Cố Diễn lặng lẽ ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng cầm lấy chai rượu thử giúp rót nhiều lần, nhưng đều bị né tránh.
“Anh dâu, ngồi đi ngồi đi, anh muốn ăn chút gì không? Tuyệt đối đừng khách khí với bọn tôi nhé.” Tiểu thiên sứ Lưu Giác lại bắt đầu tìm đường chết.
Anh… dâu…? Khóe miệng Cố Diễn kéo nhẹ.
Vừa lúc Trình Nguyên đi vào nghe được câu nói của Lưu Giác, môi hắn ngoắc ngoắc, lập tức ép xuống ngay, hắn mang gương mặt cứng đờ bước đến, Lưu Giác vội dịch chuyển ra xa ít nhất 1 mét sang bên kia, chừa chỗ trống cho Trình Nguyên.
“Không phải tao chưa nghe mày nói đâu đấy.” Trình Nguyên ngồi xuống bên cạnh Cố Diễn liền bắt đầu giải thích, “Tên tôn tử Thẩm Phong kia về nước nên Lưu Giác hỏi anh xem có muốn đến Black tụ tập không.”
Cố Diễn hơi ngờ vực xem xét Trình Nguyên, theo như cậu biết, địa điểm ‘tụ tập’ được đám người kia lựa chọn hàng đầu trước giờ đều là Noãn Dạ, thế nào cũng không đến phiên Black.
“Không tin em hỏi Lưu Giác đi.” Trình Nguyên liếc Lưu Giác, nói.
“Đúng đúng đúng.” Lưu Giác gật đầu lia lịa.
“Hay em hỏi thêm những người khác nữa.” Trình Nguyên lại quét mắt một vòng sang những người xung quanh.
“Đúng đúng đúng.” Nhóm thái tử đảng vội vã gật đầu, “Địa điểm này là Lưu Giác tuyển chọn.”
Lưu Giác lẳng lặng xoa xoa bả vai.
“Uống chút nước nhé.” Trình Nguyên châm cho Cố Diễn một cốc đồ uống, hắn còn nhớ tửu lượng của Cố Diễn, thật không dám để người yêu uống rượu.
Mà nhân vật chính của lần tụ hội này là Thẩm Phong bây giờ mới ung dung đến muộn.
“Sao chúng mày lại…” Thẩm Phong vừa vào cửa nói chưa hết câu đã bị Lưu Giác nắm lấy vai.
“Ây da, Thẩm Phong thằng nhãi này cuối cùng cũng tới, lại đây lại đây, đừng để ý những thứ khác, tự phạt ba chén đi.”
Những người khác cũng ồn ào theo, Thẩm Phong không hiểu ra sao bị chuốc 3 cốc rượu.
“Ơ, Nguyên thiếu, đã lâu không gặp.” Thẩm Phong nhìn qua Trình Nguyên, hơi ngạc nhiên, lập tức kiềm chế mà nói.
“Lâu không gặp.” Hôm nay tâm trạng Trình Nguyên khá tốt, thuận miệng đáp trả Thẩm Phong một câu, tuy nhiên vẫn không thèm nhìn đến đối phương một cái, tất cả sự chú ý đều dồn vào Cố Diễn, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa nhớ ra Thẩm Phong là ai.
“Cuộc sống của Phong thiếu ở nước ngoài thế nào? Sao đột nhiên trở về vậy?” Nhóm bạn xung quanh luôn biết cách tạo không khí, có người tiến đến hàn huyên cùng Thẩm Phong ngay.
“Chán lắm, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn, chắc sẽ về đây luôn.” Thẩm Phong vẫn cười như cũ, ánh mắt đen tối hơi nghía sang Trình Nguyên ngồi bên kia, nhưng vẫn đối đáp với đám người đang tán chuyện.
Sự e dè ban đầu của mọi người vì Trình Nguyên bỗng giảm đi, sau đó phát hiện tâm trạng chủ xị tốt lên, hơn nữa Trình Nguyên vốn không đặt sự chú ý trên bọn họ, cả đám đều high bằng cách trong tay mỗi người ôm một cô gái.
“Các cô gái ở Black không ai lọt vào mắt xanh Nguyên thiếu sao? Không biết Nguyên thiếu thích dạng gì?” Thẩm Phong cười hỏi Trình Nguyên.
Lưu Giác vội vã mở miệng nhưng Trình Nguyên đã đáp lời trước.
“Tao à, tao thích dạng phản ứng nhanh, ngộ tính mạnh.” Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong một chút rồi nở nụ cười, nhưng không thấy ý cười nơi đáy mắt.
Cố Diễn cẩn thận quan sát Trình Nguyên, lại nhìn qua Thẩm Phong, yên lặng cúi đầu uống nước quả.
“Nguyên thiếu đúng là có phẩm vị.” Thẩm Phong vui cười hớn hở nói, “À vị bên cạnh Nguyên thiếu là…”
“Ôi trời má ơi!” Lưu Giác bất ngờ la lớn, “XO này là thứ quỷ gì? Uống như rượu giả, Thẩm Phong này, mau đến đây xem nào!”
Vừa nói, Lưu Giác vừa gắng sức đá lông nheo lia lịa cho Thẩm Phong, ‘Tổ ông nhà mày, người Nguyên thiếu ám chỉ mày chớ động vào, sao mày thích tìm đường chết thế hả, mày muốn tìm chết thì kệ mày, nhưng chọn lúc có một mình mày đi! Đừng kéo bọn tao chịu tội thay chứ!’
“Em ấy à.” Trình Nguyên bắn ánh mắt về phía Thẩm Phong, “Liên, quan, gì, đến, mày,”
Thẩm Phong dè chừng nhìn Cố Diễn, Trình Nguyên sầm mặt lại, rốt cục trừng thẳng vào Thẩm Phong, “Mày nhìn em ấy nữa, tao móc hai tròng mắt mày ra.”
Thẩm Phong cười xê dịch tầm nhìn về Trình Nguyên, đáy mắt hơi có chút âm trầm, gã đứng dậy đi qua bên Lưu Giác xem xét rượu.
Cố Diễn cắt lấy khối bánh mousse ăn lặng lẽ, ngước lên nhìn Thẩm Phong rồi lại cúi đầu.
Thời điểm tan cuộc, vì cả Trình Nguyên lẫn Cố Diễn đều không phải người dễ duy trì tỉnh táo, nên không ai dám mời rượu hai người.
Cố Diễn quẹt thẻ xong đi đến cổng lớn, trông thấy Trình Nguyên lái xe đã ở nơi đó chờ sẵn cậu.
Gió lạnh thổi qua, Cố Diễn có cảm giác chóng mặt đôi chút, uống nước trái cây cũng gây say sao? Xoa xoa huyệt thái dương, Cố Diễn đăm chiêu.
Đột nhiên có người va vào cậu từ đằng sau, toàn thân Cố Diễn lảo đảo, bị người đó đỡ lấy.
“Xin lỗi, cậu không sao chứ?” Một giọng nam ôn hòa cất lên đúng lúc.
Cố Diễn nhìn kỹ sang, nhận ra chính là Thẩm Phong, cậu lùi về sau một bước theo bản năng, cười bảo, “Không sao, Phong thiếu anh cẩn thận một chút.”
Nói xong, Cố Diễn đi ra ngoài, bên kia Trình Nguyên đã xuống xe với gương mặt tối sầm, Cố Diễn kéo Trình Nguyên nhét vào trong xe đóng cửa lại, bản thân thì đi vòng qua ghế phụ ngồi lên.
“Đi thôi, nhìn cái gì?” Thấy đối phương còn trừng chằm chằm về hướng Thẩm Phong, Cố Diễn không nhịn được nói.
Thẩm Phong mang đến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, bề ngoài có vẻ dịu dàng, nhưng bên trong cứ như con rắn độc, tính cách giả dối, tàn nhẫn, ẩn chứa điều gì đen tối, có thể phát ra bất cứ lúc nào.
Trình Nguyên u ám nhìn Thẩm Phong đứng bên kia, khởi động xe rồi dời đi tầm mắt, gương mặt hướng về phía trước không hề có cảm xúc.
“Cố Diễn.” Loại yên tĩnh này cũng không kéo dài bao lâu, người phá vỡ sự im lặng trước tiên đương nhiên là Trình Nguyên.
“Sao?” Cố Diễn mơ mơ màng màng đáp một tiếng, trong xe nóng hầm hập, cậu bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Tự nhiên anh hối hận hôm nay đã đến Black.” Trình Nguyên nói, lập tức nở nụ cười hắc ám, “Thẩm Phong… được lắm.”
Một hồi lâu sau Cố Diễn vẫn không đáp lời, Trình Nguyên có chút sợ hãi, phải chăng Cố Diễn đang nghĩ tâm lý mình quá vặn vẹo, quá âm trầm…
Hắn sợ sệt quay đầu, đập vào mắt là gương mặt yên bình ngủ say của Cố Diễn.
Trình Nguyên chỉ cảm giác trái tim mình mềm ra như kẹo bông, trên mặt nổi lên hai đóm đỏ ửng khả nghi, hắn nhỏ giọng ho một hồi, giả vờ trấn định đầu mình, chắm chú lái xe tiếp tục.
Xe chạy đến căn hộ ven bờ hồ, Trình Nguyên dừng lại, mặc dù hắn cẩn thận vô cùng nhưng vẫn đánh thức Cố Diễn.
Cố Diễn dụi dụi mắt, đẩy Trình Nguyên ra, “Đến nơi sao không gọi em.”
“Nhìn em ngủ rất say, không nỡ.” Trình Nguyên cười nói, hắn luôn không ngờ rằng một kẻ như mình lại trở nên thế này, miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, hận không thể móc tim móc phổi ra dâng cho Cố Diễn.
Cố Diễn nghe vậy thì ngây ngẩn, cậu lẳng lặng xuống xe, mới phát hiện Trình Nguyên đã dẫn cậu về gian nhà ven hồ bên kia đường, ngáp một cái, hiện tại cậu buồn ngủ vô cùng, cũng lười làm nháo, liền cứ thế theo Trình Nguyên, bị Trình Nguyên dắt vào thang máy, đưa vào phòng, rồi ngã đầu nhào lên giường ngủ thiếp đi.
Trình Nguyên vừa định hỏi Cố Diễn có muốn tắm không, quay sang trông thấy dáng dấp Cố Diễn ngủ say như chết, nếu đổi thành người khác nằm vật trên giường, nhất định bệnh sạch sẽ của hắn phát tác ngay, nhưng người này lại là Cố Diễn khiến hắn cảm giác đáng yêu làm sao, Trình Nguyên mỉm cười đắp chăn cho cậu, sau đó bước vào buồng tắm.
Tác giả có lời muốn nói:Không có pháo hôi thụ thì truyện không hoàn chỉnh, coong coong coong coong, pháo hôi lên sân khấu. [Thật ra mị chả có dự định viết thế nào cho phải, vốn Thẩm Phong chỉ là người qua đường, tự nhiên tiện tay cho hắn thêm đất diễn.]