Sống Lại, Độc Đế Đuổi Thê

Chương 123

Rốt cục có thể thấy nhắn lại của biểu tỷ rồi, mặc dù vẫn luôn là đơn phương nhắn lại, nhưng có thể thấy luôn là thật cao hứng.

Tô Y Nhân kích động nhìn khuông nói chuyện phiếm, bắt đầu đọc tin nhắn biểu tỷ viết ở phía trên, chờ đợi mới biết được đại cương biểu tỷ mới sửa đổi, hiểu rõ phát triển sau này cùng kết cục của《Tô Khả Nhi tu tiên ký》, còn có kết cục cuối cùng của nữ xứng Tô Y Nhân cùng độc đế.

Nhắn lại rậm rạp chằng chịt, thật là nhiều thật là nhiều a, thật may là cái khuông nói chuyện phiếm ảo ảnh này rất lớn, mà chữ trên mặt lớn bằng Q-Q bình thường, nàng mới không cần phiền não không nhìn được hoàn toàn tin nhắn của biểu tỷ.

Năm: Nhã, ngươi cảm thấy độc đế có được hay không? Hắn người này mặc dù các loại không tốt, nhưng sẽ vô cùng trung thành yêu mến đối với thê tử, bởi vì ta đặt ra hắn sinh ở nữ tôn Khôn Nguyên quốc, thuở nhỏ tiếp nhận tư tưởng nữ tôn, trong xương tương đối tôn trọng nữ nhân.

Năm: Ngay từ đầu đặt ra cho nữ chủ Tô Khả Nhi quá nhiều nam nhân, hết lần này tới lần khác lại người người ưu tú, ta nên giảm bớt mấy? Thật lòng không bỏ được a ~~o(>_<)

Năm: Cây vợ chồng là cặp đôi trời sinh, ta cũng không phá hủy, dè chừng độc giả phê bình ta thất đức vô lương.

Năm: Thần thú Hỏa Long xứng cho Phượng Hoàng tốt lắm, một đôi này có thể ngày ngày đùa lửa O(∩_∩)O~ a a.

Năm: Có Thanh Nguyên tiên quân, những tiên quân khác nữa tham gia liền thân phận lập lại, cho nên Tô Khả Nhi chỉ biết có một tiên quân.

Năm: Nhã, ta nghĩ lại nghĩ, luôn cảm giác tình cảm của quỷ tướng đối với Tô Khả Nhi phần nhiều là gửi tình, thành phần thật yêu không nhiều lắm. Ta định đem hắn đưa trở lại niên đại sinh hoạt của hắn, để cho hắn sửa đổi số mạng kiếp trước của Tô Khả Nhi, sau đó cùng kiếp trước của Tô Khả Nhi hạnh phúc qua cả đời.

Năm: Đại cương《Tô Khả Nhi tu tiên》cứ như vậy sửa đổi xong rồi, ngươi xem có được hay không? Mặc dù nữ chủ NP tiếp tục NP, nhưng chỉ có hai người đàn ông, tình cảm của hai người nam nhân này đối với nàng là thuần túy, nàng cũng thương bọn hắn.

Năm: Nữ xứng chuyển kiếp cùng độc đế trở về Thương Vân đảo, từ nay vượt qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

Năm: Ta cực kỳ thích một đôi tình nhân trước điên cuồng ngược sau điên cuồng cưng chìu, quyết định ở phía hậu ký viết bọn họ sẽ trở thành thần tiên cửu phẩm bất tử, sống thêm một vạn năm.

Tô Y Nhân thấy nơi này, nhất thời cực kỳ vui mừng.

Tỷ tỷ cùng tiên quân, tỷ phu ba người sẽ ân ái hòa bình sống được, kết cục như vậy làm sao sẽ không tốt? Nàng cùng Âm Ngọc Phong sống một vạn năm quá dài, một vạn năm sau nàng đại khái sẽ hoàn toàn quên sạch các thân nhân ở thế giới thực tế. Nếu nàng có thể hồi phục nhắn lại, hy vọng là một hai ngàn năm. Khi đó chán sống, nàng cùng Âm Ngọc Phong phóng khoáng đối mặt tử vong.

Nhưng là, chờ nàng chết ở nơi thế giới này, linh hồn trở lại thế giới thực tế, cái thế giới không có Âm Ngọc Phong, nàng nên sống làm sao? Tốt nhất là: linh hồn Âm Ngọc Phong có thể chuyển thế đến thế giới thực tế, nàng cùng hắn nối lại tiền duyên.

Âm Ngọc Phong người này, nếu như ở thế giới thực tế, thân phận sẽ là cái dạng gì đây? Giáo sư hệ côn trùng, chuyên gia nghiên cứu thực vật học, đại sư Trung y? Hay vẫn như thế giới này, lợi dụng kiến thức cùng năng lực thành lập thế lực bóng tối?

Tô Y Nhân ảo tưởng một hồi, tiếp tục đọc nhắn lại phía dưới, bắt đầu kinh ngạc, sau đó vạn phần bi thương.

Năm: Nhã thân ái của ta, hôm nay mở ra QQ cùng ngươi đối thoại, ta ảo tưởng giống như dĩ vãng, ngươi ở máy vi tính bên kia, cùng ta cùng nhau trò chuyện đại cương kịch tình cuốn văn mới, hoặc là có lẽ ngươi ở nơi khác nói chuyện phiếm, sau khi kết thúc, sẽ hồi đáp ta.

Năm: nhưng hôm nay là đầu bảy của ngươi, ta không thể không tiếp nhận thực tế, ngươi đã vĩnh viễn không thể nào hồi phục ta. Ta mở to hai mắt, sợ lệ không tự chủ được chảy xuống......

Năm: Nhã, biểu muội ta, dĩ vãng lúc này, mặc dù hình đầu của ngươi giống như là màu xám tro, nhưng ta biết ngươi rất thích ẩn QQ, chờ phát hiện ta gõ ngươi sẽ đáp lại ta. Nhưng là kể từ ngươi xảy ra tai nạn xe cộ, hình cái đầu QQ của ngươi vĩnh viễn là màu xám tro, ta cũng sẽ không lấy được ngươi đáp lại nữa.

Năm: Nhã, ngươi mới vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi a, cứ như vậy thật sớm rời đi thân nhân của ngươi. Số mạng đối với ngươi cùng người thân tàn nhẫn đến mức nào? Mẹ ngươi đã nhiều lần khóc đến bất tỉnh, ba ngươi tóc cũng trắng một nửa, ông nội bà nội ngươi bây giờ còn đang trong phòng giám hộ của bệnh viện; ông ngoại bà ngoại là tinh thần hoảng hốt, thường thường đem ta nhận thành ngươi, bắt lại tay của ta gọi "Tiểu Nhã, mười sáu tháng tám sinh nhật ngươi, chúng ta ở nhà ăn mừng vì ngươi a, không muốn đi tiệm cơm nữa, buổi tối trên đường không an toàn."

Năm: Sinh nhật ngươi hai mươi tuổi, lại nhận được thư thông báo của đại học N, chúng ta đi ngay tiệm cơm vì ngươi ăn mừng, không nghĩ tới hạnh phúc nhiệt liệt còn chưa tiêu tán, chúng ta liền lọt vào bi ai to lớn.

Năm: Chúng ta căm hận cái tài xế ban đêm lái cái xe tồi tàn uống rượu còn vượt đèn đỏ, nhưng bất kể hận thế nào, khóc kêu thế nào, ngươi cũng vĩnh viễn xa cách chúng ta. Chúng ta chỉ có thể một lần lại một lần cầm hình nhớ lại khuôn mặt ngươi.

Năm: Nhã, ngươi thích xem tiểu thuyết, đã từng rất hâm mộ may mắn của nữ chủ trong tiểu thuyết, biểu tỷ cũng để cho ngươi chuyển kiếp, để cho linh hồn ngươi vĩnh viễn sống ở trong cuốn văn mới của biểu tỷ.

Năm: Nhã, ta hy vọng ngươi tựa như tiểu thuyết chuyển kiếp một dạng chẳng qua là chuyển kiếp, cho nên ta thay đổi đại cương trong cuốn văn mới, đem ngươi đặt thành nữ xứng chuyển kiếp Tô Y Nhân, độc đế không còn là nam nhân của Tô Khả Nhi, giàu có nhất lợi hại nhất như hắn sẽ vì ngươi mà tồn tại!

Năm: Nhã, tính tình nữ xứng chuyển kiếp Tô Y Nhân chính là theo như tính cách của ngươi mà đặt ra, Tô Y Nhân đối mặt chuyện sẽ có phản ứng giống ngươi như đúc, ngươi chính là Tô Y Nhân! Độc đế vĩnh viễn cưng chìu ngươi, yêu ngươi, bảo vệ ngươi, ngươi có thể yên lòng hưởng thụ hắn sủng ái, yên lòng thương hắn.

Năm: Vĩnh biệt, Nhã biểu muội của ta, biểu tỷ chúc ngươi vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ ở một nơi dị thế tên là Cửu châu đại lục.

Ta chết, cho nên ta chuyển kiếp vào cuốn văn này của biểu tỷ!

Tô Y Nhân kinh hãi nửa ngày, không ngừng lắc đầu điên cuồng gào thét: "Ta không muốn chết, ta không muốn chết. Ba ba mụ mụ, gia gia nãi nãi, ông ngoại bà ngoại, biểu tỷ...... Ta muốn các ngươi, ta không muốn chết." Không khỏi nước mắt rơi như mưa.

"Y Nhân, Y Nhân, ngươi tỉnh tỉnh nhanh lên một chút, tỉnh tỉnh nhanh lên một chút." Nàng nghe được tiếng thét lo lắng của Âm Ngọc Phong, nghe được tiếng khóc của hai đứa bé, kiệt lực kêu lên: "Ta không muốn chết!"

Đột nhiên mở mắt ra, liền thấy Âm Ngọc Phong mặt tiều tụy, cặp mắt hiện đầy tia máu, cằm đầy râu ria vui mừng nhìn mình, run rẩy sờ mắt của mình.

"Ngọc Phong, ta vốn dĩ đã chết, ta vốn dĩ đã chết." Tô Y Nhân kinh hoảng thất thố kêu lên, "Ta sẽ không còn được gặp lại thân nhân của ta nữa."

Một mực canh giữ ở bên người nàng, Âm Ngọc Phong nghe được tiếng thét lúc nàng hôn mê, biết ý tứ trong lời của nàng, an ủi nàng nói, "Đi qua liền đã qua, ngươi sống ở bên cạnh ta, vĩnh viễn theo cạnh ta cùng các con gái chúng ta." Phất tay ra lệnh toàn bộ cung nữ phó phụ phục vụ ở trong phòng lui ra ngoài.

Hắn làm bộ nghiêm nghị nói: "Không cho khóc, sản phụ thân thể hư yếu rất dễ dàng khóc hư ánh mắt."

Sau đó lập tức trấn an nàng nói, "Đừng khóc. Lam Vân phái người đi lấy huyết trân châu gạo dẻo nấu cháo rồi. Chờ ngươi ăn no, ta để cho người ta đem các con ôm tới cho ngươi xem một chút."

Nàng sinh khó băng huyết, Tiết thần y kịp thời cầm máu. Nàng mất máu quá nhiều, cực phẩm bổ huyết đan lại không thể lập tức liền bổ sung trở lại lượng máu nàng mất đi. Hắn nhớ tới nàng còn có hơn phân nửa hồ lô máu cất giữ ở trong giới chỉ mặc ngọc của mình, liền cùng Tiết thần y cùng nhau tìm cách, lợi dụng cổ trùng nước không có độc đem máu kia một chút xíu rót vào huyết quản của nàng.

Tính mạng nàng là bảo vệ, nhưng thân thể vô cùng suy yếu, một mực ngủ mê man bất tỉnh. Trong ba ngày này, nàng ngay từ đầu khóe miệng nhếch lên vui vẻ, nhưng sau đó bắt đầu khóc, nước mắt như trân châu rơi không ngừng từ khóe mắt lăn xuống, làm ướt gối đầu.

Mới vừa rồi nàng đột nhiên liều mạng kêu khóc, hắn lập tức kêu nàng, đem nàng đánh thức.

Thì ra là khi nàng hôn mê, linh hồn rời khỏi trói buộc thân thể của tỏa hồn pháp trận, lại cùng thế giới cũ của nàng liên lạc. Nàng nói nàng ở thế giới đó đã chết. Như vậy rất tốt, nàng hẳn hoàn toàn cắt đứt ý niệm về nhà. Nàng ở thế giới này có trượng phu, có nữ nhi, sẽ an tâm sinh sống ở thế giới này.

Nâng lên đôi mắt đẫm lệ, Tô Y Nhân thanh âm suy yếu nói, "Ngọc Phong, thì ra là ta, Lưu Nhã đã chết, là ở ngày mười sáu tháng tám, người nhà vì ta ăn mừng hai mươi tuổi xong, trên đường từ tiệm cơm trở về nhà, bị xe đụng chết." Đôi môi mất máu hơi động, nước mắt trong suốt cuồn cuộn mà rơi.

Có lẽ là biểu tỷ thần kỳ, có lẽ là biểu tỷ ý nguyện mãnh liệt, nàng như biểu tỷ suy nghĩ, linh hồn chuyển kiếp vào trong sách mới của nàng, trở thành Tô Y Nhân, tiếp tục sống.

Là biểu tỷ ban cho nàng sinh mạng lần thứ hai a, cảm tạ biểu tỷ!

Lấy ra một tấm khăn trắng lần nữa lau nước mắt của nàng, hắn hướng nàng bảo đảm, "Có ta ở đây bên cạnh ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ không chết vì bỏ mạng." Hắn sẽ vĩnh viễn đem nàng đặt ở trong phạm vi cảm ứng của mình!

"Ngọc Phong, ngươi yêu ta là xuất từ ngươi tự nguyện sao? Ngươi là thật mến yêu ta sao?" Tô Y Nhân mắt lệ rưng rưng nhìn hắn, lại một lần nữa rối rắm hắn là bị biểu tỷ khống chế yêu nàng, vẫn là hắn yêu nàng toàn bộ xuất xứ từ thật lòng.

"Y Nhân, không người nào có thể cưỡng bách ta làm việc ta không muốn!" Âm Ngọc Phong kiêu ngạo nói. Hắn thủy chung không biết nàng ở băn khoăn cái gì, hắn yêu nàng như vậy, nàng còn có cái gì băn khoăn?

Âm Ngọc Phong là yêu nàng, cứ coi như cái thế giới này là thế giới song song.

Tô Y Nhân ngừng khóc thút thít, trên mặt suy yếu tái nhợt hiện lên nụ cười hạnh phúc, thâm tình nói, "Ngọc Phong, ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi." Trượng phu của nàng, nam nhân cho nàng một ngôi nhà mới.

"Chủ nhân, đồ ăn của phu nhân đưa tới." Đúng lúc Lam Vân ở phòng ngoài của phòng ngủ kêu lên, Âm Ngọc Phong lập tức xoay mặt ra lệnh, "Đi vào, phục vụ phu nhân dùng bữa." Đứng dậy tránh ra vị trí.

Tô Y Nhân cười, ánh mắt của nàng không khóc hư, nàng nhìn thấy lỗ tai của hắn trở nên đỏ bừng một chút.

Lam Vân ngồi ở mép giường cẩn thận ôn nhu đút Tô Y Nhân. Tô Y Nhân tuy ở hôn mê bị đút một ít cháo loãng, nhưng cũng bụng rỗng tuếch rồi, một thìa một thìa cháo ăn. Hương vị cháo này mềm lại hơi ngọt, còn mơ hồ phát ra mùi thuốc. Nàng biết cái này nhất định là thuốc thiện(*), đối với việc khôi phục thân thể tổn thương ốm yếu của mình lòng tin mười phần.

Sau khi Tô Y Nhân dùng xong bữa, Lam Vân cùng ba tên cung nữ khác lau người đổi y phục cho nàng. Âm Ngọc Phong không có tránh, đứng ở bên trong phòng ngủ chơi một đồ. Chờ các nàng giúp Tô Y Nhân thu thập xong, hắn đi tới mép giường, cầm vật trong tay đưa cho Tô Y Nhân, nói, "Tô Khả Nhi bên kia gửi tới thiên lý truyền âm thạch."

"Tình huống của ta cùng tỷ tỷ có quá nhiều chỗ tương tự." Tựa vào gối dựa thật dầy Tô Y Nhân cảm thán nói, nhận lấy thiên lý truyền âm thạch, hơi đưa vào một chút linh lực.

Thanh âm trên thiên lý truyền âm thạch là của tiên quân sư phụ Lãnh Tu Trúc, hắn nói Tô Khả Nhi hai ngày trước sinh ra một đôi cô gái sinh đôi, thật may là có hai vị bà bà Phượng Hoàng sơn đặc biệt phái tới được, Tô Khả Nhi sinh nở là có kinh không có nguy hiểm. Bởi vì tỷ muội song sinh đồng thời mang thai, cũng đều mang nữ thai sinh đôi, bọn họ đoán chừng Tô Y Nhân cũng sinh, liền phát thiên lý truyền âm thạch tới đây nói cho một cái, đồng thời hỏi thăm tình huống thân thể Tô Y Nhân.

Âm Ngọc Phong tiếp thu thiên lý truyền âm thạch sau không có lập tức hồi phục, mà là chờ Tô Y Nhân tỉnh lại, để cho nàng nghe xong lời của Lãnh Tu Trúc sau mới hồi phục.

"Xem ra tình huống của tỷ tỷ so với ta khá hơn một chút." Tô Y Nhân an tâm nói.

Bĩu môi, Âm Ngọc Phong nhọn chua cay nghiệt nói, "Hắn nơi đó đất nghèo cằn cỗi, làm sao có thể nuôi tốt phụ nữ có thai cùng hài tử?" Gút mắc của hắn đối với Lãnh Tu Trúc vĩnh viễn cũng không giải được!

Tô Y Nhân lập tức ném ánh mắt xem thường hướng hắn, cũng là bởi vì nàng ăn được quá tốt dinh dưỡng quá phong phú, cho nên thai nhi nuôi phải quá lớn, tạo thành nàng sinh khó.

(*) Thuốc thiện: Đồ ăn được gia tăng một hoặc vài vị thuốc nhằm mục đích tẩm bổ hoặc chữa bệnh.

ra:{8/Ф
Bình Luận (0)
Comment