ư?"

Quý Bạch vội vàng gật đầu.

Ánh mắt Hạ Trầm lại tối hơn mấy phần, mỉm cười.

Ngón tay thon dài vuốt qua bờ môi Quý Bạch, Hạ Trầm khàn giọng dụ dỗ: "Bảo bối, li3m chút đi."

"Giống như kiếp trước."

" Chỉ cần em li3m một chút anh sẽ tin em."

- ---
Bình Luận (0)
Comment