Sống Lại Để Yêu Đương Với Kẻ Cố Chấp

Chương 53

Hạ Trầm và Quý Bạch tới sớm, buổi lễ còn chưa bắt đầu.

Tề Già Nam nhìn thấy họ từ xa, nhìn họ cười cười, đi tới chào hỏi.

Anh ấy luôn có một thiện cảm khó diễn tả thành lời với Quý Bạch, ban đầu là ao ước, ao ước được như Quý Bạch, trong lúc cậu không hay không biết gì, lại có một người yêu cậu cuồng nhiệt và kiên định như vậy. Sau đó, được gặp Quý Bạch, anh ấy mới hiểu tại sao Hạ Trầm lại yêu người như cậu, càng thêm thích cậu hơn.

"Hai người mặc... đồ tình nhân đấy hả?" Tề Già Nam nhìn Hạ Trầm và Quý Bạch, không nhịn được, cười trêu: "Còn giống người tổ chức nghi lễ hơn chúng tôi đấy".

Tai Quý Bạch hơi đỏ hồng, đưa quà đã chuẩn bị trước cho Tề Già Nam: "Bác sĩ Tề, cám ơn lần trước anh đã khuyên mẹ em."

Tề Già Nam nhận quà, nhìn Quý Bạch mỉm cười, "Thật ra anh cũng không làm gì cả, anh chỉ nói chuyện với mẹ em vài lời..." Tề Già Nam thực lòng thích Quý Bạch, ấm áp dịu dàng nói: "Qua cửa ải cha mẹ rồi, con đường về sau sẽ dễ đi hơn".

Nghe anh nói lời này, trong lòng Quý Bạch ấm áp, cười cười với anh, khẽ vâng: "Cám ơn bác sĩ Tề, chúc anh hạnh phúc".

Hạ Trầm nhẹ nhàng xoa đầu Quý Bạch, lại quay sang tặng quà cho Tề Già Nam, lời ít ý nhiều: "Chúc mừng".

Tề Già Nam cười một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua lễ đường phía sau, gật đầu nói khẽ: "Thật ra anh cũng không nghĩ mình sẽ có một ngày như thế này... Bạn bè của anh không nhiều, cám ơn các em đã tới".

Tề Già Nam dù sao cũng là nhân vật chính, ba người nói thêm vài câu, đã có người gọi anh đi thay quần áo.

Sau khi Tề Già Nam đi, Quý Bạch và Hạ Trầm tìm một chỗ ngồi xuống. Quý Bạch nhìn trang trí xung quanh, nói nhỏ với Hạ Trầm: "Anh, em cảm thấy bác sĩ Tề đã thay đổi rất nhiều".

Hạ Trầm nhìn cậu: "Tại sao?"

"Lần trước gặp bác sĩ Tề ở sân bay, anh ấy rất hiền hòa, nhưng em luôn cảm thấy anh ấy thiếu đi một thứ gì đó, nhưng hôm nay nhìn thấy anh ấy..." Quý Bạch nghĩ nghĩ, nhìn Hạ Trầm cười cười: "Giống như chớp mắt một cái đã viên mãn".

"Anh, anh đã gặp người mà bác sĩ Tề thích chưa?" Quý Bạch hơi tò mò.

Hạ Trầm ừ một tiếng, "Đã gặp mấy lần."

Quý Bạch nghĩ nghĩ sau đó tự cười một mình: "Có thể khiến bác sĩ Tề thích nhiều năm như vậy, cũng chờ anh ấy nhiều năm như vậy, chắc chắn phải là một người rất ưu tú".

"Rất ưu tú?" Hạ Trầm nhướng mày, nhéo đầu ngón tay Quý Bạch, sửa lời: "Bảo bối, em chỉ được cảm thấy mình anh là người ưu tú thôi."

Quý Bạch nhất thời nghẹn lời, dấm nơi nào bay đến đây vậy...

Dù sao cũng là hai người đàn ông, tuy sẽ ra nước ngoài kết hôn thật, nhưng nghi thức này cũng rất khiêm tốn.

Người đến không nhiều, chỉ toàn là người nhà bạn bè thân thiết.

Buổi lễ cũng đơn giản, không có phù rể phù dâu, cũng không có những cô bé cậu bé ôm hoa trải hoa.

Tề Già Nam và Hàn Dục mặc âu phục màu đen giống nhau từ ngoài nhà thờ đi vào, cùng nhau đứng trước mặt cha xứ.

"Con có đồng ý trở thành người bạn đời của người đàn ông trước mặt, cho dù là ốm đau hay khỏe mạnh, cho dù hạnh phúc hay khó khăn, cho dù có bất cứ lý do gì, cũng luôn yêu thương, tôn trọng, chăm sóc, chấp nhận, vĩnh viễn không rời, cho đến khi cuộc đời này kết thúc không?"

Lúc cha xứ đọc lời tuyên thệ, cả nhà thờ đều rất yên tĩnh.

Quý Bạch ngồi ở phía dưới nhìn hai người đàn ông đứng đối diện nhau, trong mắt có chúc phúc và ao ước, quay sang cười với Hạ Trầm. Hạ Trầm rũ mắt nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng vu0t ve mấy cái.

Hàn Dục là người đầu tiên nói "Tôi đồng ý".

Không đợi Tề Già Nam nói gì, anh ấy lấy ra một chiếc nhẫn, ở trước mặt mọi người, cầm lấy micro.

"Anh đừng nói vội, để em nói trước". Hàn Dục bình tĩnh, chăm chú nhìn Tề Già Nam, im lặng một lát rồi mới cười với anh.

"Mặc dù anh đã đồng ý với em, nhưng không biết tại sao, em vẫn luôn cảm thấy hình như mình đang nằm mơ".

"Có mấy lời em đã giấu rất lâu, mãi không có cơ hội nói với anh, hôm nay cuối cùng cũng có thể nói".

"Đàn anh, Già Nam..." Hàn Dục nhìn Tề Già Nam đã bắt đầu đỏ mắt, bàn tay cầm nhẫn cũng hơi run rẩy, "Chúng ta bỏ lỡ nhau năm năm, năm năm qua, em đã vô số lần suy nghĩ, nếu như lúc trước em sớm hiểu tình cảm của mình, nếu như em có thể tìm thấy anh sớm hơn..."

Dường như Hàn Dục khe khẽ thở dài: "May mắn là, hiện giờ vẫn chưa muộn".

"Cha xứ mới hỏi, anh có đồng ý trở thành bạn đời của em không, cho dù ốm đau bệnh tật, khó khăn thuận lợi, đều yêu em, đều ở bên cạnh em". Trước mặt mọi người, Hàn Dục quỳ một chân xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Tề Già Nam cười cười, giọng nói khàn khàn: "Thực ra buổi lễ này em đã chuẩn bị rất lâu, từ ngày gặp lại anh em đã chuẩn bị".

"Nhưng đến lúc này, em vẫn cảm thấy nó chưa đủ trang trọng".

"Già Nam."

"Em sẽ mãi mãi yêu anh, mãi mãi không rời khỏi anh, cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, cho dù vất vả hay hạnh phúc, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn làm bạn bên cạnh anh, anh có đồng ý trở thành bạn đời của em, để em trở thành người anh yêu nhất không".

Hàn Dục cầm nhẫn trong tay, nhìn thẳng vào mắt Tề Già Nam, khẽ hỏi: "Anh có đồng ý không?"

"Em làm cái gì thế...." Tề Già Nam nhanh chóng lau qua khóe mắt, trợn mắt với Hàn Dục: "Cướp lời cha xứ làm gì...."

Hôm đó anh uống quá nhiều, ở trong nhà xem phim với Hàn Dục, thấy nam nữ chính kết hôn trong lễ đường, lãng mạn lại hạnh phúc, anh vô thức nói một câu, tốt thật đấy.

Thế là Hàn Dục hỏi, anh muốn kết hôn sao?

Tề Già Nam mượn cơn say, khẽ gật đầu, không hề do dự mà nói, có chứ.

Sau đó hai người họ làm hộ chiếu, chọn khách sạn, làm giấy chứng nhận và các thủ tục liên quan.

Sau đó nữa là buổi lễ này.

Anh vốn cho rằng được như thế này đã là một kết thúc viên mãn, lại không thể ngờ, Hàn Dục ở ngay giữa buổi lễ, ngay trước mắt tất cả mọi người, quỳ xuống đất, cầu hôn anh một lần nữa.

Buổi lễ kết thúc.

Hạ Trầm nắm tay Quý Bạch đi ra ngoài, Quý Bạch quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, nhỏ giọng nói với Hạ Trầm: "Bác sĩ Tề thật hạnh phúc."

Hạ Trầm cười, "Hâm mộ?"

Quý Bạch lắc đầu.

Cậu dừng chân, vươn tay ra ôm lấy eo Hạ Trầm, dán mặt vào người hắn.

Vừa rồi trong lễ đường mở máy sưởi quá ấm, áo khoác Hạ Trầm đã cởi ra cầm trên tay, âu phục không cài nút, rộng mở.

Quý Bạch có thể cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim của hắn qua lớp quần áo mỏng.

Tề Già Nam và Hàn Dục tổ chức buổi lễ ở một nhà thờ rất xa nội thành, xung quanh gần như không có mấy người ở.

Không sợ người khác nhìn thấy, Quý Bạch không còn kiêng kị gì, ôm lấy Hạ Trầm, để cho hơi thở của hắn bao bọc lấy cậu.

"Anh, là em chúc phúc cho bác sĩ Tề, chứ không phải hâm mộ anh ấy". Quý Bạch nhỏ giọng nói, "Anh, sau này chúng ta cũng thế sao? Tổ chức hôn lễ, ra nước ngoài kết hôn?"

"Ừ, chờ em lớn thêm chút nữa..." Hạ Trầm vỗ vỗ lưng bạn nhỏ của mình, nhẹ giọng cười cười: "Em muốn đến nước nào?"

Quý Bạch không trả lời câu hỏi của Hạ Trầm, nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay hắn, lùi ra khỏi lồng nguc hắn, mím môi một lát mới hơi ngượng ngùng nói: "Lúc nãy ở trong nhà thờ, thấy anh Hàn nói những lời đó với bác sĩ Tề..."

Hàng mi dài của cậu hơi rũ xuống, không biết đang nghĩ gì, một lát sau mới nhỏ giọng nói với Hạ Trầm: "Anh, nghe được những lời đó em rất cảm động".

"Anh Hàn tìm bác sĩ Tề năm năm, anh cũng tìm em mười mấy năm..." Quý Bạch ngẩng đầu lên cười với Hạ Trầm: "Không đúng, anh đã đợi em cả hai đời".

Hạ Trầm đối xử với cậu quá tốt quá tốt.

Rõ ràng hắn là một người lạnh lùng, kiêu ngạo như vậy, nhưng chỉ vì chút dịu dàng nhỏ xíu ngày đó trong viện mồ côi, mà lại cố chấp giữ trong lòng suốt mười mấy năm.

Kiếp trước cậu bị tai nạn, hôm mê bất tỉnh, thành người thực vật nằm trên giường mười năm, Hạ Trầm vẫn ở bên cậu suốt mười năm đó.

Đời này, ông trời cho họ sống lại một lần, Hạ Trầm vẫn không hề do dự lập tức đi về phía cậu, tìm tới cậu.

Quý Bạch đến bây giờ vẫn nhớ ngày đó cùng Hạ Trầm đi vào trong miếu, cậu cầu nhân duyên, hắn lại cầu cho cậu bình an.

Cậu cũng chỉ là một người bình thường.

Mỗi lần nhớ tới chuyện đó, Quý Bạch đều cảm thấy vừa hạnh phúc vừa sợ hãi.

Một người tốt như thế, một người yêu cậu đến như thế, dịu dàng tốt đẹp với cậu đến vậy, Quý Bạch không biết mình phải làm gì mới có thể đáp lại hắn. Cậu thường nghĩ, cậu muốn nhanh chóng lớn lên, cậu muốn mình trưởng thành, muốn sóng vai đứng cạnh Hạ Trầm.

Quý Bạch ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm: "Nếu sau này chúng là làm hôn lễ, ra nước ngoài kết hôn..."

Cậu mím môi, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sạch sẽ trong suốt, nhìn thẳng vào mắt Hạ Trầm, nói nhỏ: "Vậy thì để em cầu hôn anh nhé, có được không?"

"Anh, em rất thích rất thích anh, cũng rất yêu rất yêu anh".

Bàn tay cậu hơi run, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Trầm lại vừa bướng bỉnh, vừa chắc chắn.

"Chờ đến lúc đó, để em cầu hôn anh nhé, có được không anh?"

Hô hấp của Hạ Trầm dừng lại, bình tĩnh nhìn gương mặt còn ngây ngô của Quý Bạch.

Hắn cảm thấy trái tim chính mình bị người khác không nhẹ không nặng mà quấn một sợi dây bao quanh, siết một cái, không đau, nhưng vẫn để lại những vết hằn.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, giơ tay xoa tóc cậu.

Hạ Trầm nhìn vào mắt Quý Bạch, bỗng nhiên cười nói: "Được".

"Anh trai chờ em lớn, chờ em đến cầu hôn anh".

—— —— ——

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái hai người họ đã lên lớp mười hai, chuẩn bị thi đại học.

Mấy năm được học sinh giỏi nhất khối giám sát dạy thêm, thành tích của Hạ Trầm vẫn luôn tiến bộ.

Mặc dù thái độ của Trần Diệp Quyên và Quý Vĩnh Hoành đối với Hạ Trầm cũng dần dần có dấu hiệu dịu dàng hơn, nhưng Trần Diệp Quyên quyết tâm không cho hai người họ vượt qua lôi trì trước khi tốt nghiệp, cũng kiên quyết bắt Quý Bạch ở lại trong nhà.

Mặc dù trong lòng Hạ Trầm không thích như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận chuyện này dưới sự an ủi của bạn nhỏ.

"Cố đợi một thời gian nữa..." Quý Bạch vừa lấy lòng vừa làm an ủi hắn, "Anh, anh đừng nóng giận, chờ thi đại học xong, chúng ta sẽ đi học đại học... đến lúc đó hai chúng ta ở cùng nhau, mẹ em sẽ không thể phản đối nữa".

"Đương nhiên đại học chúng ta phải ở cùng nhau". Hạ Trầm lườm Quý Bạch. "Chẳng lẽ em muốn vào ký túc xá? Ở cùng đám con trai khác?" Hạ Trầm hừ một cái, lạnh lùng nói: "Nghĩ cùng đừng nghĩ".

Hạ Trầm nói như vậy, nhưng không hề không vui. Quý Bạch ngọt ngào trong lòng, ở trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh muốn học đại học ở đâu?"

Quý Bạch nhìn qua tờ lịch đếm ngược treo trên phòng học chỉ còn hai chữ số: "Chúng ta thi vào cùng một trường đại học được không? Em muốn học y, anh, anh muốn học gì?"

Phòng học ồn ào, giọng nói Quý Bạch không lớn, Hạ Trầm không nghe rõ cậu nói gì lắm, chỉ nghe thấy cậu nói cậu muốn học y, khẽ gật đầu, xoa đầu cậu: "Em muốn học gì cũng được. Đến lúc đó, hai chúng ta mua một căn nhà nhỏ gần trường em, tan học cũng tiện về nhà".

Thấy Hạ Trầm gật đầu, trong lòng Quý Bạch mừng vui.

Dựa vào điểm số của cậu, muốn học trường đại học nào trong nước cũng đủ.

Thời gian này Hạ Trầm cũng tiến bộ, mặc dù không quá tốt, nhưng thi vào một trường bình thường cũng không khó... Quý Bạch nghĩ một lúc, quyết định về nhà tính toán thêm, chọn một trường học thích hợp nhất với hai người.

Nghĩ đến khi lên đại học, hai người họ có thể cùng tan học, cùng về nhà, Quý Bạch cảm thấy lòng ngọt như mật, càng chờ mong thi đại học đến nhanh.

"Còn chuyện nữa". Hạ Trầm nới lỏng cổ áo sơmi, nhìn Quý Bạch nói: "Còn nhớ chuyện em đã đồng ý với anh không?"

Vì để Hạ Trầm nhẫn nhịn làm bài, Quý Bạch đã đồng ý với hắn, sau khi thi đại học, hắn muốn gì cậu cũng nghe.

Hiện giờ thi đại học cách họ không đến mấy ngày, Hạ Trầm bị bài tập và đề thi tra tấn cả năm trời mỉm cười nhìn Quý Bạch.

Tính tình hắn trước giờ không tốt, mà cậu bạn nhỏ này dường như được ông trời sinh ra để khắc hắn.

Mỗi lần hắn không muốn kiên nhẫn nữa, thì cậu lại trấn an hắn, làm lòng hắn mềm nhũn không tả nổi.

Nhưng thời gian càng dài, Hạ Trầm càng nhớ rất kỹ, vất vả lắm mới cũng sắp đến lúc hắn nhận được tiền lãi...

Hắn dựa vào lưng ghế, nhìn Quý Bạch cong môi cười: "Mấy ngày trước anh có gặp mẹ em, anh đã hỏi cô, sau khi thi đại học xong có thể dẫn em ra ngoài chơi cho thoải mái không, mẹ em do dự một lát xong, cuối cũng đã đồng ý".

"Bảo bối, hiện giờ chúng ta lập kế hoạch đi, thi đại học xong em muốn đi đâu chơi?"

Thấy Quý Bạch đã nhớ ra lời hứa với mình, Hạ Trầm cố ý trêu cậu: "Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh, không ai quấy rầy, em đền bù anh thật tốt thật tốt nhé".
Bình Luận (0)
Comment