Ra khỏi phòng ngủ, trước tiên Cố Diễn gọi cho Trình Nguyên, hỏi hắn đang ở đâu.
Trình Nguyên trầm lặng một cách kỳ lạ, rồi nhỏ nhẹ nói với Cố Diễn hắn đã lạc đường rồi.
Quả thực Cố Diễn muốn cười té ghế, chưa đầy nửa tháng không gặp, chỉ số thông minh của Trình Nguyên sao trở nên đáng lo như thế rồi?
Cuối cùng Cố Diễn hỏi Trình Nguyên mô tả những tòa nhà xung quanh, đại khái xác định đối phương đang ở phố kinh doanh, sau đó cậu tìm tới.
Gặp mặt được rồi, Cố Diễn cười hỏi Trình Nguyên, “Trình Tiểu Nguyên, có phải vắng em thì sự thông minh của anh cũng vắng theo?”
Trình Nguyên yên lặng chôn câu ‘Trường học bọn em lớn thế không lạc đường mới lạ’ vào bụng, nói, “Anh nhớ em đến mức quên cả trời trăng rồi.”
Nụ cười của Cố Diễn vẫn chưa tắt, tay cậu tránh né được tay Trình Nguyên định nắm lấy, “Dù sao vẫn đang trong phạm vi trường học, ý tứ một chút đi anh, anh lái xe tới à? Còn tìm được xe không?”
“Đương nhiên, có em thì IQ của anh cũng trở về.” Trình Nguyên đè nén khó chịu vì không nắm được tay Cố Diễn, nói.
Cố Diễn sóng vai cùng Trình Nguyên bước đến bãi đậu xe, cậu thấy Trình Nguyên ngồi quy củ trên ghế lái với tấm lưng thẳng tắp và ánh mắt chính trực, nhân lúc đối phương còn chưa khởi động xe, Cố Diễn chợt muốn trêu chọc hắn.
“Nửa tháng không gặp, không hôn hít gì sao?” Cố Diễn nheo mày.
Trình Nguyên đỏ mặt quay đầu, nhìn Cố Diễn nói ’em’ một hồi lâu cũng không biết ’em’ tiếp tục thế nào.
Cố Diễn cười cười đến gần, hôn lên, sau khi kết thúc nụ hôn, Trình Nguyên cảm thấy toàn thân xúc động run rẩy, hắn hít một hơi thật sâu, “Tiểu Diễn, em không thể đợi về đến nhà hẵn trêu chọc anh được sao?”
“Ừ.” Cố Diễn vô ý thức thừa nhận một tiếng, xem như đáp lại, sau đó ngồi trở xuống, mặc cho Trình Nguyên khóc không ra nước mắt khởi động xe.
Cố Diễn bị Trình Nguyên kéo vào thang máy, cửa thang máy chưa kịp đóng lại Trình Nguyên đã hôn cậu tới tấp, vừa hôn vừa cạ cạ nửa thân dưới của Cố Diễn.
Trong đầu Cố Diễn tự nhiên hiện ra bốn chữ, ‘Mèo đực động dục’, nhưng cậu không nói ý nghĩ ấy thành lời, bị Trình Nguyên kích thích cậu cũng có chút xao động, thang máy vừa đến nơi thì trực tiếp kéo người ra ngoài.
Trình Nguyên mở cửa mà tay run lẩy bẩy, cắm chìa vào ổ phải cả chục lần mới thành công.
Đóng cửa lại ngay tức thì Trình Nguyên bắt đầu xé quần áo Cố Diễn, vừa lột sạch sẽ vừa hôn liếm môi lưỡi cậu, tay không quên tự cởi y phục của mình.
Kích tình qua đi, cả người Trình Nguyên sử dụng toàn bộ tay chân quấn lấy Cố Diễn như con bạch tuộc, thỉnh thoảng còn thè lưỡi liếm liếm mặt Cố Diễn.
Cố Diễn không khỏi lại nghĩ đến bốn chữ kia, ‘Mèo đực động dục’.
“Anh có biết anh trông rất giống một loài động vật không?” Cố Diễn thực sự không nhịn được, mở miệng hỏi.
“Sao?” Miệng Trình Nguyên vẫn không ngừng tấn công, mơ hồ đáp lại Cố Diễn một tiếng.
“Mèo đực động dục.” Cố Diễn rốt cục nói ra bốn chữ này đầy toại nguyện.
Trình Nguyên nhất thời sửng sốt một chút, kế đến quay đầu hôn lên môi Cố Diễn, sau khi kết thúc một nụ hôn triền miên, hắn nhìn Cố Diễn, bình tĩnh kêu, “Meo~”
Cố Diễn không nhịn được nâng mặt Trình Nguyên lên, hôn chóp mũi đối phương một hồi, rồi nghiêng đầu cắn vào vành tai Trình Nguyên.
Toàn thân Trình Nguyên bắt đầu nóng ran, hắn vốn đang quấn lấy Cố Diễn, hạ thân trướng rất căng, Cố Diễn tự nhiên cũng cảm nhận được nơi ấy của hắn phình to lên.
Trình Nguyên hôn Cố Diễn, lại bắt đầu hiệp mới còn cuồng nhiệt hơn.
Một ngày nghỉ như thế Cố Diễn cơ bản đều bị Trình Nguyên bám dính dây dưa không rời, rạng sáng hôm sau, ăn xong điểm tâm thì Trình Nguyên vô cùng không tình nguyện đưa Cố Diễn đến cổng trường học.
Trình Nguyên lái chiếc Hummer, cửa sổ xe là quay lên, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy bên trong đang làm gì, Cố Diễn cười vươn mình qua, ấn xuống một nụ hôn trên môi Trình Nguyên, lúc Cố Diễn sắp dứt ra, Trình Nguyên đột ngột nhào tới trước ngấu nghiến lấy miệng Cố Diễn, đầu lưỡi hắn khéo léo cạy ra hai bờ môi cậu.
Sau khi kết thúc nụ hôn cực kỳ nóng bỏng, Trình Nguyên thở gấp nhìn Cố Diễn, đối phương chỉ liếc mắt với hắn, tức thì xoay người xuống xe.
Nhìn bóng lưng Cố Diễn xuyên thấu qua cửa sổ xe, lòng Trình Nguyên dâng lên nỗi đau xót khó tả, tay nắm thành quyền đập mạnh lên vôlăng, đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì, vẻ mặt chuyển đổi vài lần, cuối cùng phát động xe.
Đầu tiên Cố Diễn trở về ký túc xá, người ra mở cửa là Triệu Thôn, hắn là người vùng khác nên ngày nghỉ không về nhà mà trực tiếp ở lại ký túc xá, sau khi mở cửa cho Cố Diễn, Triệu Thôn mơ màng nhìn đồng hồ, bò lên giường ngủ tiếp.
Đối với việc đánh thức bạn cùng phòng như vậy, Cố Diễn vẫn có chút áy náy, cậu lên tiếng nói lời xin lỗi, kết quả không được đáp lại, cậu nhìn sang.
“zzZ–”
Cố Diễn không khỏi có phần dở khóc dở cười, vừa ngồi xuống trong chốc lát, tiếng gõ cửa lại vang lên, sợ Triệu Thôn bị tỉnh giấc lần nữa, Cố Diễn vội càng ra mở cửa, bên ngoài là một nam sinh không quen biết, trông qua có vẻ mang dáng dấp cao lãnh người sống chớ lại gần.
“Thẩm Dật?” Cố Diễn hỏi thử.
Thẩm Dật chỉ hơi gật đầu, bước vào gian phòng, tay kéo theo một vali.
“Giường dưới đều có người rồi, cậu xem ngủ tầng trên được không…” Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Cố Diễn tốt bụng tiếp chuyện vài câu cùng Thẩm Dật.
“Được.” Thẩm Dật trả lời thật đơn giản.
Cố Diễn sờ sờ mũi, “Vậy thì tốt, có cần giúp một tay không?”
“Không.” Thẩm Dật nói, tự mình bắt tay vào sắp xếp đồ đạc.
Sau đó Cố Diễn liền thấy được năng lực động thủ của một kẻ mắc bệnh thích sạch sẽ.
Thẩm Dật trải ra giường, chăn gối bày biện ngăn nắp, mỗi một nếp nhăn đều được phủi bằng phẳng, sau đó y cau mày nhìn lên đống đồ linh tinh trên bàn, dẹp dẹp dẹp, rác rến dưới đất, quét quét quét, bụi đất trên gạch men và bàn ghế, lau lau lau, rác trong sọt rác, đổ đổ đổ.
Cố Diễn mắt chữ A miệng chữ O nhìn Thẩm Dật làm xong tất cả rồi bê chồng sách ra ký túc xá, không biết dùng vẻ mặt gì để biểu đạt tâm tình chấn động của mình.
Thật ra không phải Cố Diễn chưa từng gặp bệnh thích sạch sẽ, vì Trình Nguyên cũng mắc bệnh này, nhưng đó là tâm lý mang bệnh thích sạch sẽ của hắn, cảm giác cả người không chỗ nào sạch sẽ, bên ngoài thì nhìn ai cũng thấy bẩn, lúc trước Trình Nguyên mỗi lần chán đều đi tắm cọ chà rửa muốn lột luôn lớp da, nếu không cẩn thận bị người khác chạm vào, hắn sẽ vứt luôn bộ quần áo bị chạm đó, nếu da thịt bị tiếp xúc, hắn có thể chà đến rách da bộ phận ấy, sau khi quen Cố Diễn, tật xấu này đã đỡ hơn rất nhiều.
Dùng cách nói của tên xà tinh trung nhị bệnh thời kỳ cuối kia chính tà, vị trí nào trên thân thể Cố Diễn bị người khác tiếp xúc qua đều sẽ bị làm sạch.
Khi ấy Cố Diễn nghe được liền dựng thẳng lông, thầm nghĩ không ngờ anh lại là một Trình Tiểu Nguyên như vậy? Tôi xem anh như bạn trai, anh lại xem tôi như máy làm sạch không khí?
Trở lại chuyện chính, Cố Diễn vô cùng khiếp sợ trước hành vi của Thẩm Dật, nhưng vẫn có thể hiểu, dù sao mỗi người đều có lối sống khác nhau, hơn nữa bệnh khiết phích còn hơn bệnh ở dơ.
Mặc kệ cậu nghĩ thế nào, cuộc sống đại học cứ như thế bắt đầu.
T á c gi ả c ó l ờ i mu ố n n ó i:C á c b ạ n đ o á n xem Th ẩ m D ậ t n à y l à th ế n à o ~