Sống Lại, Độc Đế Đuổi Thê

Chương 70

Âm Ngọc Phong sợ cái gì sẽ tới cái gì.

Ngày thứ hai, hắn đang ở sân làm sớm khóa —— chiết một đoạn nhánh cây luyện kiếm, người làm Âm Nhị Thập Nhất liền tự mình chạy tới hướng hắn bẩm báo:cung chủ của Vạn Hoa cung Hồng Nguyệt cung chủ phái người xuống bái thiếp muốn bái phỏng độc đế đại nhân, mà bản thân nàng đã đến bên ngoài cửa phủ.

“Bái thiếp cùng người cùng nhau đến? Sống được quá lâu, thật đem lễ phép cơ bản nhất khi bái phỏng người khác cũng quên!” Âm Ngọc Phong nhẹ trách mắng. Vứt bỏ nhánh cây trong tay, hắn quay đầu xem một chút Tô Y Nhân đang nhắm mắt ngồi xếp bằng vận công ở bên trong tụ thủy linh pháp trận cao cấp.

Nơi này là vùng đất tầm thường của người bình thường cư ngụ, linh khí mỏng manh, trọc khí rất nhiều, cho nên hắn đem người làm trong viện toàn bộ điều đi, ở trên sân cỏ bên thủy đường dùng băng linh thạch bố trí một tụ linh pháp trận cao cấp, để cho Tô Y Nhân ngồi ở trong trận luyện tập tiên thiên băng ngọc tâm pháp.

Y theo dĩ vãng thời gian tính toán, nàng phải thời điểm mặt trời lên cao ba sào mới có thể vận công xong.

Âm Ngọc Phong tính một chút thời gian, đứng lại, hai tay mười ngón kết thành pháp ấn.

Chậm rãi, thân thể hắn thay đổi mơ hồ, mơ hồ xuất hiện đồng thời hai ảo ảnh. Đột nhiên, hai ảnh một hướng bên trái nhảy qua nửa bước, một hướng bên phải nhảy qua nửa bước, sau đó hai cái bóng đồng thời hoàn toàn thật thể hóa.

Phân - thân thuật!

“Chủ nhân.” Âm Nhị Thập Nhất đứng xuôi tay, trong lòng chỉ có cung kính cùng sùng bái.

Hai Âm Ngọc Phong cũng mặt lạnh như băng, nhưng lúc nhìn về phía Tô Y Nhân, trong mắt cũng lưu động ôn nhu;lúc nhìn về phía Âm Nhị Thập Nhất, trong mắt cũng tràn đầy tôn quý ngạo khí.

Âm Ngọc Phong bên phải nói, “Ngươi trước đem nàng dẫn đến phòng tiếp khách chính đường ở tiền viện, bổn đảo chủ một hồi nữa liền đến.” Hắn còn mặc trường bào màu trắng trong nhà đây.

“Là, chủ nhân.” Âm Nhị Thập Nhất cung cung kính kính lĩnh mệnh, lui về phía sau xoay người rời đi.

Hai Âm Ngọc Phong nhìn nhau một cái, Âm Ngọc Phong bên trái đi tới đối diện Tô Y Nhân, yên lặng ngồi xuống, Âm Ngọc Phong bên phải đi vào trong nhà đổi xiêm áo.

Bản thể là chân chính mình, phân - thân là linh lực tinh nguyên biến thành mình. Thực lực phân - thân nhỏ hơn cách xa so với bản thể, nếu như bị công kích bản thể sẽ bị ảnh hưởng lớn. Sắp thấy Hồng Nguyệt cung chủ của Vạn Hoa cung là một thất phẩm nữ tiên quân, hắn không thể khinh thường, chỉ có thể để cho phân - thân lưu lại vì Tô Y Nhân đang vận công tu luyện hộ pháp, bản thể đi ra ngoài tiếp khách.

Âm Ngọc Phong khoảng cách lần trước cùng Hồng Nguyệt cung chủ gặp mặt đến bây giờ đã rất lâu, hắn đã không nhớ rõ mặt mũi Hồng Nguyệt cung chủ nữa, chỉ biết nàng là một nữ nhân xinh đẹp phong hoa tuyệt đại lẳng lơ tận xương. Khi đi đến tiền viện chính đường bên ngoài đại sảnh, Lần đầu tiên nhìn thấy tuyệt thế mỹ phụ dáng người đình đình ngọc lập tựa như thiếu nữ, trong lòng hắn “lạc đăng” vừa vang lên:Tô Khả Nhi!

Cơ hồ giống nhau mặt trứng ngan tinh xảo, mày liễu đen nhánh tu sửa hoàn hảo, lông mi như phiến, hai tròng mắt đen sáng yêu kiều như nước mùa thu câu tâm hồn người;mũi quỳnh cao thẳng đàn miệng đỏ bừng ……

Nếu như có người nói Tô Khả Nhi cùng Hồng Nguyệt cung chủ nhất định không có liên hệ máu mủ, Âm Ngọc Phong sẽ nói người nọ nhắm mắt lại nói hươu nói vượn.

Tô Y Nhân cùng Tô Khả Nhi mặc dù dáng dấp không phải là rất giống, nhưng là tỷ muội song sinh. Tô Khả Nhi tuổi còn nhỏ, tâm tư lại rất đơn thuần, không bằng Hồng Nguyệt cung chủ tâm như con bò cạp trở mặt vô tình, nhưng phương diện đa tình thật cùng Hồng Nguyệt cung chủ rất giống nhau.

Tô Khả Nhi cùng Hồng Nguyệt cung chủ…… Tô Y Nhân cùng Hồng Nguyệt cung chủ…… Mẫu thân của Tô Y Nhân cùng Tô Khả Nhi là người bình thường, như vậy thiên phú tu chân của Tô Khả Nhi cùng Tô Y Nhân nếu như không phải là trời cao ban cho cũng rất có thể là di truyền từ phụ thân của các nàng, Tô Y Nhân Tô Khả Nhi nói không chừng là thân tôn nữ cách mấy đời của Hồng Nguyệt cung chủ!

Tuyệt không thể để cho Tô Y Nhân thấy Hồng Nguyệt cung chủ! Mặc dù linh hồn của Tô Y Nhân đến từ một cái thế giới khác, nhưng rất khó nói bản năng của thân thể không thể ảnh hưởng tới ý chí của linh hồn!

Trong lòng quyết định chủ ý, Âm Ngọc Phong gương mặt tuấn tú sương lạnh, quanh thân tràn đầy khí thế đế vương lãnh ngạo bá đạo.

Âm Nhị Thập Nhất đang nhiệt tình chiêu đãi khách nhân thấy chủ nhân xuất hiện ở bên ngoài phòng khách, lập tức chạy tới nghênh đón chủ nhân của mình. “Chủ nhân.” Hắn khom người thi lễ sau, chuyển qua sau lưng Âm Ngọc Phong cung kính đứng thẳng.

“Âm đảo chủ, thiếp Hồng Nguyệt mạo muội tới cửa bái phỏng, kính xin tha lỗi nhiều hơn. Ha ha ha…… Hơn bốn trăm năm không thấy, đảo chủ phong thái vẫn tuấn lãng như cũ, đáng tiếc Hồng Nguyệt ngu độn, tu vi dừng lại không bước, dung mạo ngày càng già.” Hồng Nguyệt cung chủ người mặc hồng trù cung trang, áo trong hồng sa thấp ngực hướng Âm Ngọc Phong mới vào cửa khẽ thi lễ, tiếng cười dễ nghe giống như hoàng oanh xuất cốc. Lúc thi lễ, cổ áo rộng rãi của nàng lập tức trượt qua một bên, lộ ra nửa bên vai ôn nhuận tuyết trắng của nàng. Cái thi lễ này, đây là phong tình vạn chủng a ……

(Bọn họ mặc dù cùng là “Tiên” cấp thất phẩm tu sĩ, nhưng một là bước vào “Tiên” cấp không lâu, một đã đạt tới thất phẩm tột cùng, chỉ chờ ngộ tính cùng cơ duyên là có thể lên cấp thành bát phẩm tu sĩ.)

“Vãn bối xxx bái kiến đảo chủ.” Tám tên thiếu nữ cung trang sa mỏng đứng ở sau lưng Hồng Nguyệt cung chủ động tác đồng loạt đầy đất khuất thân hành lễ, thanh âm chát chúa mềm mại, rất là dễ nghe.

Âm Ngọc Phong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng sạch sẽ thoáng như không thấy, đối với Hồng Nguyệt cung chủ ôm quyền, lạnh nhạt nói, “Cung chủ đa lễ. Cung chủ nói thế sai rồi, cung chủ dung mạo kiều mỵ tựa như thiếu phụ, tại sao ĩ vừa nói già? Cung chủ, mời, mời ngồi.”

Thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần, thiếu phụ thành thục quyến rũ, mùi hương phấn tràn ngập toàn bộ đại sảnh phảng phất hoàn toàn không thể dao động ở lòng của Âm Ngọc Phong, hắn ung dung uy nghi từ bên người Hồng Nguyệt cung chủ cùng các thiếu nữ xuyên qua, đi lên hai cấp bình thai phía trong cùng chính đường đại sảnh, đứng ở bên cái bàn gỗ án dừng một chút, lần nữa ý bảo Hồng Nguyệt cung chủ không cần đa lễ, sau đó đi vòng qua sau bàn ngồi xuống trên ghế thái sư.

Hắn là đứng đầu thế lực khổng lồ Thương Vân đảo, đế vương trong bóng tối của Vĩnh Thái đế quốc, chính là một cung chủ Vạn Hoa cung, không có tư cách cùng hắn ngồi ngang hàng! Mang một đám thiếu nữ tu sĩ căn cơ tốt tới đây, chẳng lẽ là muốn hiến tặng cho hắn thải âm bổ dương dùng? Buồn cười, hắn muốn tính toán thải âm bổ dương, tự nhiên sẽ có đám người làm trung thành đi thu tập thiếu nữ tu sĩ cả người cũng rất thuần khiết tới!

Cung chủ Hồng Nguyệt của Vạn Hoa cung biết mình có bao nhiêu cân lượng, cũng không dám xa muốn độc đế đại nhân có thể nhiệt tình khoản đãi mình. Nàng lộ ra một nụ cười kiều mỵ cám ơn Âm Ngọc Phong, sau đó ý bảo đệ tử trong cung còn bảo tồn tư thế hành lễ đứng dậy, tư thái ưu nhã ngồi trên một cái ghế ở bên trái dưới bậc thang.

Tâm phúc người làm của Âm Nhị Thập Nhất dâng lên trong phủ loại trà tốt nhất có thể tìm tới, lặng yên lui đến ngoài phòng khách, chờ đợi bên trong ra lệnh.

“Âm đảo chủ……” Hồng Nguyệt cung chủ bắt đầu cùng Âm Ngọc Phong hàn huyên.

Âm Ngọc Phong vốn là một lòng hai dùng, trong lòng lại để ý Tô Y Nhân, không có hứng thú cùng nàng khách sáo, rũ mắt nghe mấy câu nói sau, vẫn lạnh lùng hỏi thăm ý nàng tới.

Hồng Nguyệt cung chủ chính giữa ý, đoan chính dáng người nói, “Âm đảo chủ, ngày hôm qua mấy vị đệ tử trẻ tuổi trong cung thiếp ra cửa du xuân, thấy một vị tu sĩ lực lượng sâu không lường được cùng một tên diệu linh nữ tu sĩ, sau khi trở về liền bẩm báo thiếp. Thiếp nghe đệ tử kể lại, liền đoán là độc đế đại nhân đảo chủ Thương Vân đảo giá lâm. Bởi vì Vĩnh Thái đế quốc Tu giả giới trừ ngài không có cái nam tu sĩ nào dung mạo ở hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, lại có khí thế tôn quý lãnh ngạo như vậy. Thiếp cả gan tới cửa bái kiến, đồng thời muốn mời đại nhân đi Vạn Hoa cung của thiếp làm khách.” Ngồi hướng Âm Ngọc Phong hơi khom người, bày tỏ mình mạo muội.

“Đảo chủ, một trăm năm mươi năm trước Vạn Hoa cung chế riêng rượu hoa đào năm nay có thể mở đàn thưởng thức, thiếp không dám một mình hưởng dụng rượu ngon, muốn mời người trong đồng đạo cộng ẩm, thưởng cảnh xuân. Đảo chủ, Vạn Hoa cung của thiếp có thể chiêu đãi khách quý giống như ngài sao?” Tròng mắt thủy uông uông của nàng ngưng mắt nhìn Âm Ngọc Phong, đàn miệng đỏ bừng ôn uyển vừa nói lời làm nam nhân động tâm.

“Ý tốt của cung chủ bổn đảo chủ tâm lĩnh, chẳng qua là bổn đảo chủ không rảnh, chỉ có thể cô phụ ý tốt của cung chủ.” Âm Ngọc Phong lạnh lùng cự tuyệt nói. Nếu là hắn bước vào Vạn Hoa cung, cho dù cái gì cũng không làm, người khác cũng sẽ đem hắn làm mặt thủ(*) mới của cung chủ Vạn Hoa cung, đem hắn làm thành núi dựa cho Vạn Hoa cung.

“Đảo chủ,rượu hoa đào của Vạn Hoa cung dùng gạo tốt nhất năm đó cùng hoa đào trên cây đào ngàn năm sau Vạn Hoa cung, nước suối tinh khiết cam ngọt nhất nhất trong suối nước bên ngoài hai trăm dặm cất tạo mà thành, nữ nhân thường uống có thể dưỡng nhan dưỡng da, thỉnh thoảng uống rượu say gặp mặt như hoa đào dung nhan xinh đẹp, đảo chủ không bằng mang theo ngài …… vị kia cùng đi như thế nào?” Nàng chưa từ bỏ ý định mời nói.

Nam nhân thế lực như mặt trời ban trưa ở Vĩnh Thái Tu Chân Giới từ trong địa bàn của nàng đi qua, nàng nhất định phải đem hắn mời vào Vạn Hoa cung. Ba người thành hổ, tương lai cho dù độc đế đại nhân phủ nhận, người khác cũng sẽ cho là hắn có quan hệ với nữ nhân Vạn Hoa cung.

“Cung chủ khát, mời uống trà.” Âm Ngọc Phong gương mặt tuấn tú lạnh lùng bưng lên chén trà bạch từ trước mặt mình hướng Hồng Nguyệt cung chủ giưng lên một cái. Hắn đối với rượu hoa đào của Hồng Nguyệt cung chủ có chút hứng thú, nhưng sẽ không vì loại rượu hoa đào có cũng được không có cũng không sao này mà bại hư danh tiếng của mình, lại không biết mạo hiểm để cho Tô Y Nhân thấy Hồng Nguyệt cung chủ.

Hắn đây là bưng trà tiễn khách!

Hồng Nguyệt cung chủ có thể có thành tựu của ngày hôm nay không khỏi có quan hệ cùng nàng mặt dày mày dạn. Nàng cười tủm tỉm bưng lên chén trà bạch từ tinh xảo, ưu nhã nhẹ nhấp một miếng, nói, “Cái này hình như là trà non mới ra đầu tiên ở đầu mùa xuân năm nay. Thiếp đoán một chút, là Ngâm Xuân Bích Nha trên sườn núi bên ngoài Tú Dương tây thành có phải hay không?”

Một đôi mắt đẹp thủy uông uông phiêu hướng Âm Nhị Thập Nhất đứng ở bên người Âm Ngọc Phong. Chủ nhân chân chính của tòa phủ đệ này mặc dù là Âm Ngọc Phong, nhưng hắn mấy chục năm trên trăm năm cũng chưa chắc tới ở một lần, cho nên chủ sự nơi này chính là Âm Nhị Thập Nhất chủ nhân trên danh nghĩa của phủ đệ này.

Âm Nhị Thập Nhất xem một cái sắc mặt của chủ nhân, cẩn thận nói, “Cung chủ nói không sai. Đây là lá cây non mới nửa tháng trước hái sau sao chế mà thành, hôm nay mới lấy ra ngâm.”

“A a a a, thiếp đây là có khẩu phúc a……” Hồng Nguyệt cung chủ che miệng nở nụ cười, cười đến mức hai con điệp yêu hoa kim bộ diêu trên búi tóc thoáng một cái thoáng một cái, cơ hồ nhanh chóng mù mắt người khác.

Âm Ngọc Phong không nhịn được lấy đầu ngón tay gõ gõ tay vịn ghế Thái sư, chân mày thấp rũ, ánh mắt rơi vào trên gạch men thanh hoa dưới bậc thang.

Cái cung chủ Vạn Hoa cung này thật không thức thời, sẽ không chủ động cáo từ hắn muốn đuổi người. Y Nhân đã thu công, hắn không thể không mượn phân - thân cùng nàng nói chuyện. Y Nhân đối với lời nói của hắn càng ngày càng hiểu rõ, hắn nếu không thu công, bí mật về phân - thân liền có thể có thể bị nàng phát hiện.

“Đảo chủ đại nhân, ngày hôm qua bốn tên đệ tử kia của ta nhìn thấy vị tiểu cô nương kia không biết là hài tử nhà nào, nghe nói có linh lực tài nghệ tứ phẩm tu sĩ đây.”

Không nhìn Âm Ngọc Phong không tiếng động đuổi khách, Hồng Nguyệt cung chủ lại đem đề tài chuyển sang người Âm Ngọc Phong để ý, “Đảo chủ ngàn năm cao khiết tu thân, lần này cùng một danh nữ tu sĩ ở bên ngoài thành Tú Dương chơi trò chơi cành liễu vòng hoa, có phải hay không bày tỏ, đảo chủ chuyện vui gần, Thương Vân đảo muốn mở cửa nghênh khách đây? Lúc nào đảo chủ đại yến tân khách, thiếp cũng tốt chuẩn bị một ít lễ vật.”

Thương Vân đảo là chỗ tu luyện của độc đế, cũng là đại bản doanh của hắn, nhưng là trăm nghìn năm, Thương Vân đảo không tiếp đãi khách nhân, người mạnh xông vào, bao gồm một tên bát phẩm tiên quân lòng mang chính nghĩa nguyện ý vì dân trừ hại, tất cả đều có đến không có về.

Âm Ngọc Phong nghe vậy, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Hồng Nguyệt cung chủ, tức giận nói, “Cung chủ cùng bổn đảo chủ không quen không biết, chuyện riêng của bổn đảo chủ không nhọc cung chủ quan tâm!” Nàng đạp đến chỗ đau của hắn!

Hồng Nguyệt cung chủ ngượng ngùng nghiêm mặt còn muốn nói gì nữa, chỉ thấy Âm Ngọc Phong hắn như chim ưng bay ra đại sảnh, lãnh ngạo lưu lại một câu nói:"Nhị Thập Nhất, tiễn khách".

Một đảo đứng đầu, ngàn tuổi cường giả bị người tôn vì độc đế bởi vì không nhịn được gặp khách, cư nhiên cứ như vậy bỏ rơi một cung đứng đầu cùng vị cấp thất phẩm tu sĩ đi rồi?

Bị nghiêm trọng coi thường trên mặt kiều mỵ vô song của Hồng Nguyệt cung chủ lộ ra một chút tức giận. Nàng nói thế nào cũng là đứng đầu một cung, “Tiên” cấp nữ tiên quân, hắn cư nhiên hạ thể diện của nàng như thế!

Âm Ngọc Phong thật tâm tình khó chịu đến nghiêm trọng chậm trễ cung chủ Vạn Hoa cung thế lực không nhỏ?

Không phải là! Là Tô Y Nhân phát hiện hắn có cái gì không đúng, đang đối với phân - thân của hắn trên dưới xuống tay. Hắn nhất định phải một lòng hai dùng điều khiển phân - thân bay ra tầm mắt Tô Y Nhân trong thời gian quá ngắn bay đến phụ cận kia, cùng phân - thân hợp hai làm một.

P/S: Chúc mọi người năm mới vui vẻ. ^^~

(*) mặt thủ: na ná kiểu như trai bao ý.
Bình Luận (0)
Comment